Môi Súng (Thần Thương)

Chương 72



Edit & Beta: Direct Kill

Ngu Trọng Dạ nhìn Hình Minh, cầm lấy hai mông của cậu mạnh mẽ đâm rút hai cái, sau đó không nói một lời, rút ra mà đi.

Đồ vật cứng rắn nóng hổi thoát ly hạ thể, thân thể Hình Minh bỗng chốc trở nên trống rỗng, tâm cũng chết theo. Cậu nhìn Ngu Trọng Dạ đứng dậy, khoác áo ngủ, buộc chặt dây, tính khí ẩn hiện trong lớp áo ngủ, rõ ràng còn chưa có tận hứng.

Thân thể lạnh lẽo, Hình Minh bỗng nhiên rõ ràng, bản thân mình mất hứng.

Kỳ thực cũng không phải tự nhiên mà mất hứng. Vật lớn của đài trưởng Ngu hùng hổ, hứng thú dâng trào, không biết mệt mỏi thăm dò ra vào, cậu yêu thích, cũng hưởng thụ, cậu ôm chặt lấy bả vai cường tráng của hắn, dâm đãng kêu rên. Chỉ là tâm tư chôn giấu mười mấy năm rốt cục tỉnh lại, tàn phá bên trong dạ dày, lá gan của cậu. Khiến cậu khó chịu không thôi.

Lão Trần đã biết mọi chuyện, thì đường đường là một đài trưởng lại có thể không biết sao?! Nhà tù Ngưu Lĩnh, phạm tội tình dục, lại thêm quãng thời gian mà Hình Hoành đã phải chịu ở nơi đây. Vào lúc ân ái này mà đề cập đến vấn đề đó quả thật không đúng, cho nên khiến đài trưởng Ngu sinh khí?

Hình Minh có chút hối hận, bản thân quá nóng vội.

Hình Minh định đứng dậy đi theo, Ngu Trọng Dạ quay đầu lại phân phó nói: “Em ngủ đi.”

Xuyên qua cánh cửa đi về thư phòng, nhìn sắc mặt không biết trời quang hay tạnh, nghe thanh âm cũng không dò ra được vui buồn.

Ngu Trọng Dạ nhặt lại bút lông, thần thái chăm chú, dường như muốn vẽ nốt bức tranh tuấn mã. Vào lúc này hắn không còn là một chính khách hay thương nhân khôn khéo sắc bén nữa. Nương theo ánh nắng ấm áp, Hình Minh nhìn chằm chú gò má ánh tuấn của Ngu Trọng Dạ, khóe miệng không tự chủ được cong lên, nghĩ thầm, không trách bên ngoài đều nói “Mị lực đài trưởng”, quả thực danh bất hư truyền. Sau đó cậu trùm chăn lên định ngủ, nhưng càng nằm càng thấy bất an, đành phải ngồi dậy.

Ngoài cửa bỗng truyền đến động tĩnh, cậu chạy đi mở cửa, phát hiện là Lão Lâm.

Lão Lâm tay đang cầm chìa khóa, thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện một người sống sờ sờ, sợ hết hồn.

Ba ngày Lão Lâm đến đây, biên tập viên Hình và đài trưởng Ngu đều đang ở trên giường phòng ngủ trình diễn những màn hoan ái hoành tráng, hai người đều say xưa chìm đắm, nên lão ở ngoài cửa phơi nắng hơn một canh giờ, cũng không ai phát hiện ra để mở cửa.

Mãi đến khi hoa cũng úa tàn, tóc cũng ngả màu mới có một khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ ló ra khỏi cửa, cầm lấy túi thức ăn trong tay lão, sau đó đưa cho lão một chiếc chìa khóa.

