Môi Súng (Thần Thương)

Chương 57



Edit & Beta: Direct Kill

Lần trước sự kiện thuê người đóng thế tạo nên ảnh hưởng xấu, đã đẩy cậu đến trước quỷ môn quan, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, phải dùng hết toàn bộ khí lực vận may và khả năng của mình, mới đem sự nghiệp biên tập viên của mình cứu trở về, thế nhưng đến tận bây giờ rễ cắm vẫn chưa sâu. ‘Tầm nhìn Đông Phương’ là một chương trình tập trung vào các sự kiện nóng trên đất nước, phần tin tức chuyên sâu về các vấn đề đời sống nhân dân, tạo độ tin cậy đối với giới truyền thông là rất quan trọng, mà bản thân người dẫn chương trình có ảnh hưởng rất lớn đối với độ tin cậy của công chúng dành cho chương trình. Huống hồ trong đài Minh Châu, bao nhiêu con mắt, bấy nhiêu cái mồm, địa vị của Lâm Tư Tuyền cùng cậu vốn cũng không giống nhau, một người làm cho người ta thương, một người khiến người ta ghét, nếu gây thêm một hồi phong ba nữa, dù cho đài trưởng Ngu nguyện ý mở cho cậu một con đường, chính cậu cũng không còn mặt mũi lưu lại.

Lâm Tư Tuyền vốn có thể cá chết lưới rách. Hình Minh nghĩ, nếu như có tên nào dám cướp người phụ nữ của ông, cướp công việc của ông, nếu không đâm hắn tám đao sáu động, ông đây không thoải mái, cũng tuyệt đối không cho hắn dễ chịu.

Tim từng trận lạnh lẽo, cậu có chút run rẩy hỏi: “Trong đài mọi người đều biết là chủ ý của người nào sao?”

“Không biết, chắc cũng chỉ có số ít biết thôi. Lão Trần dường như ngầm muốn đem sự tình làm lớn, nhưng đài trưởng Ngu tự mình hạ lệnh cấm khẩu xuống dưới, tất cả những người biết chuyện không được tiết lộ nửa chữ.” Nguyễn Ninh mở nắp ly cà phê đang cầm trong tay, nhấp một hớp cà phê nhiều sữa nhiều đường thấm giọng, tiếp tục bát quái, “Buổi tối hôm đó sau khi đi ra từ văn phòng đài trưởng, biên tập viên Lâm lên weibo tuyên bố nghỉ việc, nói là muốn trau dồi thêm kiến thức, sau đó quay trở về trường học, giáo thư dục nhân (dạy học). Hôm sau anh ấy đến trung tâm tin tức, kết quả bị Trang Lôi cho một cái bạt tai trước mọi người trong đài—— sếp, anh thử nói xem, Trang Lôi và biên tập viên Lâm nhìn kiểu nào cũng không giống một cặp vợ chồng ân ái, cô ta có phải thật sự cùng lão Trần có một chân hay không?”

Hình Minh lạnh giọng quát Nguyễn Ninh: “Không thấy tận mắt sự việc, đừng đi khắp nơi nói lung tung.”

Nguyễn Ninh đúng lúc im tiếng, nghi hoặc mà liếc mắt nhìn Hình Minh một cái, lẳng lặng lui ra ngoài văn phòng.

Lâm Tư Tuyền nói những cố gắng chỉ là một chấm đen trên người con báo đốm, mười năm, hơn ba nghìn ngày, bao nhiêu cảm xúc trải qua bao nhiêu triền miên mãnh liệt, lão hồ ly kia thực sự là tâm địa sắt đá, đối với một tiểu tình nhân hiểu chuyện như thế, làm sao có thể không động tâm chút nào được?

Hình Minh thay Lâm Tư Tuyền cảm thấy đau lòng. Hắn vô ý giao du với kẻ xấu, khuấy lên một cơn bão tranh luận, cuốn luôn hắn vào bên trong vòng xoáy, triệt để dìm xuống.

Cà phê đã lạnh phân nửa. So với loại rượu nặng còn khó uống hơn.

