Mối Quan Hệ Không Đơn Giản

Chương 5: Dịch vụ đặc biệt



Chất lỏng mát lạnh tràn qua cổ họng rồi thấm vào ngũ tạng, Hà Trí Mỹ từ từ quay đầu lại, mượn ánh đèn quan sát Phục Lam, trong mắt vẫn là vẻ sợ sệt.

Cô ấy thật sự rất đẹp, có lẽ vì quá gầy nên ngũ quan vô cùng sắc nét, vừa có chiều sâu vừa mang theo nét quyến rũ Tây phương.

Gương mặt nho nhỏ không giấu được sự uy nghiêm, trong đồng tử tĩnh lặng như nước luôn toả ra sự lạnh lùng, không chút độ ấm.

Ánh đèn lại càng kéo dài thêm chiều cao hơn một mét bảy của cô ấy, chiếc áo khoác vắt trên cánh tay, làn gió phớt nhẹ qua mái tóc xoăn của cô ấy, thoạt nhìn vừa giỏi giang lại vừa xinh đẹp.

Đặc biệt là khí chất tự nhiên của cô ấy, rất giống người mẫu trong quảng cáo, khiến Hà Trí Mỹ không khỏi cảm thấy tự ti, lại vô cùng cảm kích.

Một người thuộc tầng lớp hoàn toàn khác với cô, lại có thể chú ý đến cô bên vệ đường.

"Cảm... cảm ơn." Hà Trí Mỹ lắp bắp nói, đứng trước mặt Phục Lam, cô không còn chút tự tin nào.

Đứng ở đầu ngọn gió, Phục Lam đưa đến trước mặt cô ấy món bánh ngọt mình đem theo.

"Cái này... đây là?"

Hà Trí Mỹ nhìn bánh pizza và bánh ngọt trong chiếc túi trong suốt với vẻ khó hiểu, hai tay càng thêm luống cuống không biết đặt đâu cho phải.

Phục Lam không nói lời nào, nhét túi vào tay người kia rồi lại nhìn đồng hồ.

"Tôi không thể dừng xe ở đây, tôi đi trước."

Dứt lời, cô lập tức bước đi, chỉ để lại cho Hà Trí Mỹ một bóng lưng không quay đầu lại.

Những con người thấp kém rất dễ cảm động, bởi có lẽ đây chính là niềm hân hoan bất ngờ mà cả đời này cô không bao giờ có được lần nữa.

Khi vị ngọt thơm của bánh len vào mũi và kích thích vị giác, Hà Trí Mỹ cầm lên chiếc bánh còn nóng hôi hổi, không khỏi nghẹn ngào, khoé mắt đỏ hoe.

Mấy ngày sau, Phục Lam bắt đầu chuẩn bị cho số báo mới, sau những cuộc họp và thảo luận, cuối cùng thống nhất mục tiêu là món ăn đường phố.

Việc liên tục về muộn khiến Phục Lam sống như con quay, cơ thể hoàn toàn bị công việc chi phối, cô có chút chán ghét cuộc sống thế này.

Năm nay cô hai mươi bảy tuổi, nhiều lúc cô nghĩ có phải đã đến lúc nghĩ cho tương lai sau này không, có nên kết hôn không?

Rồi sau đó cô lại lắc đầu phủ nhận ý tưởng hoang đường này, vặn âm lượng nhạc trong xe lên mức tối đa, như thể muốn nhắc nhở bản thân không được suy nghĩ lung tung.

Tiếng chuông mười hai giờ vang lên, Phục Lam kiệt sức trở về nhà, sau khi tắm rửa như thường lệ liền bước đến trước tủ lạnh.

Vốn chỉ định dùng một quả táo để lót dạ, nhưng cô chợt phát hiện trong tủ lạnh đã có sự thay đổi "nghiêng trời lệch đất".

Bánh chưng, sườn heo hầm ngô, khoai lang tím nhỏ, còn có một đĩa đồ xào được bịt kín bằng màng bọc thực phẩm...

Sau một thời gian đặt trong tủ lạnh, những món này đã mất đi mùi thơm ban đầu, nhưng hương thơm thoang thoảng quẩn quanh bên chóp mũi cô vẫn vô cùng hấp dẫn.

Sau khi cho thức ăn vào lò vi sóng, Phục Lam im lặng quan sát qua lớp kính, ngẩn người như có điều suy nghĩ.

Không biết có phải vì đói bụng hay không mà mười phút chờ đợi có vẻ quá dài.

Phục Lam nhấp một ngụm canh sườn thơm ngon, hương vị ngon ngọt xâm chiếm vị giác, dòng nước ấm bùng nổ dọc theo thực quản.

Cô là người rất ngại phiền phức, đây là lần đầu tiên trong vòng hai năm qua cô được ăn cơm nóng vào lúc nửa đêm.

Xem ra người phụ nữ kia cũng không hoàn toàn vô dụng, ngoài việc khóc lóc vẫn còn khả năng nấu nướng.

Hôm sau, Hà Trí Mỹ đến căn hộ đúng giờ.

Khi đang chuẩn bị bắt đầu dọn dẹp, ánh mắt lơ đãng của cô vô tình bắt gặp thức ăn thừa trên bàn, nhất thời sửng sốt, sau đó nở nụ cười.

Thức ăn không vơi đi bao nhiêu, nhưng canh thì lại uống rất nhiều, điều này khiến Hà Trí Mỹ dâng lên chút thoả mãn trong lòng, đôi lông mày nhướng lên ra chiều thích thú.

Hiện tại trời đã trở lạnh, nhất là khi màn đêm buông xuống, dường như nhiệt độ lập tức chuyển sang đông, không gì thích hợp hơn uống canh.

Hà Trí Mỹ rửa bát, không ngừng tìm kiếm thực đơn trong đầu.

Cô đã làm bà nội trợ gần mười năm, đối với chuyện bếp núc ít nhiều gì cũng có kinh nghiệm.

Cũng kể từ hôm đó, Phục Lam phát hiện những món trong tủ lạnh đã được đơn giản hoá.

Không còn đồ sống, nhưng lại có thêm mấy món được bọc trong màng bảo vệ thực phẩm, nhất là món canh mà cô thích ăn nhất còn được thay đổi mỗi ngày.

Hôm nay là súp khoai tây, Phục Lam nhìn cà rốt trong bát, khuấy lên vài lần.

Rõ ràng chỉ là những nguyên liệu nấu ăn cực kỳ đơn giản, tuy hơi ngọt nhưng ngon đến mức không thể tưởng tượng được.