“Thầy Ngu… thầy Ngu đang luyện chữ trong thư phòng…” Biên tập viên Hình hơi thở không ổn định, lại còn vẽ rắn thêm chân mà giải thích, “Mấy ngày nay đều luyện chữ…”

Một người khi đã bị chiều hư, thì ngay cả vị giác cũng bị chiều hư theo. Biên tập viên Hình mỗi ngày đều muốn những món ăn ở các địa điểm khác nhau, Lão Lâm đành phải chạy tới chạy lui để mua thức ăn theo yêu cầu cho cậu, lúc này trên tay là món cơm hải sản của nhà hàng Tây Ban Nha nào đó, lòng nghĩ dùng Bentley để đi đưa thức ăn, trên đời này nào có được mấy người.

Nhấn chuông, lại gõ cửa, không nghe thấy động tĩnh bên trong, đang định tự mình mở cửa đi vào, cửa liền bật mở.

Biên tập viên Hình đứng ở trước cửa, một mặt bình tĩnh mà nói, thầy Ngu đang ở trong thư phòng luyện chữ.

Cái cơ này không còn mới lạ gì nữa, Lão Lâm nhịn không được liếc mắt nhìn Hình Minh, ánh mắt như nhìn hồ ly họa quốc.

Hình Minh lười giải thích, đúng đấy, quân vương không lâm triều, là tại ông đây.

Không ngờ đài trưởng Ngu thật sự ở trong thư phòng. Lão Lâm còn mang theo một bộ đồ tây, đứng ở ngoài cửa nhắc nhở ông chủ của mình, buổi tối lãnh đạo các đài có hẹn ăn cơm với chú.

Đài trưởng Ngu không xuất hiện, âm thanh truyền tới: “Hôm khác.”

“Còn có ngày mai, ngày mai là Triệu cục mời khách…”

“Cũng để hôm khác.”

“Nhưng là…” Đều là người có chức có quyền, mà ông chủ lớn không chút nào nể mặt như vậy, Lão Lâm không nhịn được lườm Hình Minh một cái, tựa như nói giỡn sử dụng đòn sát thủ, “Nhưng cậu chủ đã trở lại.”

Lần này Hình Minh thật sự ngượng ngùng, bản thân là “cậu chủ giả”, bây giờ người thật đã trở lại, không còn có lý gì mà hắn lại không trở về được, lại nói, hắn cũng chưa chắc còn nguyện ý lưu lại.

Đúng như dự đoán, Ngu Trọng Dạ buông bút, đi ra khỏi thư phòng.

Trước khi rời đi, Ngu Trọng Dạ nói, Nam Lĩnh không để chỗ em nữa, em không dẫn dắt được người mới, để Lạc Ưu mang theo.

“Không phải không được dẫn dắt được…” Hình Minh còn muốn tranh, lại cảm thấy vì loại chuyện nhỏ này mà muốn làm rõ ràng cũng chẳng có chút ý nghĩa, suy nghĩ một chút, đơn giản vò sứt không sợ mẻ, “Thế còn chương trình liên quan đến nhà tù Ngưu Lĩnh thì tính sao?”

Ngu Trọng Dạ nhìn chằm chằm đôi mắt Hình Minh. Mặc dù trong lòng Hình Minh sợ cũng phải làm bộ không sợ, thẳng tắp nhìn lại. Ngu Trọng Dạ trầm mặc trong thời gian dài, gật đầu, làm.

Hình Minh thở ra một hơi. Trên bàn làm việc, ngựa kia còn chưa vẽ xong, nét mực cũng chưa khô, nhưng người thì đã đi rồi.

Bầu trời xanh trong vắt. Cạnh cửa tiểu khu có vài cây hoa anh đào, là hoa nhựa thôi, nhưng được làm khéo léo y như thật, như là vật trang trí để lôi kéo khách hàng, một năm bốn mùa lúc nào cũng nở không tàn.

Hình Minh đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, nhìn theo Bentley chạy qua những cây hoa anh đào, ô tô lại thay đổi, chắc là chủ ý của Lão Lâm.

