Mối Quan Hệ Chán Ghét

Chương 4



Đây cũng là những gì mà Từ Vân Sam muốn nói.

Có lẽ gần đây cậu đang gặp vận xui xẻo, mới mười mấy tiếng đồng hồ trôi qua mà cậu đã gặp người cậu không muốn gặp nhất tận hai lần.

Nhưng ngẫm lại, Yến Đình đã hot được sáu bảy năm, đến giờ độ nổi tiếng vẫn cao, vẫn là người của Hồng Hưng, hiện tại không gặp thì sau này cũng sẽ chạm mặt.

Cho dù Từ Vân Sam không muốn thừa nhận, nhưng trong cái vòng này Yến Đình là một ông lớn, nếu cậu còn muốn lăn lộn trong cái vòng này thì không thể gây sự với Yến Đình.

Từ Vân Sam siết chặt bàn tay cầm điện thoại của Tiểu Trương, khẽ gật đầu với Yến Đình: "Xin chào, đã lâu không gặp."

Yến Đình nhướng mày, hơi ngạc nhiên trước phản ứng của Từ Vân Sam. Trong phòng này chỉ có bốn người bọn họ, Yến Đình cũng không quan tâm đến hình tượng nữa, một tay đặt trên ghế, tùy tiện ngồi.

"Không phải hôm qua vừa mới gặp à? Ngày hôm qua cậu cũng mặc bộ này đúng không." Yến Đình nhíu mày, làm vẻ mặt khó hiểu, "Hiện tại thời tiết như này hai ngày mà cậu vẫn mặc một bộ quần áo à?"

Từ Vân Sam: "..............."

Giọng điệu này thật sự rất quen thuộc.

Thời gian đã trôi qua gần bảy năm, Từ Vân Sam cho rằng những ký ức về năm hai cấp ba cậu đã quên sạch rồi.

Nhưng khi Yến Đình xuất hiện, những ký ức đó lại được hiện ra một cách mất kiểm soát.

Cậu với Yến Đình là bạn cùng bàn của nhau, cả hai cũng không quen nhau từ trước nên cũng không nói với nhau câu nào, ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc.

Lần đầu tiên nhìn nhau là sau khi kết thúc tiết thể dục. Ngày hôm đó, lớp cậu với một lớp nữa đã thi đấu bóng rổ với nhau, trận đấu dữ dội đến mức cầu thủ của hai lớp đều đổ mồ hôi đầm đìa.

Kì này lớp thể dục của bọn họ học bóng rổ, Từ Vân Sam đều chuẩn bị quần áo trước khi lên lớp. Ngày nào cũng giống ngày nào, mỗi lần tan học là Từ Vân Sam liền cầm quần áo vào nhà vệ sinh để thay.

Đang trong thời gian nghỉ ngơi, nên mọi người đều ở trong lớp học hết, nhà vệ sinh ở tầng một cũng không có người. Từ Vân Sam muốn nhanh chóng thay đồ rồi rời đi nên không bước vào trong phòng riêng.

Cậu cởi áo đồng phục ngắn tay ra, lau đi mồ hồ trên trán. Sau khi thay đồ xong cậu lại mặc áo khoác đồng phục vào.

Khi quay đầu lại, không biết Yến Đình đứng ở cửa từ khi nào.

Tầm mắt của Yến Đình không chút ngượng ngùng, đứng im nhìn chằm chằm Từ Vân Sam. Mặt Từ Vân Sam cũng không lộ ra biểu cảm gì, cậu cúi xuống xắn tay áo đồng phục lên.

Đều là đàn ông với nhau có bị nhìn cũng chẳng sao, nhưng người nhìn là Yến Đình khiến Từ Vân Sam có chút khó chịu không giải thích được, nhưng cũng không đến mức biểu hiện ra bên ngoài.

Từ Vân Sam cố gắng coi Yến Đình là không khí, cậu nhẹ nhàng đi qua người hắn nhưng lại bị hắn đưa tay ra cản lại.'