Hơn bốn giờ chiều, Lão Lâm đúng giờ gọi điện báo, trong điện thoại nói là đã liên hệ được với Hồ Tứ Gia, muốn đón cậu đi đến đó. Hình Minh thả tờ câu hỏi phỏng vấn đã chuẩn bị trong tay xuống, qua một buổi trưa đầy cảm xúc lẫn lộn, chuyện gì cũng làm không vào. Cậu kêu Lão Lâm đỗ xe ở bên ngoài cách nơi này hai con đường, khi rời đài Minh Châu đến chỗ Bentley, cùng lén lén lút lút giống như mấy tên trộm.

Tình ngay lý gian, cậu không dám trắng trợn thể hiện với mọi người mình là tân sủng của đài trưởng. Một chút cũng không vinh quang.

Hồ Thạch Ngân thường hay đi thuyền buồm mỗi khi muốn nghỉ ngơi thư dãn, có một khu nghỉ mát mà hắn thường đến, tên là “Thủy Ngạn Hương Đài”. Tên có chút tầm thường, nhưng phần cứng phần mềm đầy đủ mọi thứ, dùng câu nói đang lưu hành hiện này thì là, rất có bức cách (đẳng cấp và phong cách). Ở trên sân thượng nơi có thể phóng tầm mắt ngắm biển rộng trời xanh, Hình Minh gặp được Hồ Thạch Ngân.

Chắc là hắn ta mới từ dưới nước lên. Cái người mà cậu gặp ở bữa tiệc với người đang nằm phơi nắng này nhìn không giống nhau lắm. Mái tóc bạc bị ánh tà dương nhuộm đỏ, ướt nhẹp dính sát bên mặt, áo tắm bó sát lộ rõ vóc dáng của người đã có tuổi, bắp thịt có chút lỏng lẻo, bụng cũng hơi ưỡn ra. Hình Minh chú ý tới Hồ Thạch Ngân hai bên trái phải ôm hai em gái, một người vóc dáng hơi đẫy đà, một người lại hơi gầy gò, ngũ quan của em gái đẫy đà kia rất đẹp, còn em gái gầy gò kia khí chất toát ra trên người cũng không đùa được, cả hai đều đang cười ngọt ngào, ngọt đến phát ngán.

Ban ngày trên thuyền phấn đấu, buổi tối trên giường chiến đấu, Hoàn phì Yến sấu, “nhuyễn ngọc ôn hương”(1).

(1) – Hoàn phì Yến sấu: Hoàn ở đây là chỉ Dương Ngọc Hoàn hay còn gọi là Dương Quý Phi, còn Yến là chỉ Triệu Phi Yến, hay còn gọi là Hiếu Thành Triệu hoàng hậu, là hoàng hậu thứ hai của Hán Thành Đế triều đại nhà Hán. Câu thành ngữ này nói đến vẻ đẹp đẫy đà của Dương Ngọc Hoàn, trong khi Triệu Phi Yến được biết đến với thân hình nhẹ nhàng uyển chuyển như bay như lượn tựa tiên nữ. Kiểu như “mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười”.

– Nhuyễn ngọc ôn hươngmiêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp

Hình Minh đem bức thư pháp mà Ngu Trọng Dạ vẽ đưa lên, khách sáo hai câu. Hồ Thạch Ngân tiếp nhận cuộn tranh, mở ra liền khép lại.

“Làm phiền chú Ngu phí tâm.” cười như không cười nói tiếp, “Đài trường của các cậu bận bịu như vậy, nhưng vẫn bỏ công vẽ tranh, bức tranh chữ này quả thực đúng là vô giá.”

Hình Minh cảm thấy rất thú vị. Ngu Trọng Dạ gọi Hồ Thạch Ngân là Tứ Gia, Hồ Thạch Ngân lại gọi Ngu Trọng Dạ là chú Ngu, một người là gia, một người là chú, thân phận loạn hết cả lên.

