Mối Quan Hệ Chán Ghét

Chương 1



Tháng sáu đầu hạ không khí oi bức, thành phố A năm rưỡi chiều trời vẫn còn sáng. Đúng là giờ cao điểm tan tầm, trên đường lớn dòng người cùng xe cộ chen nhau chật như nêm cối. Xe taxi di chuyển so với rùa đen còn chậm hơn, tài xế cũng không vội, một tay xem tin tức trong nhóm thỉnh thoảng đi thêm về phía trước hai mét.

Từ Vân Sam ngồi ở ghế sau, khuỷu tay chống lên cửa sổ xe ngẩng mặt lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Người đang cầm điện thoại gọi video ngồi bên cạnh là Giang Viễn, bạn học cùng cấp ba của cậu.

"Em đã bảo thời điểm này hay bị kẹt xe kêu anh chuẩn bị sớm một chút anh không nghe, một năm tụ tập có một lần mà anh cũng đến muộn được."

"Em yên tâm, hẹn sáu rưỡi bây giờ vẫn còn sớm lắm"

"Em nói trước, hôm nay anh uống ít rượu thôi đừng để say đến không biết trời đất gì hết rồi lại gây phiền phức cho người khác." Đầu kia nói xong lại cao giọng, "Vân Sam, cậu giúp mình để ý Giang Viễn, anh ấy uống nhiều lại quậy phá."

Từ Vân Sam nghe thấy tên mình, ngồi thẳng lên quay đầu nhìn về phía điện thoại Giang Viễn "Đã biết."

Từ lúc lên xe tới giờ Từ Vân Sam chỉ nói một câu ngắn gọn rồi tiếp tục tư thế vừa nãy tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ Vân Sam khẽ mím môi trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì, nhìn giống như đang ngắm phong cảnh nhưng đáy mắt lại không có tiêu cự, hình như đang bị phân tâm.

Hôm nay bọn họ đi tham gia họp lớp cấp ba, lớp cấp ba tương đối gắn kết lại có vài người giỏi xã giao nên cơ bản mỗi năm đều gặp mặt một lần, 53 người một lớp mỗi lần đều đến hơn nửa.

Bình thường Từ Vân Sam không đi nhưng năm nay vợ của Giang Viễn là Lâm Thiên Chỉ sinh con, cô sợ Giang Viễn một mình tới thành phố A tham gia tiệc uống say rồi gây rắc rối nên mới cầu xin Từ Vân Sam đi cùng. Cả hai người đều là bạn tốt của Từ Vân Sam, nếu họ đã nhờ vả cậu cũng không từ chối.

Bên kia Giang Viễn đang cùng vợ con nói chuyện vô cùng vui vẻ thì xe chạy chậm dần cuối cùng dừng lại. Giang Viễn cúp điện thoại nói "Sư phụ dừng ở phía trước, Vân Sam chúng ta xuống xe đi bộ tới."

Hai người xuống xe, đi đến địa điểm đã hẹn.

Khi họ đến phòng đã có hơn phân nửa người tới, từ khi tốt nghiệp cấp ba đến giờ đã là sáu năm. Lúc trước tuổi trẻ khí thịnh bây giờ vẻ non nớt trên khuôn mặt cũng đã không còn, có một vài khuôn mặt Từ Vân Sam thậm chí còn không nhận ra.

Nhưng cũng có người chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra, giống như Chu Kỳ Nhạc người đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện phiếm. Chu Kỳ Nhạc thay đổi rất nhiều, mái tóc ngắn giờ đã dài ra đồ thể thao cũng đổi thành tây trang và giày da. Nhìn nhân mô cẩu dạng*

Hai người liếc nhìn nhau một cái, Chu Kỳ Nhạc kinh ngạc còn Từ Vân Sam vẫn bình tĩnh như cũ dời ánh mắt sang chỗ khác. Khi thấy ánh mắt đã dời qua chỗ khác Chu Kỳ Nhạc liền móc điện thoại ra mở khung chat của người nào đó gửi liền mấy cái tin nhắn qua.

"Giang Viễn!" Một người đàn ông cao to lớn giọng đi tới "Một mình đến à? Vợ cậu đâu rồi?"

"Cô ấy mới sinh xong bây giờ đang phải ở cữ."

Nói xong lại thêm một đám người xúm lại ai nấy đều vui mừng.

"Nhanh vậy đã sinh rồi sao? Là con trai hay con gái? Tên là gì?"

"Là con gái, tên ở nhà là Bánh Trôi còn tên thì vẫn đang nghĩ."