Cậu cảm thấy hai người rất tốt, tốt đến nỗi những ngày qua uống ngụm nước đều là do Ngu Trọng Dạ ngậm trong miệng mớm cho cậu; tốt đến nỗi cậu hoài nghi bản thân mình đã dưỡng ra thói xấu mới, không ai ôm sẽ không ngủ được.

Hình Minh nhớ tới tối hôm qua, cậu ngồi ở trong lòng Ngu Trọng Dạ, cùng hắn xem ‘ Thời sự Trung Quốc’, đàm luận chuyện quốc gia thiên hạ. Hai người đối với các tin tức chính trị đương thời có một số quan điểm bất đồng, cậu mạnh miệng chống chế, Ngu Trọng Dạ liền chọc chọc vào mũi cậu, cười nói, kiến thức tiểu hài tử.

Giữa bọn họ tràn ngập tình cảm sau những trận hoan, thân mật tựa như không có khoảng cách mà sờ xoạng, hôn môi, thủ dâm.

Kỳ quái, rõ ràng là chuyện phát sinh ngày hôm qua, bây giờ hồi tưởng lại, khó giải thích được cảm thấy xa xôi. Thoáng như một giấc chiêm bao, tỉnh lại chẳng còn dấu vết nào nữa.

Tóc tai hỗn loạn, bước đi khó khăn, cửa huyệt khẩu bị sưng đỏ, chỉ cần đứng lên đã cảm thấy đau đến không chịu được. Hình Minh kéo kín rèm cửa sổ lại, ngăn trở lại vầng mặt trời dửng dưng buổi trưa, trở về trên giường lớn vắng vẻ. Vùi đầu lên gối ngủ.

Đã qua thời gian làm việc buổi trưa, Bently chạy trên lên cao tốc, cả một đường thông suốt không trở ngại. Ngu Trọng Dạ mặt mày mệt mỏi, nhắm mắt hỏi Lão Lâm: “Hôm là ngày bao nhiêu?”

Lão Lâm nói ra một con số.

Ngu Trọng Dạ lại hỏi: “Mấy ngày rồi?”

Lão Lâm lại báo ra một con số.

Ngu Trọng Dạ mở mắt, bản thân cũng không ngờ tới: “Lâu như vậy rồi?”

Lâu, đương nhiên là lâu rồi, lâu đến trời đất xoay vần trên đầu được một lần rồi. Trước đây đều kêu người đến thị tẩm, xong việc sẽ trở lại sinh hoạt bình thường, đài trưởng Ngu thế nào lại tự trèo qua cửa đi cầu hôn người ta thế kia?

Lão Lâm chỉ dám oán thầm không dám trả lời, ngược chỉ có Ngu Trọng Dạ tự cười chính mình, nói: “Tiểu Hình, đứa nhỏ này thật sự là khiến người ta rất…”

Rất cái gì? Đài trưởng đài Minh Châu chưa bao giờ coi trọng hai chữ “yêu thích”, cũng chưa từng có người nào có thể khiến hắn thốt lên hai chữ này. Nhiều năm ngồi ở vị trí cao như vậy, bên người đương nhiên không thiếu hoa thơm cỏ lạ, ngươi dính hắn mặt nóng dán mông lạnh cũng có, người tình cờ gặp mặt cũng có.

Đại khái là đã xem quá nhiều, cũng quá mệt mỏi, không muốn tiêu hao tinh thần để ứng phó, càng khỏi nói động tâm.

Ban đầu đối xử với cậu trai thanh niên trẻ tuổi này, cũng chỉ coi như đang chơi đùa một món đồ chơi nhỏ mới mẻ, nuôi ở bên người để giải sầu.

Chẳng biết từ khi nào, đối với đồ chơi nhỏ càng ngày càng để bụng, bản thân hắn cũng cảm thấy được bất ngờ. “Liêu tổng đã mời Thiếu Ngả đi đón gió,” Lão Lâm nói, “Bên người Liêu tổng phần nhiều là kẻ ác, chương trình của biên tập viên Hình… Sợ là đã đắc tội với không ít người.”

Ngu Trọng Dạ nói: “Nó không dám.”