"Quần áo này của cậu không phải là từ ba năm trước đấy chứ?" Giọng Yến Đình từ bên cạnh truyền tới Từ Vân Sam.

Từ Vân Sam cau mày, cậu không ngờ Yến Đình lại nói chuyện với mình, nhưng cậu không muốn nói chuyện với hắn cho dù chỉ là một chữ.

Yến Đình giống như muốn xác nhận cái gì đó, liền giơ tay nắm lấy cổ áo đồng phục của Từ Vân Sam, Yến Đình kéo cổ áo ra đồng thời đè lấy vai của Từ Vân Sam: "Không phải nhà cậu có nhiều tiền lắm sao? Tại sao quần áo của cậu lại là đồ cũ?"

Từ Vân Sam siết chặt nắm đấm, cậu không khống chế được liền hất tay ra.

Cậu hất tay Yến Đình, kéo đồng phục trở lại, mắt lạnh lùng nhìn Yến Đình.

"Đừng có chạm vào tôi, cậu cách tôi xa ra một chút."

Nói những lời này xong, Từ Vân Sam vòng qua Yến Đình rồi rời đi.

Đến khi trở về lớp học, Từ Vân Sam vẫn chưa thể điều chỉnh được nhịp thở của mình.

Mối quan hệ của cậu và Yến Đình rất kém, sau khi khai giang không lâu bọn họ có xảy ra một chút xung đột.

Cậu cho rằng mặc dù hai người ngồi cùng bàn với nhau, nhưng không can thiệp vào chuyện của nhau thì vẫn có thể xem như không có chuyện gì, nhưng cậu không thể ngờ rằng Yến Đình lại đủ động khiêu khích cậu.

Hà Mục Chi lớn hơn Từ Vân Sam bốn tuổi, thân thể cũng phát triển hơn cậu rất nhiều, quần áo không mặc được nữa liền chuyển qua cho cậu.

Từ khi sinh ra, cậu vẫn luôn dùng đồ Hà Mục Chi không dùng được nữa.

Trừ quần áo cá nhân, quần áo duy nhất thuộc về cậu chính là đồng phục mà trường cấp.

Một năm bốn mùa Từ Vân Sam đều mặc đồng phục, quần áo của cậu chỉ mặc ở bên trong. Vốn dĩ cảm giác tồn tại của cậu đã thấp, ngày thường cũng không cùng người khác giao tiếp, không ai chú ý tới cậu và càng không quan tâm cậu mặc cái gì.

Yến Đình là người duy nhất.

Sau đó, cậu đã lớn hơn trước, quần áo của Hà Mục Chi cũng đã cũ, nhưng khi đó nhà cậu đã phá sản.

Bởi vì không có tiền, mấy năm nay cậu cũng chưa mua được bộ quần áo nào tử tế, đắt nhất cũng chỉ trị giá hai trăm, bộ hiện tại đang mặc được cậu mua khi đi phỏng vấn tìm việc, khi phải gặp nhiều người hay trong những trường hợp đặc biệt cậu sẽ mặc nó.

Khi tới đây cậu không nghĩ rằng mình sẽ gặp được Yến Đình, càng không nghĩ tới việc Yến Đình sẽ chú ý đến điểm này.

Dường như Yến Đình có thể chú ý đến những điểm mà người khác không quan tâm, nhưng lại có thể kích động cảm xúc của Từ Vân Sam.

Phẫn nộ, bối rối, mọi loại cảm xúc tiêu cực lập tức xuất hiện.

Rõ ràng đều là những lời nói giống nhau, nhưng từ miệng người khác nói ra cậu sẽ không xúc động.

Nhưng nếu người đó là Yến Đình, cảm xúc của cậu giống như bản năng.

Đây chính là nguyên nhân khiến cậu chán ghét Yến Đình như vậy.

Cậu ghét cảm giác không thể nào khống chế được cảm xúc như này.

Từ Vấn Sam không trả lời, ngón tay siết chặt lại trở nên trắng bệch.

Chu Vận nhìn Từ Vân Sam, sau đó lại quay ra nhìn Yến Đình: "Hai người có quen biết nhau?"

