Mối Quan Hệ Không Đơn Giản

Chương 1: Thím hai



Sau khi được cơn mưa gột rửa, Thành phố A chính thức bước vào mùa thu, đô thị náo nhiệt bị bao phủ bởi một màu vàng vọt u buồn và cũ kỹ.

Tốt nghiệp, Phục Lam trở về nước, trở thành Chủ biên của tạp chí《Thực Phủ》thuộc Tập đoàn Diệu Cách.

Vì quanh năm suốt tháng ở nước ngoài nên cô không có nhiều bạn bè ở Trung Quốc, thậm chí mỗi ngày ngoài công việc, cô cũng không còn thú tiêu khiển nào khác.

Một cuối tháng nữa lại sắp đến, và toà soạn tạp chí cũng lần nữa nghênh đón thời điểm bận rộn nhất.

Phục Lam pha một tách cà phê và quay lại máy tính để chuẩn bị cho một cuộc 'ác chiến' thâu đêm.

Vì lượng đăng ký tháng trước không quá lý tưởng nên lão Giám đốc hói đầu chết tiệt kia đã xuống chỉ lệnh, yêu cầu ấn phẩm lần này phải có sự đổi mới, tốt nhất là có phong cách hoàn toàn khác biệt để đảm bảo doanh số bán.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, tách latte cũng đã nhìn thấy đáy.

Màn đêm bao phủ ngoài cửa sổ, ánh đèn neon rực rỡ điểm tô thêm cho sự náo nhiệt nơi phố thị, phòng làm việc của Phục Lam nằm ở tầng 23, rất có cảm giác "cô đơn trên đỉnh cao".

Sau khi đọc bản thảo cuối cùng, Phục Lam thở dài, gọi điện thoại cho ban biên tập.

"Gửi bản in mới nhất của các anh cho tôi xem thử."

Đang lúc nói chuyện thì tình cờ nhìn thấy một phụ nữ đứng ngoài cửa sổ, Phục Lam không chút nghĩ ngợi giơ tay lên, gọi người nọ vào.

Cô đưa ly cho người phụ nữ: "Một ly cà phê, cảm ơn."

Người phụ nữ chợt sửng sốt, do dự vài giây sau khi nhận lấy chiếc ly sứ màu nâu nhạt, mở miệng định nói gì đó, nhưng thấy Phục Lam đã ngồi xuống, tiếp tục bận rộn công việc của mình, không quan tâm đến chuyện gì khác nữa.

Cô không có gan làm phiền, chỉ có thể mím chặt môi dưới, cuối cùng đi ra ngoài.

Phục Lam ngáp dài, nghe tiếng chuông gõ vang báo hiệu mười hai giờ ngoài cửa sổ mới uể oải duỗi thắt lưng.

Ly cà phê của cô không biết đã trở lại từ lúc nào, bên trong chứa đầy cà phê nguội lạnh.

Nhưng cô đã sớm quen nên cũng không ngại, cầm lên uống.

Chỉ là vừa mới cho vào miệng, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp không khỏi nhăn lại, vị cà phê quá nhạt, đối với cô chẳng khác gì nước lã.

Gia nhập Diệu Cách đã được hai năm, vì thường xuyên thức đêm tăng ca nên cô đã quen uống cà phê đậm, đây là chuyện cả tầng lầu đều biết, không phải bí mật gì.

Nhưng... ai đã làm cái này?

Cô không có sở thích gì, điều duy nhất khiến cô có thể tiếp tục giữ lại niềm tin vào cuộc sống là có một tách cà phê toả hương thơm ngát vào thời điểm tăng ca.

Thế nhưng mong ước ấy giờ đây giống như thứ chất lỏng màu nâu nhạt nhẽo trước mắt, cô bối rối đặt xuống, sau đó tiếp tục công việc.

Sáng hôm sau, tia sáng xinh đẹp của tháng Mười kèm theo sương mai xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu vào phòng làm việc, hắt những vệt sáng lốm đốm lên nền nhà trắng sứ, chói lóa sáng ngời.

Nhân viên vệ sinh là người đến sớm hơn bất kỳ ai. Như thường lệ, Hà Trí Mỹ đẩy mở cửa phòng làm việc của Chủ biên, đập vào mắt là chiếc bàn làm việc lộn xộn.

Chủ biên mệt mỏi nằm dựa vào mép bàn, say ngủ.

Cùng là phụ nữ, nhìn Phục Lam thức trắng đêm, trong mắt Hà Trí Mỹ dâng lên sự xót xa.

Tuy cô chỉ vừa mới đến, nhưng đã thường xuyên nghe những nhân viên khác bàn tán sau lưng vị Chủ biên trẻ tuổi này, nói cô ấy là nữ ma đầu, không có tính người... còn đặc biệt thích chèn ép nhân viên, hay những điều tương tự như vậy...

Có lẽ thường xuyên bị phỉ báng lẫn hiểu lầm tương tự nên đối với Phục Lam, cô không sợ sệt chút nào, ngược lại còn cảm thấy người phụ nữ thành đạt mang tác phong làm việc như sấm rền gió cuốn kia chói lọi như sao trời, khiến cô dâng lên sự kính phục và ngưỡng mộ từ tận đáy lòng.

"Thím hai, thím không cần quét dọn ở đây."

Chẳng biết từ lúc nào, Phục Lam ngủ say đã tỉnh dậy.

Cô cử động chiếc cổ như muốn gãy lìa của mình, trong giọng nói uể oải còn mang theo hơi lạnh khiến người ta không khỏi rùng mình.

Hà Trí Mỹ đang lau sàn trong góc, nghe cô ấy nói như vậy, tay chân lập tức bị cố định, đứng thẳng lưng hướng về phía cô ấy gật đầu liên tục: "Tôi xin lỗi... xin lỗi..."

Phục Lam sửa sang lại quần áo, có lẽ đoán được đây là nhân viên vệ sinh mới đến, phá lệ giải thích một lần: "Giấy tờ trong phòng làm việc của Chủ biên khá nhiều, bình thường đều là trợ lý chịu trách nhiệm quét dọn."

"À, tôi biết rồi, xin lỗi."

Giọng nói trong trẻo của Phục Lam dần trở lại với sự lạnh lẽo, mang theo cảm giác xa cách của người có quyền thế, Hà Trí Mỹ cúi đầu, cảm giác hơi lạnh từ điều hoà đang lan dần từ lòng bàn chân lên đùi.

Người phụ nữ cứ đứng như vậy, sống lưng hơi khom xuống, nhủ thầm trong lòng, nói như vậy thì cũng hơi thô lỗ rồi.

Nhưng Phục Lam cũng không có tâm tư để ý đến chuyện này, nhớ tới sáng nay còn có cuộc họp, cô xoay người mở tủ quần áo, lấy ra một bộ trang phục công sở màu đen, sau đó đi thẳng vào phòng thay đồ.

Tác phong mạnh mẽ khiến Hà Trí Mỹ không dám nhúc nhích, đợi đến khi cửa phòng thay đồ được đóng lại, trái tim bị treo lơ lửng của cô mới được thả lỏng một chút.

Giờ phút này, rốt cuộc cô cũng hiểu được tâm trạng của những nhân viên khác.

Chỗ ghê gớm của Phục Lam không phải là đánh chửi hay la hét đến rách cổ họng, mà là cái lạnh khiến người ta không dám đến gần, chỉ một câu nói hời hợt cũng đủ đông lạnh toàn thân người khác, từ đầu đến chân.