“Liêu tổng là nể mặt chú,” Lão Lâm do dự một chút, liền nói tiếp, “Chú Ngu cũng đừng trách tôi lắm miệng, lão tiên sinh đối với chuyện này không quá cao hứng.”

“Biết rồi sao?” Ngu Trọng Dạ mở mắt ra, một gương mặt mệt mỏi, trên đời này không có tường nào gió không lọt qua được, hắn cũng không ngoài ý muốn, “Biết thì đành vậy thôi, làm khó lão nhắc nhở.”

Bên ngoài truyền tai nhau “ông con rể ước hẹn” xác thực là thật, vẫn nói mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, chuyện gia đình của đài trưởng Ngu, Lão Lâm là người rõ ràng nhất. Con gái duy nhất của Hồng bí thư chết sớm, đối với vị con rể này vẫn luôn không ưa thích, nếu không phải giữa hai người còn có mối liên kết là Thiếu Ngả, có thể trực tiếp muốn đoạt luôn tính mệnh của hắn.

“Có thể không biết? Trương bí thư tự mình nói với tôi. Lão tiên sinh lớn tuổi, nhìn thì có vẻ không quản chuyện gì, nhưng chuyện gì ngài ấy cũng đều biết —— ”

“Được rồi, tôi có chừng mực.”

Ngu Trọng Dạ nhắm mắt lại. Lão Lâm nhìn qua gương chiếu hậu, đài trưởng Ngu đang nhắm mắt dưỡng thần mặt, cao quý, mỹ lệ, sau khi ý cười dần tắt, chỉ còn lại con người lạnh như băng.

Mùa hè đến. Ánh mặt trời quá mãnh liệt. Không khí ngột ngạt.

Giống như mùa xuân măng mọc mùa hè phù du, người đến người đi trong đài Minh Châu, nhiều người hỗn tạp, trong đó không bao giờ thiếu thực tập sinh. Người cũ chân trước mới vừa đi, người mới lập tức đến thế chỗ. Mới tới là một thực tập sinh họ Hồng, tên tiếng Anh là Alex, được đích thân cấp trên nhờ cậy, người còn chưa xuất hiện, sự tích đã lan truyền, nghe đồn rằng người này vừa trẻ vừa đẹp trai, du học nước ngoài mới về, tài tử âm nhạc, trong nhà còn rất có bối cảnh.

Lại là một cậu ấm khó hầu hạ, trong lòng Hình Minh chán ghét những người này, ngay cả xem CV cũng lười, trực tiếp phái người đến nhà kho của trung tâm, giúp kiểm kê hao tổn các thiết bị trong đài.

Lạc Ưu tự mình đem Nam Lĩnh đi, đài trưởng Ngu bàn giao người cho hắn chăm sóc, đương nhiên hắn phải đặc biệt để ý. Ngày thứ hai sau khi rời đi, Nam Lĩnh ở trên weibo có đến hàng trăm nghìn người follow của mình thổi phồng Lạc thiếu gia đến mức khiến người ta có cảm tưởng trên trời dưới đất chỉ có Lạc Ưu là xuất sắc, còn ngầm ám chỉ người dẫn dắt mình trước đây không đứng đắn, khiến cho hàng loạt fan não tàn tức đến run người, thay cậu ta ra trận chửi bậy.

Hình Minh không dùng weibo, Nguyễn Ninh cho cậu xem ảnh cap màn hình cậu cũng thờ ơ không động lòng, cậu và Nam Lĩnh không có tình cảm thầy trò, tự nghĩ chửi người cũng không chửi được cả đời, không có gì đáng giá để tức giận.

Lạc Ưu cũng không dùng weibo, nhưng hắn khác với Hình Minh, nhân gia xưa nay chưa từng coi mình là người trong giới truyền thông, không cần nịnh bợ, lấy lòng, đón ý, nói hùa, không cần thể hiện cảm xúc của mình.

Nhân gia trời sinh tự phụ, cách xa những người đang bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu.

