Môi Súng (Thần Thương)

Chương 44



Edit & Beta: Direct Kill

Chương trình đặc biệt phát sóng liền ba ngày từ ngày mùng một tháng năm, cả số lượng người xem lẫn danh tiếng đều toàn thắng, xem như là khởi đầu thuận lợi. Nhưng ngày đầu phát sóng trực tiếp vẫn mắc một số sai sót, đồng hồ tính giờ bị ngắt nhầm, việc này trong chương trình phát sóng trực tiếp là điều tối kỵ. Vừa bắt đầu cuộc họp tổng kết chương trình, Tô Thanh Hoa đã mắng xối xả, Hình Minh trong lòng vẫn còn sợ hãi, cho nên khi cuộc họp vừa kết thúc, liền phân công cho ba thành viên trong tổ, ghi thừa ra mấy tập chuẩn bị của chương trình, đề phòng nghiêm ngặt sự cố phát sóng trực tiếp.

Dạo này đài trưởng Ngu không tìm cậu, có lẽ do quá bận, bản thân Hình Minh cũng không tự tìm tới cửa, lần trước nửa đêm bị Ngu Trọng Dạ đuổi về nhà, khiến cho mấy đêm đều không ngủ được, nhức đầu hai ngày, sau đó thì cũng ổn cả.

Cậu dùng nửa năm kỳ hạn, lập quân lệnh trạng(1) không sinh(sống) tức chết.

 (1) Ngày xưa, (trong những tác phẩm điện ảnh Trung Quốc) chúng ta thường bắt gặp một số tình huống các vị tướng lĩnh trước giờ ra trận phải lập quân lệnh trạng, nếu xuất binh mà bại trận thì phải chịu xử trảm, có khi còn bị tru di tam tộc.

Hình Minh đau đầu không uống thuốc mà khỏi bệnh còn có một nguyên nhân khác, gần đây cả đất nước Trung Quốc đang có một sự kiện chấn động.

Thành phố Sán Đầu thuộc tỉnh Quảng Đông gần đây đã xác nhận chẩn đoán một bệnh nhân đầu tiên mắc phải căn bệnh MAV viêm cơ tim độc tính, trạng thái biểu hiện lâm sàng của người bệnh cùng các chứng bệnh viêm cơ tim phổ thông tương tự, nhưng bệnh phát triển rất nhanh, các bệnh viêm cơ tim thông thường sẽ không lây lan, nhưng loại vi khuẩn MAV này lại có thể thông qua khoảng cách gần lây lan qua đường hô hấp, một khi mắc phải, tỉ lệ tử vong cực cao. Tỉnh Quảng Đông là nơi đầu tiên xuất hiện dịch bệnh MAV, sau đó lây lan ra các tỉnh phía nam Trung Quốc.

Sự kiện lớn như vậy đương nhiên được giới báo chí rất quan tâm, nhưng Hình Minh cũng chỉ từ Lý Mộng Viên mới nghe nói tới. Bệnh viện Phổ Nhân là một trong những bệnh viện tổng hợp đứng đầu cả nước, nên tất nhiên sẽ phải điều động một số nhân viên y tế đi trợ giúp khu vực có dịch bệnh. Lý Mộng Viên hỏi ý Hình Minh, có muốn mình báo danh hay không.

Trên mạng đã có chút phong thanh, một số thông tin nói rằng đây là bệnh nan y không thuốc nào chữa được, mắc phải chắc chắn sẽ chết, cũng có thông tin nói rằng đây chỉ là bệnh thông thường, căn bản không chết người được, thậm chí còn có thông tin cho rằng đó là do người Mỹ châm ngòi chống lại hoạt động quân sự của nước ta… Tin tức ngầm che ngợp bầu trời, nhưng tập thể dòng chủ lưu của giới báo trí truyền thông vẫn chưa lên tiếng.

Hình Minh cảm thấy được đây là một cơ hội tốt. Cậu muốn mình là người đầu tiên ăn cua(2).