"Có ảnh chụp không? Đợi chút phải kêu Lâm Thiên Chỉ gọi video."

....................

Một đám người vây quanh cửa nói chuyện nửa ngày, cuối cùng Giang Viễn cười ha hả lấy điện thoại ra cho mọi người xem ảnh chụp của Bánh Trôi. Từ Vân Sam đứng cạnh Giang Viễn rũ mắt nhìn sàn nhà không nói một lời nào. Rõ ràng cậu là người cao nhất, dễ nhìn thấy nhất nhưng lại giống như một người trong suốt, nhưng cậu cũng chẳng có mất tự nhiên.

Lăn lộn một hồi lâu cuối cùng cũng ngồi xuống. Đã đến giờ tất cả mọi người đều ngồi xuống, việc đầu tiên chính là khui rượu và đồ uống. Bàn của Từ Vân Sam là một người đàn ông vóc dáng cao to phụ trách, cậu suy nghĩ thật lâu mới nhớ ra. Người này lúc trước là ủy viên thể dục, tên thì cậu quên mất rồi chỉ nhớ biệt danh là Đại Phong. truyện tiên hiệp hay

Giang Viễn lấy cho mình một ly rượu rồi quay đầu hỏi Từ Vân Sam: "Mày uống gì? Có muốn uống chút rượu không?"

Từ Vân Sam liếc nhìn bàn: "Nước trái cây là được rồi, tao không uống rượu."

Giang Viễn cầm lấy ly của Từ Vân Sam đến chỗ Đại Phong để lấy nước trái cây rồi đưa đến trước mặt Từ Vân Sam.

Có người đi ra Wc để rửa tay, cũng có người mới đến muốn đi vào, cửa lớn khi đóng khi mở không hề dừng lại. Đồ ăn còn chưa lên mà mọi người đã vui vẻ vừa uống rượu vừa nói chuyện, so với giao thừa còn náo nhiệt hơn.

Từ Vân Sam nhìn cái ly vẫn giữ vẻ mặt trầm mặt như trước, giống như một người ngoài cuộc. Cậu vốn không có ý định tới đây, sau khi nhìn thấy Chu Kỳ Nhạc lại càng không có hứng thú hòa nhập với mọi người.

Không nên tới.

Anh chỉ có thể chờ bữa tiệc kết thúc rồi cùng Giang Viễn về khách sạn.

Giang Viễn uống một lúc mặt đã bắt đầu đỏ lên quay sang nhìn Từ Vân Sam. Phát hiện cậu không thích hợp, một tay ôm lấy bả vai Từ Vân Sam, tay kia cầm chén rượu cụng và ly của Từ Vân Sam: "Đừng lo lắng, lần nào họp lớp tao cũng đi, người kia chưa lần nào tham gia."

Từ Vân Sam trả lời trong vài giây: "Tao không có lo lắng cái này."

Giang Viễn cười hắc hắc: "Mày biết tao nói ai à?"

"............"

Giang Viễn liền vỗ nhẹ vai của Từ Vân Sam, tặc lưỡi nói: "Yên tâm đi, Yến Đình hiện tại là một ngôi sao lớn, hắn bận rộn đi đóng phim không có khả năng đến đây đâu."

Giang Viễn rõ ràng có chút say, Từ Vân Sam cũng lười giải thích.

Cậu không lo lắng là thật nhưng khi nghe đến hai chữ Yến Đình, trong nháy mắt có chút hoảng hốt cũng là thật.

Tốt nghiệp sáu năm, cộng thêm năm ba cấp ba đã là bảy năm. Bảy năm này, cậu và Yến Đình như người xa lạ không liên hệ với nhau một lần nào.

Chính như Giang Viễn nói, năm ba ấy Yến Đình một đêm thành danh. Thời gian sau lại càng nổi tiếng nhờ một vài bộ phim, hiện giờ đã trở thành một ngôi sao lớn. Giải thưởng cầm đến mỏi tay sẽ không có thời gian tham gia họp lớp.

Nhưng gặp phải đàn em Chu Kỳ Nhạc của Yến Đình cũng đủ khơi dậy một số hồi ức không mấy thoải mái.

Một lần nữa cửa lại được mở ra, Đại Phong ngồi đối diện cửa nháy mắt vẻ vui mừng lộ rõ trên mặt, hắn đứng lên đánh vào cằm. Bởi vì uống nhiều rượu nên giọng hắn lại lớn thêm vài phần.

"Ôi kìa! Nhìn xem ai tới kìa, người nổi tiếng nha."