"Quen biết, bọn em là bạn cấp ba, ngày hôm qua vừa mới gặp nhau." Yến Đình cười tủm tỉm nhìn Từ Vân Sam, cả người dường như phát sáng, "Quan hệ lúc đó rất tốt."

Từ Vân Sam: "........."

Cậu dường như nhìn thấy hình ảnh đèn chiếu sáng ở công trường đang phát sáng.

Chu Vận không nhìn nổi bộ dạng của Yến Đình nữa, liền tức giận nói: "Cậu đừng có mà ba hoa nữa, quan hệ của cậu với ai mà chả tốt? Không còn nhiều thời gian nữa đâu, trước hết phải trang điểm cái đã, muốn ôn lại chuyện cũ thì chờ chụp ảnh xong đã rồi tâm sự sau. Chị đi xuống dưới trước, cậu trang điểm rồi nhanh xuống dưới đi."

Chu Vận nói xong liền rời đi, Từ Vân Sam cũng nhanh chóng nhớ ra mục đích khi tới đây của mình, cậu phải trang điểm cho Yến Đình quay quảng cáo.

Từ Vân Sam cúi đầu nhìn ảnh mẫu, Yến Đình đã chụp một ảnh của nước hoa mới lần này. Trông lớp trang điểm không quá phức tạp nhưng thật ra nó rất là tinh tế, đặc biệt là phần mắt. Từ Vân Sam phóng to ảnh chụp để quan sát đôi mắt, sau đó đưa lại điện thoại di động cho Tiểu Trương.

Tiểu Trương mờ mịt nhận lấy, nói: "Ách.... Không cần nhìn lại sao?"

Từ Vân Sam nói: "Không cần."

"Cậu thật sự không thành vấn đề đúng không.......?" Tiểu Trường chìm chằm chằm sườn mặt Từ Vân Sam, từ khi gặp người này ở bên ngoài đến bây giờ, biểu tình của Từ Vân Sam chưa từng thay đổi, ít nói lại còn là người mới nên cô không hiểu được tình hình cụ thể.

Tiểu Trương nghĩ trong lòng nhưng không thể làm gì được, chỉ có thể lặp lại lần nữa, "Quảng cáo này rất quan trọng, không phải tùy tiện vẽ mà được đâu, phần trang điểm này chị Khương phải làm rất lâu mới hoàn thành, cậu phải làm càng giống càng tốt, tuyệt đối không thể sảy ra một chút sai lầm."

Từ Vân Sam "Vâng" một tiếng

"Tiểu Trương, cậu cũng đi xuống lầu đi." Yến Đình nói.

"A? Được rồi, có chuyện gì thì gọi điện thoại qua cho tôi." Tiểu Trương dứt lời liền lưu luyến mà rời đi.

Bên ngoài vô cùng ồn ào, Tiểu Trương rất tri kỷ đóng cửa phòng lại, phòng trang điểm liền trở nên yên tĩnh.

Từ Vân Sam đứng yên tại chỗ một lát, sau đó mới chậm rãi đi qua.

Cậu nghiêng đầu xem đồ trang điểm ở trên bàn: "Đây là đồ dùng để trang điểm sao?"

"Đây chính là đồ trang điểm của Khương Khương..... cô ấy xảy ra chuyện gì"

"Tai nạn xe, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng"

"......." Yến Đình phải mất vài giây để tiếp thu những gì Từ Vân Sam nói, ngồi ngay ngắn lại, "Sao lại nghiêm trọng như vậy, thật là....."

Hắn lấy điện thoại ra, cúi đầu xuống nhắn tin, có vẻ rất nhiều tin nhắn đã được gửi đi.

Từ Vân Sam nhìn đống đồ trên bàn trang điểm, muốn hỏi Yến Đình xem có thể dùng hay không, nhưng lại cảm thấy mình nói nhiều, cậu không muốn giao tiếp quá nhiều với Yến Đình.