(2) Chỉ những người dũng cảm, dám tiên phong đi đầu.

Cậu gửi bản báo cáo đề tài mới cho lão Trần, bị bác bỏ tại chỗ, lão Trần nói Bộ Y tế đã ra chỉ thị, đối với các tỉnh thành có dịch bệnh phía nam, yêu cầu các phương tiện truyền thông không tung tin đồn, tin vịt, ổn định tâm dân, làm sai sẽ bị xử lý. Lão Trần còn hỏi cậu, đài trưởng Ngu có biết chuyện này hay không?

Hình Minh nóng lòng mong chuyện lần này sẽ thành, dự định tiền trảm hậu tấu, cho nên nói dối rằng đài trưởng đã biết rồi.

Lão Trần có thể đoán được Ngu Trọng Dạ chắc hẳn vẫn chưa biết gì, nhưng cố ý làm bộ tin lời Hình Minh nói, cười híp mắt dặn dò, cậu phải chú ý đến bản thân.

Bản thân Hình Minh có nền tảng về y học, có thể biết được việc đáng làm thì phải làm, liền chọn thêm hai phóng viên không sợ chết, một lần nữa đi vào con đường nguy hiểm.

Không nghĩ tới tiến vào rồi, lại không ra được, mang mặt nạ phòng độc, hoàn thành toàn bộ phỏng vấn, nhưng cả tổ đội đều bị bệnh viện giữ lại khám xét, ngay cả điện thoại cũng bắt giao nộp.

Đối phương nói không nhận được thông báo của bộ ngành cấp trên, tình hình bệnh dịch liên quan đến nhiều vấn đề, nghiêm cấm đưa tin, yêu cầu bọn họ giao ra toàn bộ nội dung đã quay hoặc chụp, đồng thời tiếp tục công tác khám xét.

Hình Minh không đồng ý. Nhưng không đồng ý thì không đi được. Lúc này Hình Minh mới đoán được lão Trần căn bản không đánh tiếng lên với cấp trên bệnh viện. Lão ta đúng là Thái Âm, vẫn chơi trò mượn đao giết người, ước gì tâm cơ của lão cũng bị nhiễm dịch bệnh để chết ở nơi này đi.

Mấy người bị giam ở bên trong một phòng khám nhỏ hẹp, bên ngoài một hàng giường di động được đặt ở hành lang, số lượng người lây nhiễm căn bệnh MAV ngày càng nhiều, chỉ có giường ngủ thôi thì không đủ.

Bên trong gian phòng tràn ngập mùi thuốc khử trùng. Bốn vách tường vang trở lại âm thanh kêu rên của những bệnh nhân, chấn động đến mức khiến màng nhĩ Hình Minh cũng vang lên ong ong. Một phóng viên trong tổ đột nhiên ôm ngực, nói mình không thở được.

Vẻ mặt Hình Minh không hề có chút cảm xúc nào, kỳ thực trong lòng cũng hoảng loạn.

Mượn cớ đi vệ sinh, Hình Minh lặng lẽ nhét năm trăm đồng vào tay tên bảo vệ vẫn kè kè đi theo mình, lừa hắn nói rằng bạn gái chờ cậu báo lại tin tức, có thể hay không mượn điện thoại di động của đối phương dùng một lát?

Bảo vệ sợ gây phiền toái, thu tiền còn mạnh miệng, chỉ có thể gọi cho bạn gái, không được gọi cho người khác.

Hình Minh cầm lấy điện thoại di động, phản ứng đầu tiên là báo cảnh sát, nhưng nghĩ lại thì, đây là ý tứ cấp trên, xã hội Trung Quốc người trị cũng như pháp trị, nếu lúc này báo cảnh sát chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới. Số điện thoại cậu có thể nhớ không nhiều lắm, Hướng Dũng là một người, Tô Thanh Hoa cũng coi như là một người, mà sự tình trong nghề truyền thông, Hướng Dũng hiển nhiên không thể làm gì được, nếu gọi cho Tô Thanh Hoa lại sợ y quá mức lo lắng, nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu chỉ còn sót lại số của Ngu Trọng Dạ.