Đại Phong kêu như vậy những người khác cũng nhìn qua phía cửa, trong chốc lát bầu không khí đã lên đến đỉnh điểm. Tất cả mọi người đều kích động, chỉ có Từ Vân Sam đưa lưng về phía cửa là im lặng, tay cầm ly nới lỏng ra.

"Tôi đến muộn rồi à?" Yến Đình nói.

Giữa không gian ồn ào, giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên lọt vào lỗ tai của Từ Vân Sam khiến trái tim anh loạn nhịp.

Rõ ràng âm thanh ấy khiến lông mày cậu bất giác nhíu lại, từng bộ phận trên cơ thể đều bài xích nhưng trái tim lại đập thình thịch.

Không ai thấy được sự căng thẳng của Từ Vân Sam, ngay cả bản thân cậu cũng không phát hiện điều đó.

"Tới đúng lúc lắm! Đồ ăn lập tức được mang lên." Đại Phong vừa vừa vừa cầm chén rượu rỗng bên cạnh, rót rượu vào trong: "Cậu tới cũng không nói trước một tiếng, làm mọi người bất ngờ như vậy nhất định phải tự phạt một ly."

"Nói trước sợ đám paparazzi sẽ theo tới, cứ nghĩ không có thời gian để đến. "Yến Đình đến gần một bàn, tự nhiên đứng bên cạnh Từ Vân Sam.

Hắn nhận lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, thuận tay để lên bàn trước mặt.

Từ Vân Sam nhìn cánh tay đang đặt chén rượu bên cạnh rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cụp mắt xuống.

"Tôi còn đang tự hỏi Chu Kỳ Nhạc ngồi cách ta một chỗ làm gì, hóa ra là để chỗ cho cậu." Đại Phong nói rồi đẩy băng ghế ra: "Tới đây ngồi đi, cậu đặt chén rượu xuống làm gì? Đợi chút nữa chúng ta uống tiếp."

"Không uống được, sáng mai còn phải quay phim tí nữa tôi sẽ uống nước trái cây."

Sau lưng Từ Vân Sam có một cơn gió thổi qua, Yến Đình đi đến chỗ ngồi phía trước nhưng không vội vã ngồi xuống. Hắn tháo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt rạng rỡ so với trong TV còn khoa trương hơn, nở một nụ cười khách sáo nói: "Thật ngại quá, đến đây vội không chuẩn bị cái gì vậy nên buổi tụ tập ngày hôm nay tôi bao tất, mọi người cứ chơi vui vẻ là được."

"Cậu nói như vậy bọn tôi liền không khách khí đâu." Đại Phong kéo Yến Đình ngồi xuống, hứng phấn uống thêm một ngụm rượu, mặt càng đỏ hơn.

Đại Phong không chút để ý nào mà ôm lấy bả vai của Yến Đình, tay đặt lên eo thon gầy của hắn mà nhéo nhéo.

"Cậu sao lại gầy như vậy? Chỉ còn da bọc xương."

"Tại muốn quay phim mới, gần đây phải khống chế cân nặng."

"Diễn cái gì vậy?"

"Cái này tạm thời bảo mật, không thể tiết lộ ra ngoài."

"Nhắc mới nhớ, cậu có thể cho mình xin chữ ký được không? Mình và chị gái đều rất thích cậu!" Nói xong nữ sinh liền đỏ mặt, lại vội vàng giải thích: "Là kiểu yêu thích của fan thôi, bọn mình đều là fan cứng của cậu, biết cậu chỉ chuyên tâm vào sự nghiệp không muốn yêu đương."

Yến Đình mặt không đổi sắc cười nói: "Cái này tôi cần phải gọi điện thoại hỏi người đại diện của mình mới được."

"Quên đi, người đại diện chắc chắn sẽ không đồng ý........"

.................

Yến Đình vừa đến, tâm điểm bàn tán của mọi người đều tập chung vào hắn. Yến Đình không vội vàng, tất cả các câu hỏi đều được hắn mỉm cười trả lời năng lực nghiệp vụ có thể cho điểm tuyệt đối.

Từ Vân Sam yên lặng uống nước trái cây, tầm mắt bất tri bất giác dừng trên mặt Yến Đình ngồi đối diện.

Tươi cười dối trá, năng lực đưa đẩy xử sự khéo léo, mọi thứ đều thành thạo, dường như khống chế tất cả trong lòng bàn tay, giống hệt Yến Đình trong ấn tượng của cậu.

Bảy năm, người này một chút cũng không thay đổi. Vẫn là bộ dạng Từ Vân Sam ghét cay ghét đắng.

