Mối Quan Hệ Không Đơn Giản

Chương 8: Gói sủi cảo



Nhưng khi nhìn dáng vẻ của Phục Lam, hiển nhiên là vừa mới ngủ dậy, có lẽ còn chưa kịp ăn sáng.

Hà Trí Mỹ lau qua loa bình hoa, nhân lúc người kia còn chưa trở về phòng, cô mở miệng hỏi: "Ngài muốn ăn gì không? Tôi đi siêu thị mua ít thức ăn."

"Không cần đâu." Phục Lam xoay người về phòng, bỗng nhiên dừng lại, lạnh giọng nhắc nhở: "Nấu cơm cũng không nằm trong phạm vi công việc của chị."

Câu này không sai, cô chỉ là nhân viên dọn dẹp nhà cửa, chỉ có trách nhiệm giúp Phục Lam làm đầy tủ lạnh.

Nhưng khi nghe chính miệng Phục Lam nói như vậy, Hà Trí Mỹ vẫn hơi rũ mắt xuống, trong lòng không tránh khỏi có chút mất mát.

Cô tiếp tục lau dọn, một lúc sau chuông cửa đột nhiên vang lên, là thức ăn Phục Lam đặt trước.

Hà Trí Mỹ vừa dọn món lên bàn thì nhìn thấy Phục Lam đã thay xong quần áo.

Có thể do dáng vóc xinh đẹp nên dù mặc gì cũng mang đến cảm giác ưu nhã, làm nổi bật nét đẹp của Phục Lam đến mức tối đa.

Nhìn bàn thức ăn được bày biện chỉnh tề, Phục Lam đặt hộp quà trong tay xuống, nhẹ giọng nói một câu "Cảm ơn".

Hà Trí Mỹ lắc đầu không nói gì, lông mày nhướng lên khi nhìn thấy cô ấy lấy hộp Hoa Quế tô ra.

"Chủ biên cũng thích ăn Hoa Quế tô của Yến thành sao?"

Nghe cô ấy nói, Phục Lam nhìn xuống hộp Hoa Quế tô.

Đây là cô bị nhét vào tay sau khi vừa xuống máy bay hôm qua, vẫn là người đàn ông gặp ở hội trường ngày đó.

Vốn dĩ cô có thể giao cho trợ lý Diêu xử lý, nhưng nhìn khoé môi thâm tím của người đàn ông nọ, cũng không biết là đã đứng dầm mưa ở đấy bao lâu.

Thế nên cô động lòng trắc ẩn xưa nay hiếm thấy, đem hộp quà về nhà.

"Chị ăn rồi sao?"

"Hoa Quế tô là món bánh ngọt nổi tiếng ở Yến thành quê chúng tôi, trẻ con rất thích, trước kia mỗi gia đình đều chuẩn bị sẵn, mọi người xem đấy là món ăn vặt."

Có lẽ vì nhắc đến hương vị quê hương, nét mặt của người phụ nữ hiếm khi không có vẻ sợ hãi như thường thấy mà có phần điềm tĩnh.

Phục Lam đẩy hộp quà đến: "Cho chị đấy, mang về ăn đi."

"Như vậy sao được chứ, hẳn đây là quà người ta tặng cho Chủ biên, ngài cũng nên nếm thử một chút, mùi vị được lắm."

Phục Lam không nói nữa, vùi đầu ăn uống.

Tuy nhiên, thỉnh thoảng cô cũng sẽ liếc nhìn thiết kế của hộp quà, trên nền chữ "Hỉ" màu đỏ là chiếc bánh Hoa Quế tô màu vàng nhạt được in nổi, thoạt nhìn cũng không khác gì so với những món bánh ngọt khác.

Sau một hồi quan sát, Phục Lam không tìm thấy điểm đặc sắc nào, nên cứ thế bỏ qua.

Chớp mắt lại đến cuối tháng, lá vàng mùa thu đã hoàn toàn héo rũ, chỉ còn lại những thân cây trơ trọi kiên cường lắc lư trong gió lạnh, như thể quyết tâm chống chọi với giá rét.