Mở điện thoại lên, cậu gọi Ngu Trọng Dạ là “Tiểu Ngu”, cậu nói, ở bên ngoài làm việc vất vả mới cảm thấy, đặc biệt yêu em, đặc biệt nhớ em, khi nào anh trở về sẽ mua cho em một chiếc nhẫn kim cương cỡ lớn, chúng ta kết hôn.

Ngu Trọng Dạ nghe ra trong lời nói của cậu có điểm bất thường, hỏi cậu, em đang ở nơi nào?

Bảo vệ vẫn đứng bên cạnh như hổ rình mồi, Hình Minh không dám ăn ngay nói thật, chỉ có thể quanh co lòng vòng: “Không ở phía nam, phía nam hiện giờ quá nguy hiểm, lúc đến đây sống, lúc trở về có khi đã chết.”

Miệng thì nói hưu nói vượn, nhưng không quên tận dụng mọi thứ mà lan truyền tin tức trọng yếu, bảo vệ thúc giục cậu nhanh cúp điện thoại, Hình Minh liền phẫn nộ ngắt điện thoại, sau đó bị áp giải trở về phòng khám.

Sau hai mươi phút, người trong bệnh viện đến thông báo, mấy người có thể đi.

Buổi sáng thứ hai Hình Minh mang theo nội dung trân quý đã quay và chụp được trở lại vườn Minh Châu, một chút cũng không dám tham ngủ, sáng sớm liền hẹn đạo diễn, dự định sắp tới sẽ làm một tập của chương trình có liên quan đến căn bệnh MAV.

Mới nói chuyện được một nửa, đã bị người đến thông báo rằng đài trưởng muốn gặp. Ngu Trọng Dạ nhìn cậu, bắt cậu giải thích tại sao lại tự ý hành động như vậy, mang theo phóng viên thâm nhập vào hiểm cảnh.

Hình Minh nói khoác không biết ngượng, nói đám người của Bộ Y tế quả thực đều là một lũ ngu ngốc, nhiều người nhiễm bệnh tử vong như thế, giấu không được mà cũng không che giấu nổi, càng che đậy càng giấu đầu hở đuôi, càng dễ dàng gây nên khủng hoảng, còn không bằng thoải mái làm một chương trình để sáng tỏ, MAV quả thực đáng sợ, nhưng Hình Minh nghĩ ngợi, có chút lo lắng: “Áp lực từ phía Bộ Y tế… Làm sao bây giờ?”

Ngu Trọng Dạ nhàn nhạt liếc cậu một cái: “Áp lực tôi lo, không cần em bận tâm.”

Ngu Trọng Dạ không trách cậu tiên trảm hậu tấu, ngược lại còn giúp đỡ cậu thực hiện chương trình, Hình Minh thực sự cảm kích. Sau đó lão Trần trong lúc vô tình lỡ nói ra một câu, phá vỡ sự dương dương tự đắc, ảo tưởng của cậu.

Trước khi cậu xuất phát đến khu vực có dịch bệnh lấy thông tin, lãnh đạo đã đến đây giao thiệp, đài trưởng Ngu tỏ thái độ, người truyền thông dựa trên lợi ích thiết thân của nhân dân, Minh Châu đài sẽ không che giấu tình hình bệnh dịch, nếu như tập phát sóng tới ‘Tầm nhìn Đông Phương’ không làm, thì ‘Minh Châu kết nối’ nhất định cũng sẽ làm.

Hình Minh vội vàng tổ chức sản xuất chương trình, ở trong đài làm việc suốt đêm, không nghĩ tới vừa mới vào nhà vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh táo, ra đến cửa đã gặp được Lâm Tư Tuyền dậy sớm làm việc. Hôm nay ‘Thời sự Trung Quốc’ đến phiên của Lạc Ưu dẫn, chứ không phải hắn.