Ngày đầu tiên quay trở lại đài Minh Châu đã gặp được đài trưởng Ngu ở trong tòa cao ốc. Người vừa đi vào thang máy, Hình Minh vội rảo bước, muốn theo hắn đi vào.

Một nhà sản xuất chương trình tư lịch khó dò cũng đang đứng chờ thang máy, thấy vậy vội ngăn Hình Minh lại, rồi cúi đầu khom lưng trước Ngu Trọng Dạ mà nói “mời chú Ngu vào trước”, sau đó liếc mắt trừng tên nhóc con bên cạnh, như muốn trách cậu không hiểu quy củ.

Nếu như đài trưởng Ngu đang ở trong thang máy, thì cũng chỉ có số ít người cấp bậc trưởng lão như lão Trần ở đài Minh Châu mới dám đi vào cùng, người khác vô luận lớn hay nhỏ, chức vụ cao hay thấp, cũng phải lấy lãnh đạo làm đầu, đây là quy củ ngầm của đài Minh Châu.

Hình Minh trước kia đương nhiên hiểu rõ điều đó. Chỉ là ba ngày sớm chiều thân mật ở chung, cậu đã vô ý quên mất quy củ này.

Bên ngoài thang máy có sáu, bảy người đứng đợi, mà chỉ có Lạc Ưu và đài trưởng Ngu đi vào.

Không ai ngăn.

Thân phận của Lạc Ưu ở bên đài Minh Châu không phải bí mật gì. Người người đều yêu thích thế gia công tử “Bình dị gần gũi”, dù có không thích cũng không dám biểu hiện trên mặt.

Lạc Ưu chào một tiếng “thầy Ngu”, sau đó dán vào bên tai Ngu Trọng Dạ thì thầm chuyện gì đó. Hai người đồng thời nở nụ cười, nụ cười đặc biệt đẹp đẽ.

Tất cả những hình ảnh đó đều đâm vào trong mắt Hình Minh, mà Ngu Trọng Dạ tựa hồ không nhìn thấy cậu.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại.

Lạc Ưu mặc dù cùng đài trưởng vào thang máy, nhưng đến nơi lại không đi vào phòng của mình mà tiến thẳng đến phòng làm việc của Hình Minh.

Chờ Hình Minh đến, Lạc Ưu chỉ hai cuốn sách trên bàn, nói là thầy Ngu bảo hắn đưa tới, có thể giúp cậu hoàn thành phỏng vấn tốt hơn.

“Cảm ơn.” Hình Minh liếc nhìn tên sách, gật gật đầu.

Lạc Ưu quan tâm hỏi: “Tôi thấy chuyện gì anh cũng phải nhúng tay vào làm mới an tâm, sao ba ngày nay lại không tới đài, bị bệnh?”

Hình Minh liền gật đầu, lời ít mà ý nhiều: “Viêm cơ tim.”

Lạc Ưu mỉm cười, ‘Tầm nhìn Đông Phương’ mới của anh, chương trình rất hay, phát sóng trực tiếp, các cuộc tranh luận rất thật, không phải là mánh lới quảng cáo, khiến tôi được mở rộng nhiều điều, tôi quyết định sẽ tăng thêm những phân đoạn tương ứng cho ‘Minh Châu kết nối’.

Lông mày Hình Minh nhíu lại, nhìn Lạc Ưu, không nói lời nào.

“Sau khi Trang Lôi rời đi rating của ‘Minh Châu kết nối’ xuống dốc nghiêm trọng, cho nên cải cách là điều bắt buộc phải làm.” Lạc Ưu giản lược kế hoạch thay đổi ‘Minh Châu kết nối’ cho Hình Minh nghe, về cơ bản là bản sao của ‘Tầm nhìn Đông Phương’, nhưng sẽ cải tiến hơn.