Sau khi cuộc trò truyện này đến cuộc trò chuyện khác kết thúc, trên bàn chớp mắt trở nên yên tĩnh.

Yến Đình hình như phát hiện ra điều gì, ánh mắt khẽ chuyển, đối diện với tầm mắt của Từ Vân Sam.

"Từ Vân Sam, cậu yêu đương rồi à?"

Từ Vân Sam sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ đến việc đột nhiên mình bị nhắc tên.

Cậu nhìn về hướng phát ra tiếng nói, người hỏi là một cô gái nhỏ nhắn nhìn rất quen mắt, nhưng vì trang điểm lại buông tóc nên cậu không thể nhớ ra tên cô.

Thấy Từ Vân Sam chậm chạp không trả lời, cô gái hình như có chút xấu hổ, ngượng ngùng cúi đầu, "Không ngờ cậu sẽ đến, thật là ngoài ý muốn."

Cô vừa nói mọi người lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của Từ Vân Sam, ánh mắt đều dừng trên người cậu.

"Không có, hắn hiện tại còn đang solo* này." Không đợi Từ Vân Sam nói chuyện, Giang Viễn đã giành trả lời trước. Hắn cười híp mắt, tầm mắt cũng không biết đang đặt ở nơi nào, rõ ràng là đã uống say.

Giang Viễn vỗ vỗ vào lưng Từ Vân Sam, vui vẻ nói: "Anh chàng đẹp trai như vậy nhưng kinh nghiệm yêu đương bằng không, nếu có hứng thú thì nhanh chóng nắm bắt cơ hội đi."

Đồ ăn lần lượt được mang lên, mọi người vừa ăn vừa ôn chuyện bữa tiệc vô cùng náo nhiệt.

Đúng như dự đoán, Giang Viễn uống say đến bất tỉnh nhân sự, không còn khả năng đi tăng hai, Từ Vân Sam muốn đem hắn quay trở lại khách sạn. Trừ hai người bọn họ, Yến Đình ngày mai còn phải đi công tác nên cũng rời đi sớm.

Ba người cùng đi chung thang máy xuống tầng, Từ Vân Sam đỡ Giang Viễn đang mơ màng chăm chú nhìn vào màn hình hiển thị, cả buổi đều không lên tiếng.

Tới tầng một, Yến Đình đi đến quầy lễ tân để tính tiền, khi quay lại Từ Vân Sam đã sớm khiêng Giang Viễn chạy mất.

Yến Đình đi quanh tầng một nhìn một vòng, Từ Vân Sam giống như bốc hơi, ngay cả chút hơi nước cũng không nhìn thấy.

Hắn bất mãn "chậc" một tiếng, hình tượng hiền hòa khi ở trong phòng biến mất không còn sót lại chút gì, hắn lấy điện thoại ra mặt lạnh lùng gọi điện thoại cho trợ lý Tiểu Trương.

"Chào, Yến ca bên anh kết thúc rồi ạ?"

"Ừ, tôi đang ở tầng một, cậu tới đây đi."

Không đến một phút, Tiểu Trương từ cổng lớn chạy vào.

Yến Đình ngước mắt liếc Tiểu Trương một cái, khẽ nâng cằm: "Cậu đi lên trên kia, có mấy người chụp ảnh cậu kêu bọn họ xóa ảnh đi."

"Sao anh lại không cẩn thận như vậy! Là mấy người nào?"

Yến Đình tự hỏi một chút: "Không nhớ rõ tên, cậu trực tiếp lên trên hỏi đi."

"Được, anh lên xe chờ em một chút."

Tiểu Trương đi lên trên còn không yên tâm, nhìn xung quanh xem có người nào chú ý đến bên này không, rồi đem mũ Yến Đình kéo xuống đến khi không nhìn thấy được mặt mới hài lòng rời đi.

Yến Đình nhanh chân bước vào trong xe, đeo tai nghe ngửa mặt nhắm mắt nghe nhạc.

Hình ảnh của Từ Vân Sam hiện lên trong đầu.

Hồi cấp ba, chính là một tên mặt than, dù xung quanh náo nhiệt đến đâu cậu lại giống như một người trong suốt, bây giờ một chút cũng không thay đổi.

Ngay cả biểu hiện cũng giống hệt nhau, từ khi hắn ngồi xuống ánh mắt đầy thuốc súng chưa lúc nào rời khỏi.

______________

*Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.

*Solo: Ý chỉ bạn Vân Sam ế không có người yêu đó =))

- Đào hố ngày: 22/7/2023.