Lâm Tư Tuyền là một người nghiêm túc, hai chữ nghiêm túc, có lúc không khác nào khô khan.

Nghe nói hắn mười năm như một ngày, kiên trì dậy sớm luyện giọng, mỗi lần trước khi lên dẫn chương trình, mỗi bài viết hắn đều sẽ tự mình đối chiếu, vừa trầm bổng vừa du dương, từng chữ từng câu luyện tập nhiều lần, giống như tiếng phát thanh trên loa thể dục buổi sáng ở các trường đại học. Mỗi khi người dẫn chương trình nói sai, từ phát âm sai gọi là “đinh ốc”, thường thì đã làm nghề dẫn chương trình này hoặc nhiều hoặc ít đều đã từng ăn qua ‘đinh ốc’, chỉ có Lâm Tư Tuyền phát âm chính xác đến từng giây, phong cách trầm ổn hơi thở mạnh mẽ, hành nghề mười năm, chưa bao giờ phạm sai lầm.

Hình Minh cảm thấy tự thẹn với lòng, cậu ham mới mẻ thiếu nhẫn nại, công tác đơn điệu ngày qua ngày như vậy, cậu không làm được.

Ngày nghỉ lễ, trong đài không có nhiều người như ngày thường, hai người hỏi thăm một chút, Hình Minh trước tiên cám ơn đối phương nhờ đạo diễn tới giúp tổ nhóm của mình, lại hỏi: “Thầy Ngu hôm nay có đến không ạ?”

“Nghe Lão Lâm nói, trời vừa sáng đã cùng Lạc Ưu đi ra ngoài. Ngu tổng muốn thành lập một công ty kỹ thuật số truyền thông mới, hệ thống truyền hình kỹ thuật số này sẽ thách thức rất nhiều đến thẩm quyền và lợi ích của các đài phát thanh và truyền hình địa phương, ngài ấy muốn làm gương đi đầu, thừa dịp địa phương còn chưa có tạo áp lực, trước tiên đánh đòn phủ đầu đến chào hỏi người ta trước.” Lâm Tư Tuyền hơi suy tư một chút, nói, “Bây giờ suy nghĩ lại, Ngu tổng không đem Lạc Ưu đến đây đào tạo ngay từ ban đầu, hẳn cũng cân nhắc chuyện này ngay từ đầu.”

Lâm Tư Tuyền có thể nghĩ được chuyện này, Hình Minh đương nhiên cũng rõ ràng.

Gây dựng sự nghiệp đã khó, giữ vững sự nghiệp càng khó hơn. Sau khi đài trưởng Ngu tiếp nhận công việc, Minh Châu đài càng ngày càng được mở rộng, phá vỡ chính lề thói cũ trước đây, đổi lấy chính là vàng ròng bạc trắng. Mà muốn làm người đầu tiên ăn cua cũng không phải chuyện dễ dàng, lúc nào cũng như gió nơi trung tâm bão, bốn phương tám hướng đều có áp lực như con quái vật muốn cắn nát người.

Cũng may môi trường làm việc ở Trung Quốc cũng thật đặc biệt, mối quan hệ giữa các cá nhân phức tạp, ý tứ là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

Hình Minh không khỏi bội phục. Lạc Ưu là một nhân tài, không chỉ ở phương diện trình độ chuyên nghiệp, hắn được đài Đông Á bỏ ra không biết bao nhiêu tài nguyên để trở thành người tỏa sáng, không thể xoi mói mặt nào, thế nhưng được lợi lại là lão hồ ly họ Ngu kia, mượn đối thủ mài đao cho mình, sau đó liền thu hồi lại, coi như không có việc gì.