Đối tượng phỏng vấn bình dị gần gũi, nhưng cuộc nói chuyện diễn ra vẫn rất khó khăn, bởi vì trong nội tâm cậu từ lúc Lâm Tư Tuyền rời đi, vẫn không thế nào bình tĩnh được. Tán gẫu với Hồ Thạch Ngân về sở thích như lái thuyền hoặc đánh golf, Hình Minh căn bản không thể chen lời vào được. Tán gẫu mấy chuyện trên thương trường sát phạt, cậu cũng biểu hiện ra sự non nớt. Múa rìu trước cửa nhà Lỗ Ban(2), Hình Minh nhất thời quên sạch những thứ mình định phỏng vấn, nửa ngày không nặn ra được một câu nói. Mặt cậu đỏ tới mang tai, thầm mắng mình ngu xuẩn, nếu như đổi lại là Lạc Ưu ngồi ở đây, tình cảnh gian khó nhất đều có thể biến thành nhẹ nhàng, nhất định sẽ không khó coi như vậy.

(2) “Múa rìu trước cửa nhà Lỗ Ban” ý phê phán thái độ của người tài cán chưa được bao nhiêu, chưa có gì xuất sắc mà dám khoe khoang trước mặt bậc thầy đại tài.

Nghĩ nát óc chủ đề để nói chuyện nhưng quả thật quá mệt mỏi. Hình Minh chịu đựng hơn bốn mươi phút, đã cảm thấy mệt bở hơi tai. Nhìn một chút hai em gái xinh đẹp đang ngồi hai bên, nghĩ tới nghĩ lui, cùng vị Hồ Tứ Gia càng già càng dẻo dai này, vẫn là nên tâm sự chuyện phong hoa tuyết nguyệt thì hơn.

Hồ Tứ Gia quả nhiên cảm thấy hứng thú hơn.

Cậu cùng hắn nói chuyện về nữ nhân. Tại sao đàn ông lại có người không thích phụ nữ. Nhiều cô gái rất đẹp, mỹ mạo, da trắng, thân thể mềm dẻo. Hắn nói, tôi thật không hiểu đài trưởng của mấy người làm sao lại không thích.

Cậu cùng hắn nói chuyện về ái tình. Khi còn trẻ thì hẳn ai cũng nhiệt tình, kỳ thực khi cậu đến tuổi này của tôi thì sẽ rõ, cõi đời này nào có ái tình, chỉ có người cũ đi người mới đến, như khi vừa mở bình rượu ngon, đảo mắt một cái đã biến thành loại trà phổ thông đâu đâu cũng có. Hình Minh nghe mà sởn cả tóc gáy.

Trước khi rời đi, Hình Minh nói hi vọng Hồ Tứ Gia thứ hai đến đài để quay chương trình. Không mấy ngày nữa ‘Tầm nhìn Đông Phương’ sẽ lên sóng, thời gian eo hẹp, làm thế nào cũng phải giải quyết nhanh chóng mọi chuyện, quyết tâm ‘vào trận’.

Không ngờ vị thần long thấy đầu không thấy đuôi này lại dễ dàng gật đầu như thế, dường như cậu đã để lại chút ít ấn tượng với hắn. Hắn liếc mắt đánh giá Hình Minh, nói một câu làm cậu cảm thấy nhụt chí, ánh mắt chú Ngu quả nhiên không sai, tên nhóc nhà cậu thực sự quá xinh đẹp.

Ra khỏi khu nghỉ dưỡng của Hồ Thạch Ngân, Lão Lâm hỏi cậu: “Về nhà ai?”

Hình Minh suy nghĩ cẩn thận về câu hỏi của lão Lâm, mới phát hiện lúc trước mình đã phạm vào một sai lầm lớn không thể tha thứ, cậu coi tòa nhà xa hoa băng lãnh không chút hơi ấm con người kia là “nhà”.

Lão Lâm thấy Hình Minh không nói lời nào, liền nói cho cậu biết, chú Ngu thuê một vị bác sĩ dinh dưỡng, chuyên môn chăm sóc các bữa ăn sinh hoạt hàng ngày cho cậu, để cậu an tâm dưỡng bệnh.

Nhà có nghĩa là gì? Không phải mấy trăm mét vuông của tòa biệt thự cao cấp, không phải là một người đàn ông bỗng nhiên đối với tiểu tình nhân của hắn tâm huyết dâng trào.

Bây giờ cậu chỉ muốn xem hai câu lười ươi kia.

Hình Minh trả lời Lão Lâm: “Về nhà của thầy Ngu.”