Từ Vân Sam nhấp miệng nhưng không phát ra âm thanh, Yến Đình mở miệng trước, hắn không ngẩng đầu lên chỉ vươn tay ra gõ hai cái lên trên bàn: "Tất cả đều được thương hiệu gửi tới, cậu xem mà dùng đi."

Từ Vân Sam cầm vài lọ lên nhìn, sau đó xác nhận được đồ cần dùng, cậu quay ra nhìn Yến Đình vẫn đang xem điện thoại.

Từ Vân Sam kéo ghế qua, ngồi trước mặt Yến Đình.

Trang điểm cho Yến Đình, cậu một trăm triệu cái không tình nguyện, nhưng cậu không có quyền chọn đối tượng.

Đây chính là nhiệm vụ đầu tiên của cậu ở Hồng Hưng, cậu không muốn làm qua loa, cậu phải làm tốt nhất, không thể vì lý do cá nhân mà để xảy ra vấn đề.

Cũng may Yến Đình không làm khó dễ Từ Vân Sam, thấy cậu ngồi xuống liền buông điện thoại xuống.

"Ngẩng đầu một chút." Từ Vân Sam nói.

Yến Đình phối hợp ngẩng đầu lên, thuần thục nhắm mắt lại.

Từ Vân Sam xoa kem nền ở mu bàn tay, cậu nhìn Yến Đình sau đó ngẩng người.

Quan sát một người tỏa sáng ở khoảng cách gần như vậy ai mà chẳng hoảng hốt.

Mặt Yến Đình và khí chất của hắn giống nhau, ngũ quan không hề sắc bén mà có chút mềm mại. Lông mi mềm mại không sắc nét nhưng lại dịu dàng tinh tế, tạo cảm giác giống anh trai nhà bên.

Bởi vì ở khoảng cách gần nên cậu có thể nhìn thấy nốt ruồi nhỏ trên sống mũi của hắn, tiện thể bị đôi mắt xinh đẹp kia hấp dẫn, khi nhìn vào rồi rất khó để rời ra.

Với khuôn mặt như thiên thần như vậy, tính cách cũng không khuyết điểm nào không có gì ngạc nhiên khi Yến Đình đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm, bất cứ ai cũng có thể kết bạn.

Tất nhiên là không bao gồm Từ Vân Sam.

Từ Vân Sam nhẹ nhàng hạ tầm mắt, đem kem nền chấm lên mặt Yến Đình.

Tiến vào trạng thái làm việc, Từ Vân Sam sẽ không đưa cảm xúc cá nhân của mình vào, lúc này trong lòng cậu chỉ có trang điểm cho Yến Đình. Bởi vì chỉ trang điểm theo ý tưởng của chị Khương là được nên quá trình rất thuận lợi, khoảng bốn mươi phút sau, Từ Vân Sam đã tô son môi cho Yến Đình.

Từ Vân Sam tập chung vào các đường nét môi của Yến Đình, sau khi tô xong liền nhìn lên, mắt đối mắt với Yến Đình.

Ánh mắt của Yến Đình rất lộ liễu, hắn nhìn Từ Vân Sam một cách chăm chú, dù bị phát hiện mình nhìn trộm vẫn bày ra vẻ mặt thản nhiên.

Lòng Từ Vân Sam run lên một chút.

"......." Từ Vân Sam dời tầm mắt, buông đồ trang điểm xong đứng lên, "Được rồi."

"Đợi chút." Yến Đình nói.

Từ Vân Sam cúi đầu, Yến Đình cũng không nhìn cậu nữa, đầu hơi ngẩng lên lộ ra làn da ở phía dưới chiếc cằm nhỏ, tay hắn đặt ở phía trên một chút.

"Ở đây muốn che lại một chút."

".........."

Ở dưới ngón tay là hai vết sẹo tròn đã cũ.

"Nhờ phúc của cậu, mấy năm nay mỗi lần trang điểm tôi đều phải che chỗ này lại." Yến Đình tức giận nói, "Đừng nói là cậu quên rồi đấy nhé?"

...... Sao có thể quên.

Dấu răng này là do cậu tạo ra.