“Nói thật, tôi rất hâm mộ cậu.” Lâm Tư Tuyền thấy Hình Minh không nói lời nào, tự mình nói tiếp, “Tôi ở đài Minh Châu, mười năm làm công việc dẫn chương trình, đạo lý nghịch thủy hành chu’ (chèo thuyền ngược dòng) rõ ràng hiểu, thế nhưng hiểu là một chuyện, có dám hay không lại là một chuyện khác. Như cậu thế lại tốt, một tay lo liệu thu tập thông tin và biên tập chương trình, mỗi một tập của chương trình đều là một bài học để rèn luyện, sau mỗi một tập chương trình đều có thể thay da đổi thịt.”

“Cũng không thể nói như vậy.” Hình Minh trời sinh rất ít khi đồng cảm với người khác, không biết an ủi người, ánh mắt của cậu dao động, thái độ rõ ràng qua loa, “Với giọng nói như của anh Tuyền, người dẫn chương trình toàn quốc này liệu có mấy ai sánh được với anh.”

“Nếu như không thể lưu lại ‘Thời sự Trung Quốc’, tôi có lẽ sẽ rời đài Minh Châu, lui về học tập và nghiên cứu thêm.” Lâm Tư Tuyền không hề phát hiện người đối diện mình đang suy nghĩ làm sao để kết thúc cuộc nói chuyện nhạt nhẽo này, cười khổ lắc đầu, “Tôi không phải là người có thiên phú như cậu hoặc Lạc Ưu, tôi vừa tốt nghiệp đại học liền gia nhập đài Minh Châu, làm việc vặt hai năm, tình cờ đảm nhiệm vai trò người hâm nóng không khí cho chương trình giải trí. Kỳ thực tính tình của tôi không làm được việc này, mỗi lần đều như muốn vất hết mặt mũi để lên đài, kết quả chỉ cảm thấy buồn nôn. Ngày đó khi tôi hát và nhảy múa cho chương trình xong liền ở bên ngoài luyện thêm kiến thức cơ bản, vừa vặn Ngu tổng đi ngang qua nhìn thấy, ngài ấy lúc đó nói với đài trưởng Lôi là bạn thời đại học một câu như thế này ‘Chàng trai này không thích hợp với chương trình giải trí, mà kiến thức cơ bản cũng tạm ổn, nếu có cơ hội cho cậu ta thử sức với công việc phát thanh bên đài tin tức xem sao.”

Trên Baidu bách khoa có tài liệu đầy đủ của đài trưởng đài Minh Châu, khi nào thì từ quan chức chuyển sang nghệ sĩ, khi nào thì bỏ văn theo kinh doanh, mà Hình Minh phát hiện, mình đối với Ngu Trọng Dạ vẫn không biết gì cả.

Cậu nhìn Lâm Tư Tuyền, rốt cục cũng lộ ra một chút biểu tình hứng thú.

“Một câu nói ảnh hưởng tới nửa đời của tôi, về tình về lý, Ngu tổng đều là ân nhân của tôi.” Lâm Tư Tuyền đắm chìm trong trong hồi ức của mình, tựa như nước mắt tràn đầy bờ mi, nửa ngày mới yếu ớt thở ra một hơi, “Người mới cười, người cũ khóc. Bây giờ nói chuyện này, còn có tác dụng gì nữa?”

Người bên ngoài nếu là nghe thấy đoạn đối thoại này, chắc rằng đều sẽ lý giải thành ơn tri ngộ, nhưng Hình Minh thì biết gốc rễ sâu xa. “Người mới” cậu đột nhiên sinh ra chút cảm giác đồng tình với “Người cũ” Lâm Tư Tuyền, tình huống của mình và đối phương càng không giống nhau, cùng là bò lên giường, nhưng cậu bụng dạ khó lường, có mưu đồ khác, còn hắn, nhân gia nhưng là một khoảng nỗi lòng, chỉ vì báo ân.

Suy nghĩ một chút, cậu nói, hiện tại khán giả bỏ phiếu còn chưa có kết quả, anh chưa chắc sẽ phải rời ‘Thời sự Trung Quốc’.

