Mối Quan Hệ Không Đơn Giản

Chương 11: Không chút do dự



Biết cô ấy đã tỉnh khỏi cơn ác mộng, lúc này Phục Lam mới ngồi thẳng dậy.

Lần nữa thắt dây an toàn, cô khởi động xe mà không hỏi thêm câu nào.

Một tay bật nhạc trong xe, tiếng đàn piano chậm rãi lưu chuyển trong buồng xe.

Phục Lam không thích buôn chuyện mà cũng không giỏi an ủi người khác, cô chỉ hi vọng có thể mượn âm thanh thần kỳ này để xoa dịu Hà Trí Mỹ.

Tiếng nhạc du dương rót vào tai, như cơn mưa xuân tưới tắm lên nội tâm đã hoang phế từ lâu của Hà Trí Mỹ, mặc dù một câu Phục Lam cũng chưa thốt ra, nhưng hơi ấm đã lan toả đến toàn thân Hà Trí Mỹ.

Không hỏi vì thể diện của người trưởng thành, sự tôn trọng Phục Lam dành cho cô là điều cô chưa từng được trải nghiệm.

Lái xe thêm chừng mười phút, biển hiệu của nhà tắm công cộng đã chớp loé ở cách đó không xa, Phục Lam dừng xe.

Thấy Hà Trí Mỹ đã khôi phục sự bình tĩnh, cô cất giọng đều đều, không có bất kỳ dao động nào.

"Đến rồi."

Hà Trí Mỹ gật đầu, mở cửa xuống xe, cơ thể gầy yếu dù có mặc áo bông cũng không to ra chút nào.

Cô nhìn chằm chằm vào chiếc xe vẫn chưa chạy đi, bật lên tiếng cười trong trẻo.

Do chênh lệch nhiệt độ, trên kính xe nổi lên từng tầng sương trắng, Phục Lam không thấy rõ lắm nét mặt của cô ấy, cô quay đầu xe, thản nhiên rời đi.

Trong sảnh triển lãm của Hiệp hội Cây xanh, đoàn đội của các tạp chí khác nhau đến đúng giờ như đã hẹn, với tư cách là công ty con của Diệu Cách, tạp chí 《Thực Phủ》 cũng nhận được lời mời.

Chủ đề chính của buổi giao lưu là giới thiệu phong cách tạp chí và những những kinh nghiệm đúc kết được, thời gian được ấn định vào lúc năm giờ chiều.

Nhưng chỉ mới hơn ba giờ, những người nổi tiếng trong ngành đã lần lượt kéo đến.

Phục Lam mặc chiếc váy dạ hội lệch vai bằng nhung đen, lộ ra xương quai xanh tinh tế lả lướt, mái tóc đen dài chải lệch sang một bên, trên tai là đôi hoa tai kim cương thả dài, vừa khiêm nhường lại vừa xa hoa.

Đôi mắt sáng ngời ánh lên ý cười trong veo, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, mang theo nụ cười lịch thiệp.

Da thịt trắng nõn gần như trong suốt, trên tay là chiếc túi màu đỏ chỉ to bằng lòng bàn tay, toàn thân rực rỡ chói mắt.

"Chết rồi, chết mình rồi, quên mang tạp chí theo, lần này thảm rồi."

Chỉ còn nửa giờ nữa là bắt đầu buổi giao lưu, thực tập sinh đang bình thường bỗng dưng tái mặt, miệng không ngừng lẩm bẩm.

Câu này đã trực tiếp đả động đến trợ lý Diêu, trong những dịp quan trọng, tối kỵ nhất là chuyện thế này, cô hoảng hốt hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Mang nhầm tạp chí, rõ ràng em đã kiểm tra lại nhiều lần, xác định mình mang bản gốc theo, thế mà bây giờ..."

Trợ lý Diêu giật lấy, giận đến suýt văng tục.

"Lẽ ra cô không được rời tay khỏi nó, cô... chút nữa phải lên giới thiệu đấy, lần này cô thảm rồi."

"Làm sao bây giờ, nhất định Chủ biên Phục sẽ đá em về nhà, em mới được ký hợp đồng chính thức, thật sự không muốn mất đi công việc này đâu."

Nghe những tiếng than thở não nề, trợ lý Diêu vô cùng đồng cảm.

Nhưng bây giờ đã bốn giờ rưỡi, quay về lấy chắc chắn sẽ không kịp, quan trọng là tạp chí này chỉ in có ba bản gốc.

"Cô đấy, lần này gây ra hoạ lớn rồi, quanh đây có bao nhiêu đồng nghiệp, lỡ như bị bêu xấu, sau này không phải《Thực Phủ》sẽ luôn bị người trong ngành cười nhạo sao. Quan trọng hơn, đây chính là tâm huyết của Chủ biên Phục, lỡ như..."

"Em biết rồi trợ lý Diêu, chị nói giúp em với Chủ biên Phục một tiếng, bây giờ em lập tức chạy về nhà lấy, nhất định sẽ kịp thời gian."

Trợ lý Diêu gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, liên tục dậm chân.

"Đừng nằm mơ nữa, đừng nói là lấy, cô còn chưa về tới nhà thì buổi giao lưu đã bắt đầu rồi, lần này biết làm sao, nếu như Chủ biên biết..."

Giọng nói lo lắng đột nhiên ngưng bặt, trợ lý Diêu nhìn Phục Lam đang bước ra khỏi sảnh, há hốc mồm cứng lưỡi.

"Chủ... Chủ biên Phục."

Phục Lam lạnh nhạt nhìn hai người, sau đó lấy điện thoại đi đến một góc đường, bấm một dãy số xa lạ.

Nghe tiếng chuông điện thoại, Hà Trí Mỹ đang quét dọn cởi đôi bao tay cao su ra, hơi thở dốc, nói: "A lô?"

"Là tôi."

Giọng nói có mức độ nhận diện rất cao vang lên, Hà Trí Mỹ lập tức đứng thẳng người, hết sức ngạc nhiên: "Chủ biên Phục, sao cô lại có..."

"Bây giờ chị đang quét dọn nhà sao? Có chút việc cần chị giúp."

Hiếm khi nghe thấy Phục Lam gấp gáp như vậy, đến mức phải cần đến sự trợ giúp của cô, có lẽ đã xảy ra chuyện.

"Vâng, có chuyện gì Chủ biên cứ nói đi."

"Ở đầu giường trong phòng ngủ của tôi có bản in tháng Một của tạp chí《Thực Phủ》, chị có thể đem đến Hội quán Cây xanh không?"

Hà Trí Mỹ không chút do dự: "Được, không thành vấn đề."

Giọng Phục Lam đột nhiên trầm xuống, dường như biết đây là chuyện làm khó người khác, nhưng không thể không nhắc nhở: "Buổi giao lưu bắt đầu lúc năm giờ."

"Được, năm giờ đúng không?"

Hà Trí Mỹ liếc nhìn thời gian, đối mặt với nửa giờ còn lại, cô nói chắc nịch: "Tôi sẽ đến kịp."