Sự náo nhiệt và phồn hoa của thành phố sẽ không vì mùa đông mà đóng băng, thử hỏi có gì thích hợp vào mùa đông hơn ăn lẩu đây.

Dù trên đường phố náo nhiệt thế nào thì phòng làm việc của Chủ biên vẫn hết sức vắng lạnh như cũ.

Sau khi màn đêm buông xuống, điện thoại không còn thường xuyên phát ra tiếng vang, nhưng tiếng lật giấy tờ lại càng thêm rối loạn.

Các đồng nghiệp lần lượt ra về, duy chỉ còn mỗi phòng làm việc của Phục Lam là sáng đèn, cô đã uống mấy tách cà phê, lúc này đang tràn đầy năng lượng.

Cùng lúc đó, Hà Trí Mỹ cũng chưa tan tầm.

Hôm nay là đông chí, cô mua bột mì, băm thịt làm nhân sủi cảo, dự định làm sủi cảo cho Phục Lam.

Không ngờ vừa bắt đầu gói thì chuông cửa bất chợt vang lên, cô phủi bột mì trên tay rồi chạy ra mở cửa.

"Lam Lam."

Vừa gọi nhũ danh ra miệng thì bà Đỗ phát hiện người mở cửa không đúng, trên người còn mặc quần áo ở nhà, bà ngạc nhiên hỏi: "Cô là?"

Hà Trí Mỹ nhìn tuổi thầm suy đoán, cộng thêm cái tên vừa gọi ra, cô ngượng ngùng cười khan mấy tiếng.

"Hẳn bác là mẹ của Chủ biên Phục, chào bác, cháu là người giúp việc nhà."

"À, trễ thế này rồi mà cô vẫn chưa dọn dẹp xong sao?"

"Xong... xong rồi, chỉ là đang chuẩn bị cái khác, bác vào nhà trước đi ạ."

Sau khi vào nhà Đỗ Nguyệt Anh mới phát hiện hai cái sủi cảo vừa được gói, bà vui vẻ nói: "Thì ra là cô đang làm sủi cảo à, vậy làm cùng tôi đi."

Sự khích lệ đột ngột khiến Hà Trí Mỹ thả lỏng cảnh giác, cô gượng cười xấu hổ.

"Vâng ạ, hôm nay là đông chí, Chủ biên Phục lại tương đối bận rộn nên cháu làm ít bánh để cô ấy trở về ăn."

Đỗ Nguyệt Anh nghe vậy, quay đầu nhìn người phụ nữ đang ngây ngốc, cười tủm tỉm.

"Dịch vụ giúp việc nhà các cô bây giờ còn nấu cả cơm tối luôn à?"

"Sao ạ?" Hà Trí Mỹ đờ đẫn mất một giây.

Đỗ Nguyệt Anh cười hiền từ, xắn ống tay áo lên, đi rửa tay.

"Không gạt cô, hôm nay tôi đến đây là định làm sủi cảo cho Lam Lam, xem này, tôi còn đóng gói cả vỏ và nhân bánh rồi đây."

Thấy bà ấy không hỏi xuất thân của mình, Hà Trí Mỹ thả lỏng cơ thể, nhưng vẫn không dám lơ là chút nào.

Nhìn nhân bánh được đóng gói trong hộp, cô bước đến giúp mở ra.

Mùi dầu mè quyện với hương thơm của thịt và rau xanh tràn ra, không khỏi khiến người ta thèm thuồng chảy nước bọt.

"Cô gói bánh trước đi, tôi gọi điện thoại cho Lam Lam, bảo con bé tối nay về sớm một chút để ăn cho nóng."

Phục Lam ngồi trong phòng làm việc nhận được điện thoại của mẹ, phản ứng đầu tiên chính là từ chối, sau đó nói công việc của mình quan trọng hơn, thật sự không thể về được.

"Công việc công việc, suốt ngày con chỉ biết có công việc, mẹ là mẹ của con, thế mà muốn ăn cùng con một bữa cơm khó đến vậy sao?"

Nghe bà Đỗ Nguyệt Anh đã bắt đầu có chút không vui, Phục Lam đành miễn cưỡng đồng ý trở về.