Lâm Tư Tuyền lắc đầu: “Hơn nửa tháng nay, số lượng bình chọn trên mạng đều duy trì khoảng cách giữa 37 và 28, làm sao có thể vãn hồi đây?”

Hình Minh gật đầu, khẳng định nói: “Có thể vãn hồi.”

Hi vọng mịt mờ, Lâm Tư Tuyền âm thanh mệt mỏi, tựa hồ cũng không tin: “Nếu như cậu gặp phải tình huống như tôi, cậu sẽ làm thế nào?”

Hình Minh hơi một suy nghĩ, nói: “Tôi chỉ cần năm giây.”

Hình Minh nói với Lâm Tư Tuyền, nếu như đạo diễn hình ảnh nguyện ý phối hợp, làm bộ sai lầm, để giải thích, đồng thời âm thanh cũng phải điều chỉnh, hình ảnh gãy vỡ, như vậy chỉ cần 5 giây là đủ rồi.

Chỉ cần 5 giây, cũng chỉ có thể 5 giây, dài quá dễ trở thành sự cố phát sóng trực tiếp, ai cũng gánh không nổi cái nồi này, ngắn quá khán giả căn bản không phản ứng kịp, 5 giây sau, anh liền nhanh chóng đến dập lửa, ngẫu hứng dẫn dắt một đoạn, trở lại với bảng bình chọn kia, đổ thêm dầu vào lửa như thế—— mặc dù không thể cân bằng được lượt bình chọn, nhưng không đến nỗi không có hi vọng. Anh Lâm dù sao cũng được gọi là “cổ họng quốc dân”, mười năm làm nghề phát thanh tin tức, giọng nói lẫn khuôn mặt, tuyệt đối đã trở nên quen thuộc với đại bộ phận khán giả, mượn cơ hội này đem thói quen xào thành tình cảm, tám chín phần mười sẽ thành.

Tình cảm là cái gì? Là chỉ trong tay người mẹ hiền, là tấm lòng sắc son thấu trời xanh, là giữa mùa hoa rơi gặp được người. Nói chung, những mỹ từ bi thương kia, quần chúng rất dễ mềm lòng.

Lâm Tư Tuyền tại chỗ hít vào một ngụm khí lạnh, trợn mắt há mồm nhìn Hình Minh, tiểu tử này lá gan cũng quá lớn đi, trước mặt mấy triệu khán giả chơi lớn như vậy, không sợ chơi không nổi sao?

Lúc trước Lạc Ưu trong ngàn vạn tiếng tung hô mà ra nhập đài Minh Châu như là quân địch hung hăng được tiếp thêm viện binh, phải nhường chương trình là tử hình, khán giả bỏ phiếu là hoãn tử, hiện tại mắt thấy thời gian thụ án tới gần, đưa đầu rụt đầu đều là một đao, còn không bằng liều chết một phen.

Hình Minh chính là nghĩ như vậy.

“Em chỉ nói như thế, đây là đang mạo hiểm ngay dưới mí mắt của mấy triệu người, còn phải xem đạo diễn có nguyện ý hay không.”

Hình Minh nói chuyện hời hợt, đối với thái độ hợp tác của đạo diễn lại không hề lo lắng, quy định trong đài không tính quá nghiêm khắc, dù sao con người cũng không phải thánh hiền không bao giờ làm sai chuyện gì, sai lầm giống nhau đều là phạt tiền, viết kiểm điểm. Tất nhiên cũng có thưởng cho những người dũng cảm, may mắn là mấy năm này biên tập viên Lâm giao lưu với rất nhiều người, trong đài ngoài đài, còn có những người coi hắn như anh em không tiếc cả tính mạng mà giúp đỡ, đây cũng là điều mà Hình Minh không có.

Mượn cớ chuẩn bị chương trình mới, cậu lên tiếng chào hỏi Lâm Tư Tuyền sau đó rời đi.

Tám giờ tối thứ năm ‘Thời sự Trung Quốc’, tám giờ bốn mươi ‘Tầm nhìn Đông Phương’, Hình Minh một lòng một dạ chuẩn bị chương trình của mình, không lưu ý động tĩnh bên ấy của Lâm Tư Tuyền.

