Mỗi Ngày Tổng Tài Đều Bị Vả Mặt

Chương 44: ‘Con gái nuôi’



“Tôi là bố của con bé!” Ngọn lửa giận khiến Thẩm Thiều Đình không muốn suy xét gì nữa, hắn ngang nhiên tuyên bố với tất cả những người đang có mặt trong phòng.

Mấy lời này khiến khuôn mặt mẹ Gia Bảo cắt không còn một giọt máu. Tự nhận là người có tiền có địa vị ở Hà thành, sao bà ta không biết người trước mặt là Thẩm Thiều Đình cho được.

Nhưng hắn ta là bố của Alice, sao có thể?

Việc Thẩm Thiều Đình xuất hiện một cách đột ngột không chỉ khiến mẹ Gia Bảo chết khiếp mà còn khiến cô giáo ngây người ra, vẫn không thể tin được trong số các phụ huynh lại có nhân vật thần thánh như Thẩm Thiều Đình.

Chỉ có Tịnh Kỳ là bình tĩnh nhất trong đám người, cô trừng mắt với Thẩm Thiều Đình. “Anh nói bậy bạ gì đó!”

Biết là hắn muốn giải vây giúp mẹ con cô nhưng cũng không thể bịa đặt mình là bố của con bé được!

Mọi ánh mắt đều đang đổ dồn vào mình song Thẩm Thiều Đình lại không quan tâm, hắn đi tới bế xốc Alice lên, đưa tay lau vệt nước mắt còn chưa khô trên đó. Hành động dịu dàng đối lập hoàn toàn với bộ dạng hung hãn vài giây trước đây.

“Đừng sợ. Không ai dám bắt nạt con đâu.”

“Vâng ạ.” Alice gật đầu. Có mẹ lại có thêm chú Thẩm ở đây, nó đã không còn sợ nữa rồi.

Thấy con gái mình chịu ấm ức, Thẩm Thiều Đình thật cũng muốn tung hê với cả thế giới hắn là bố ruột của nó. Nhưng chạm ánh mắt tức giận của Tịnh Kỳ, cuối cùng hắn vẫn phải bực bội mà dằn xuống.

“Tôi là bố nuôi của con bé. Giờ tôi có tư cách nói chuyện được chưa?’

“Không cần…” Mẹ Gia Bảo xua tay, ôm con trai mình lên, muốn chạy đi trước. “Tôi chấp nhận hòa giải.”

“Bà đứng lại đó đã!” Thẩm Thiều Đình không cho bà ta đi. “Bắt thằng bé xin lỗi Alice.”

“Còn nữa.” Thẩm Thiều Đình nhìn cô giáo. “Chuyển nó sang lớp khác cho tôi.”

Hắn không muốn con gái mình phải nghe mấy lời ô uế thêm lần nào nữa.



Xử lý xong chuyện của Alice, Thẩm Thiều Đình bảo Tịnh Kỳ lên xe, hắn chở cô về công ty.

Tịnh Kỳ ngoan ngoãn theo phía sau hắn, không thể phủ nhận, nhờ có Thẩm Thiều Đình mà tình huống này được giải quyết chóng vánh. Thế nhưng, giải quyết theo cách của Thẩm Thiều Đình, Tịnh Kỳ không biết những ngày tháng về sau, con gái cô sẽ sống thế nào với cái danh “con gái nuôi” từ trên trời rơi xuống này.

Đang lúc Tịnh Kỳ còn rối rắm, bỗng chân bước hụt một bước, cô khuỵu xuống.

“A!” Đầu gối của Tịnh Kỳ đập xuống nền đất, thủ phạm không gì khác là đôi giày cao gót dưới chân.

Thực ra Tịnh Kỳ cũng đã cắn răng mua hàng đắt tiền, song tốt mấy đi nữa cũng không chịu được cảnh cô đạp lên nó mà chạy.

“Có chuyện gì?” Thẩm Thiều Đình đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh cô.

Tịnh Kỳ không trả lời, cầm chiếc giày đã bị gãy gót lên, tìm xem có cách nào chữa cháy.

Lúc cô định lấy chiếc còn lại bẻ gót đi thì Thẩm Thiều Đình bỗng ôm cô lên.

“Chỉ một đôi giày mà thôi. Tôi mua cho em.”

“Thả tôi xuống!”

Thẩm Thiều Đình vẫn thản nhiên như không. “Nếu em muốn bị người ta vây xem thì hét lên đi”

Tịnh Kỳ: “...” Chỉ còn biết dở khóc dở cười.

Thẩm Thiều Đình thả Tịnh Kỳ vào ghế sau, lại bảo tài xế Lý lái xe tới trung tâm thương mại.

Sau nhiều lần ôm bực bội về, Tịnh Kỳ biết cãi nhau với Thẩm Thiều Đình là một chuyện rất thừa thãi, cô không nói, chống tay lên thành ghế, nhìn ra ngoài.

Qua gương chiếu hậu, tài xế Lý chứng kiến không khí khác thường này, khuôn mặt già nua đăm chiêu.



Tịnh Kỳ không phải là người quá quan tâm đến vấn đề thời trang. Thế nên việc chọn giày của cô cũng vô cùng chóng vánh, không hề cho Thẩm Thiều Đình một cơ hội thể hiện sự ga lăng của mình.

Kết quả là khi về tới Thẩm thị, vẫn còn hơn một giờ nghỉ trưa.

Tịnh Kỳ cầm lấy túi giày, chào Thẩm Thiều Đình. Cân nhắc giữa chuyện tốt và chuyện xấu hắn đã làm, vẫn nói một tiếng. “Cảm ơn anh.”