Từ Vân Sam không muốn nhiều lời, cậu không nói một câu nào mà cầm kem che khuyết điểm lên, rồi bôi nó lên cổ của Yến Đình.

"Cậu không có gì để nói sao?" Yết hầu của Yến Đình khẽ run, giọng điệu lạnh nhạt nói.

Từ Vân Sam không nói chuyện, cậu nhìn chằm chằm vào dấu răng kia, khí ức như nước trong nồi sục sôi muốn bật nắp ra, mà cậu đang ra sức đè chặt cái nắp để nó không tràn ra ngoài.

(Không hiểu sao tác giả lại so sánh kiểu này:v)

"Bảy năm qua cậu chưa từng nghĩ tới đi tìm tôi đến một lần? Cậu không có ý định giải thích một lần với tôi sao?"

".... Không phải cậu cũng vậy sao?" Từ Vân Sam đã che đậy xong vết thương của mình, cơ thể đứng thẳng lên, "Cũng đã hòa nhau rồi còn gì, có gì để nói nữa đâu."

"Hòa nhau?" Giọng Yến Đình cao lên, nắm lấy cổ tay của Từ Vân Sam, "Cậu bỗng nhiên động thủ với tôi, đến bây giờ vẫn chưa một câu giải thích, bây giờ cậu lại nói là hòa nhau? Nhiều năm như vậy cậu không tìm tôi là bởi vì cậu thấy chúng ta đã hòa nhau?"

Hắn có vẻ đã tức giận, khuôn mặt trở nên dữ tợn, lực tay cũng lớn hơn một chút.

Từ Vân Sam nắm lấy tay kia cũng mình, cậu muốn rút ra nhưng lại không rút được. Đột nhiên cậu cũng cảm thấy tức giận, cậu dùng sức thêm lần nữa, thoát ra sự giam cầm của Yến Đình.

"Vậy cậu còn muốn thế nào?" Từ Vân Sam nhăn mày lại, "Tôi đánh nhau với cậu, không phải là cậu cũng đánh lại sao? Cậu đánh gãy mũi tôi đến nỗi tôi phải làm phẫu thuật. Chỉ vì hiện tại trông nó bình thường nên cậu coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao? Nếu không phải lúc đó cậu kìm chặt cổ tôi khiến tôi không thở được thì tôi cũng không tuyệt vọng đến mức đi cắn cổ cậu."

"........."

"Ai mà chẳng có thời kì tuổi trẻ bốc đồng, khi đó làm vậy đều là do cảm xúc, thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, nhắc lại có ý nghĩa gì nữa?" Nói ra những lời này khiến Từ Vân Sam bĩnh tĩnh lại một chút, cậu hít một hơi sâu rồi chậm rãi nói, "Cậu đừng có biến mình thành nạn nhân."

Yến Đình còn muốn nói cái gì đó nhưng Chu Vận đã gọi điện thoại qua, thời gian không còn nhiều lắm, hắn còn phải thay quần áo và sửa lại tạo hình, bây giờ phải chạy đến chỗ quay.

Hắn đứng lên, từ trên cao trừng mắt nhìn Từ Vân Sam, giống như hận không thể nhai nát Từ Vân Sam vậy.

"Việc này vẫn chưa xong đâu."

Yến Đình đi qua người Từ Vân Sam, giống như cố ý mà đụng vào vai của Từ Vân Sam một cái.

Cửa bị đóng rầm một cái, giống như cục đá từ trên cao rớt xuống, đập vào trái tim Từ Vân Sam.

Từ Vân Sam hô hấp một cách khó khăn, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, nhưng ký ức mà cậu cố đè nén vẫn phá tan cái nắp mà bùng lên.

Cậu không hiểu, đã lâu như vậy rồi cậu cũng không nghĩ đến những rắc rối ở quá khứ nữa, nhưng Yến Đình lại cố chấp không buông.

Sự chân thành duy nhất của cậu bị người này nghiền nát giống như rác rưởi.

Người bị tổn thương rõ ràng là bản thân cậu.