Đợi đến khi phát sóng trực tiếp kết thúc, cùng Tô Thanh Hoa trở về phòng làm việc của mình, mới nghe mấy người đồng nghiệp nói chuyện với nhau ‘thời sự Trung Quốc’ hôm nay gặp sự cố, tuy nhiên người dự bị dẫn hôm nay lâm nguy không loạn, cơ trí gỡ rối, trên mạng đã tràn ngập lời khen ngợi. Ngay cả cấp trên của đài Minh Châu cũng lên tiếng biểu dương Lâm Tư Tuyền quả cảm nhạy bén, trình độ nghiệp vụ vững vàng.

Hình Minh dùng di động lướt qua các bình luận trên mạng, nhếch miệng cười, đều nằm trong dự liệu, rất tốt.

Trước kia phòng làm việc bị Lạc Ưu chiếm mất, sau đó toàn bộ thành viên trong tổ phải chuyện đến phòng khác. Tất nhiên không được đẹp đẽ sạch sẽ như chỗ cũ, nhưng ít ra cũng có một điểm tốt hơn, bên cửa sổ bàn làm việc của cậu có thể phóng tầm mắt thấy được hồ nước nhân tạo ở trong vườn Minh Châu, gọi là “hồ Trường Tâm”, bên cạnh là tòa nhà dùng làm studio sản xuất các chương trình. Vườn Minh Châu không hổ danh được chính phủ trợ giúp số tiền lớn, muốn núi có núi, muốn nước có nước, cái đài truyền hình khác đều đỏ mắt với một bảo địa phong thủy như thế.

Trong phòng làm việc, Tô Thanh Hoa mở máy tính phát lại tập một của ‘Tầm nhìn Đông Phương’, chỉ dạy một vài chi tiết nhỏ cho học trò của mình, y nói y đối với các sự kiện được giới báo chí quan tâm hiểu rất rõ, ba tập vừa rồi đều nói về những chủ đề nóng nhất hiện nay, đề tài mở đầu “Trường đại học kỳ thị học sinh đồng tính”, có thể dẫn dắt từ từ, dần dần đi sâu vào, nhưng cậu đối với nhịp điệu trên trường quay vẫn có chút không quen dẫn đến việc nôn nóng, vấn đề đưa ra cũng qua cứng nhắc.

Tô Thanh Hoa còn lấy ví dụ cụ thể, trong quá trình chương trình phát sóng trực tiếp, Thôi Hạo Phi cùng Thôi Văn Quân hai cha con họ ôm nhau khóc lóc, Hình Minh lại dùng một câu nói khiến đạo diễn phải mau chóng lia ống kính đến ghế khán giả, tâm tình cậu quá mức cứng rắn, thậm chí còn lộ ra một chút thiếu kiên nhẫn, người bên ngoài xem, đặc biệt lạnh lùng.

“Con không thiếu kiên nhẫn.” Hình Minh biện giải, đây cũng không phải là loại chương trình nói chuyện tình cảm, không cần thiết phải đánh ra bài ôn nhu gì cả. Tôn chỉ của chương trình là nghi vấn, là thúc giục, là tra hỏi, phản ứng của cậu là hợp tình hợp lý.

Rõ ràng là một bộ chiến sĩ trừng mắt lạnh lẽo, còn cố tình bày ra bộ dạng trách trời thương tâm địa người thi nhân, Tô Thanh Hoa nói, đừng bao giờ bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng để đi cảm hóa khán giả, không quan tâm phong cách dẫn của cậu là gì nhưng đã là người dẫn chương trình đều nên biết cách tuỳ thời lựa lời, tình cảm khoan dung và nhân nhượng khán giả là cần thiết.