“Tịnh Kỳ.” Thẩm Thiều Đình bỗng bắt lấy tay Tịnh Kỳ làm cô sững người, mắt nhìn xuống cánh tay đang nắm chặt lấy cổ tay mình.

Thẩm Thiều Đình nhận ra hành động của mình thất thố, vội vàng rút tay ra.

Không khí trong xe bỗng trở nên vô cùng gượng gạo.

“Có chuyện gì?”

“Em…” Thẩm Thiều Đình chưa bao giờ giờ cảm thấy việc nói ra một câu hoàn chỉnh khó khăn như vậy. Đôi môi mỏng ngập ngừng. “Em có nghĩ đến việc tìm cho Alice một người bố không?”

Tịnh Kỳ ngước mắt nhìn hắn, không nói gì. Cô không ngốc, từ hành động của Thẩm Thiều Đình suốt nhiều ngày qua, cô biết hắn đang theo đuổi cô.

Im lặng một lúc, Tịnh Kỳ mới hỏi hắn: “Anh thích tôi ở điểm gì?”

Trong khi cô không có gia thế, còn xách theo một đứa con riêng của chồng trước. Lợi thế duy nhất mà cô có chính là vẻ ngoài này.

Nhưng…

“Tôi nghĩ anh không phải là loại người nông cạn như vậy.” Rốt cuộc thì phụ nữ xinh đẹp hơn cô có rất nhiều. Với tiền tài và địa vị của Thẩm Thiều Đình, hắn muốn ai mà không được.

Thẩm Thiều Đình cười, nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt vốn lạnh nhạt, hắn: “Thích là thích, cần gì có lý do.”

Từ khi còn là một đứa trẻ chưa hiểu sự đời, hắn đã muốn ở bên cạnh cô.

“Thử mở lòng với tôi một lần, được không?” Hai chữ ‘được không’, Thẩm Thiều Đình nói rất nhỏ, hơn ba mươi năm cuộc đời cao ngạo của mình, đây là lần đầu tiên hắn lo được lo mất.

Tịnh Kỳ không trả lời, chỉ thở dài, cô cần một lý do, sau khi chuyện tình cảm với Giang Khải đổ vỡ, cô càng không muốn mở lòng mình thêm một lần nữa. Càng không muốn cá cược vào một chuyện tình cảm không chắc chắn.

“Tôi coi như mình chưa nghe thấy gì?” Tịnh Kỳ mở cửa xe, dứt khoát đi ra.

Thẩm Thiều Đình nhìn cô, vẻ mặt thâm trầm không lộ ra một chút cảm xúc. Thế nhưng, chỉ có hắn mới biết, lòng mình đang dậy sóng như thế nào.



Tịnh Kỳ ngồi vào bàn làm việc, song cứ gõ được vài chữ, cô lại nhớ tới câu nói trên xe của Thẩm Thiều Đình.

Không phải là lần đầu tiên được tỏ tình nhưng cảm giác lần này hoàn toàn khác với cảm giác mà Giang Khải mang lại. Lúc đó, chuyện tình cảm của cô với Giang Khải cứ thuận lý thành chương mà tới. Còn đối với Thẩm Thiều Đình, cảm xúc chán ghét xen lẫn với những lần cảm kích khiến cô không biết phải cư xử thế nào mới phải.

Tịnh Kỳ gõ trán, nuốt một ngụm cà phê, hi vọng vị đắng của nó giúp cô tỉnh táo.

Thế nhưng chẳng có mấy tác dụng, đến giờ ăn trưa, Tịnh Kỳ vẫn chưa thoát ra được khỏi nó. Cô nhìn Jade phía đối diện, bỗng buột miệng hỏi. “Jade, cô làm việc bên cạnh Thẩm Thiều Đình mấy năm rồi.”

Jade: “Đã sáu năm.”

“Ừ.” Tịnh Kỳ gật đầu, đôi môi nhỏ mấp máy, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Thấy phản ứng này của Tịnh Kỳ, Jade nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc. Bởi hình như đây là lần đầu tiên Tịnh Kỳ chủ động nhắc với cô về chuyện Thẩm Thiều Đình.

Không biết giữa hai người đã có biến chuyển gì nhưng thân là một trợ lý chuyên nghiệp, Jade liền tranh thủ nói tốt về ông chủ.

“Thẩm Thiều Đình là người nguyên tắc nhất mà tôi biết. Đối với anh ta chỉ có đúng hoặc sai. Không có nhân nhượng, công ty đã trải qua không biết bao nhiêu lần thanh lọc dưới tay Thẩm Thiều Đình rồi.”

Tịnh Kỳ vô thức gật đầu, cô nhớ tới lần vào nhà Thẩm Thiều Đình và không gian bị ám ảnh cưỡng chế của hắn. Một người như vậy có tính cách này cũng không lạ.

Ở đối diện, Jade vẫn tiếp tục nói như được mùa. “Công việc nguyên tắc, đời tư cũng vô cùng khô khan. Từ khi tôi về làm việc tới nay, chưa hề nghe tai tiếng của Thẩm Thiều Đình với bất cứ phụ nữ nào.”

“Tham dự tiệc nếu cần thiết thì cũng mang theo thư ký chứ không như những người khác mang minh tinh hay tình nhân.”

Tịnh Kỳ nghe xong truyền thuyết này, nghi hoặc hỏi: “Có khi nào Thẩm Thiều Đình là gay?

“Không thể nào.” Jade phủ nhận ngay lập tức. “Thẩm Thiều Đình từng có một người vợ rồi.”