Ngu Trọng Dạ muốn cậu kiềm chế, Tô Thanh Hoa muốn cậu khoan dung, Hình Minh một mực không nghe lọt tại. Phong cách dẫn của cậu mặc dù không theo sư phụ, nhưng lại mừng rỡ khi nghe y quở trách phê bình mình, cậu bày ra bộ dạng đáng yêu mà cười cười: “Được, sư phụ cứ tiếp tục dạy bảo con, nhưng tiếp thu được hay không thì con không biết được.”

Tô Thanh Hoa nhẹ nhàng thở dài, giơ tay sờ sờ trán Hình Minh, nói: “Nhìn cậu sắc mặt không được tốt, có phải bị bệnh hay không?”

“Người quá rảnh rỗi mới dễ dàng sinh bệnh.” Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng quay đầu lại vẫn lấy hai viên thuốc ra ăn như ăn đường. Từ lúc trở về từ khu vực dịch bệnh, Hình Minh liền ý thức cơ thể không giống như bình thường, nhưng cậu chỉ thấy đây là một chuyện nhẹ không tính là gì, một lòng chỉ muốn vượt qua tập tiếp theo của chương trình.

Hai người đang lúc trò chuyện, điện thoại di động Hình Minh đột nhiên vang lên.

Tiếng chuông reo một lần rồi ngừng, trong chốc lát lại tiếp tục vang lên, Hình Minh không nhận điện thoại, cũng không ngừng liếc mắt nhìn màn hình di động.

Lại là Lão Lâm.

Tô Thanh Hoa hỏi Hình Minh, sao không nhận điện thoại?

Hình Minh vừa sợ đài trưởng đài trưởng Ngu quở trách mà đến, lại sợ trước mặt sư phụ lộ ra sơ sót, đơn giản đóng máy, lắc đầu nói, gọi nhầm thôi ạ.

Ở trong phòng làm việc đến tận hừng đông, Hình Minh lái xe chở Tô Thanh Hoa đi, về nhà liền xông tới phòng tắm, sau đó nằm trên sô pha nghỉ ngơi bốn lăm phút, tinh thần phấn chấn thức dậy.

Khách quý hôm nay là một vị chuyên gia về bệnh truyền nhiễm được hưởng ưu đãi trợ cấp từ nhà nước. Tổ tiết mục để bày tỏ sự kính trọng đã cử cả tài xế đến, nhưng Hình Minh quyết định vẫn là tự mình lái xe tới thì hơn, cùng lão tiên sinh đi dạo vườn, một bộ lôi kéo làm quen, nói chuyện liên hồi.

Lão tiên sinh là một người khỏe mạnh, có thể vừa đi vừa trò chuyện, khen vườn Minh Châu đẹp, còn nói xem qua chương trình Hình Minh trước đây có dẫn là ‘Minh Châu kết nối’, không nghĩ tới tuổi còn trẻ, lại sắc bén như vậy.

Hình Minh một đường cười theo, nói mấy tập đầu của chương trình, không dám sắc bén, quá sắc bén sau này khách quý sẽ không dám đến nữa.

Khi gần tới thời gian phát sóng trực tiếp, Hình Minh được Nguyễn Ninh xuống nhắc nhở, dự định đi thang máy lên.

Cửa thang máy mở ra, trước mặt là Lạc Ưu. Hình Minh khẽ chau mày, ngày hôm nay vẫn là ngày nghỉ do nhà nước qui định, trong đài cũng chỉ có chương trình của cậu, không biết người này tại sao lại xuất hiện vào lúc này.

Lạc Ưu giơ tay vỗ vỗ vai Hình Minh, nở nụ cười với cậu, khoe hàm răng trắng biểu hiện sự thân thiện.

Hình Minh liếc mắt liền nhìn thấy cổ tay Lạc Ưu đeo chiếc đồng hồ kia. Toàn thân cậu đều phát run, từ đỉnh đầu đến bàn chân đều nguội lạnh.

Chiếc đồng hồ mạ vàng cổ điển tao nhã, là đồng hồ của ba cậu, đồng hồ của Hình Hoành.