Cố nén đợi cho đối phương nói hết lời, khuôn mặt Hình Minh đã hoàn toàn trầm xuống, nghĩa chính từ nghiêm mà nói: “‘Minh Châu kết nối’ căn bản không cần phải thay đổi. Hai chương trình định vị không giống nhau, phong cách cũng khác biệt, ‘Minh Châu kết nối’ có tầm nhìn quốc tế, ‘Tầm nhìn Đông Phương’ lại nặng quốc nội dân sinh, ‘Minh Châu kết nối’ đại biểu cho lập trường của người làm quan, nên phải tỉ mỉ nghiêm cẩn, ‘Tầm nhìn Đông Phương’ chú trọng vào ý kiến dân chúng, tự do sáng tạo—— ”

“Thì ra là như vậy, có thể từ lúc anh tiếp nhận ‘Minh Châu kết nối’, tính chất chương trình liền thay đổi, trở nên lộn xộn không ra ngô ra khoai gì, đúng lúc làm mới lại.” Lạc Ưu cười vỗ vỗ vai Hình Minh, “Cải cách nhưng không thay đổi bản chất, thế thì làm sao để cải cách, lời của anh có mấy phân ý nghĩa, thầy Ngu đã giao ‘Minh Châu kết cho tôi, lời tôi nói đây mới là chân lý.”

“Lòng tham không đủ rắn nuốt voi. Chương trình như vậy anh không làm được, thầy Ngu cũng sẽ không đồng ý.” Trước tiên chiếm ‘Thời sự Trung Quốc’, sau đó đoạt ‘Minh Châu kết nối’, Hình Minh thầm nghĩ khẩu vị người này thật là lớn, ăn trong bát nhìn trong nồi, chương trình tốt trong thiên hạ đều vọng tưởng chiếm hết.

“Tôi biết anh và thầy Ngu có quan hệ gì. Nhưng người cùng thầy ấy hòa giải với lãnh đạo cấp trên, người đàm phán hạng mục trăm triệu, người cùng thầy Ngu tranh đấu giành thiên hạ là tôi,” Lạc Ưu đột nhiên ghé vào tai Hình Minh, thần thần bí bí nở nụ cười, “Về phần trên giường ‘có thứ’ làm những chuyện hèn hạ, vui đùa một chút thôi, thầy ấy sẽ không coi là thật, nên thứ kia cũng đừng quá nghiêm túc.”

Hóa ra nhân gia muốn đi con đường “soulmate” (bạn tâm giao, tri kỷ), mài kiếm mấy năm, không vì phong hoa tuyết nguyệt, hóa ra là để mở rộng đất đai biên giới. Hình Minh suy nghĩ cẩn thận một chút, nhận ra rằng, bản thân mình đúng thật là làm không tới. Một gã Hồ Thạch Ngân cậu còn ứng phó không được, huống hồ là những vị cán bộ cấp cao, hạng mục trăm triệu. Trong lòng chua đến cực hạn, nhưng ngoài miệng vẫn còn vịt chết mạnh miệng, Hình Minh không chút hoang mang mà mỉm cười, không nhẹ không nặng giáng trả: “Nhưng làm thế nào bây giờ? Có một số người mong muốn hèn hạ như tôi còn không được.”

“Nếu không ngại thì thử đánh cược một phen.” Lạc Ưu nhíu mày, cười đến ôn hòa, “Thử xem anh và chương trình ‘Tầm nhìn Đông Phương’ của mình còn tiếp tục được mấy tập nữa.”

Lạc thiếu gia vừa cười vừa đẩy cửa ra ngoài, khuôn mặt của Hình Minh cũng không cao hứng là bao. Cậu từ từ ngồi xuống, vô định nhìn về phía trước, trong ánh mắt không hề có tiêu cự.

Nguyễn Ninh không ngửi ra được mùi thuốc súng trong không khí, cũng không nghe thấy nội dung trọng yếu của cuộc nói chuyện lúc nãy, chỉ cảm thấy tò mò: “Sếp à, coi như ‘Minh Châu kết nối’ thay đổi bản chất, cũng không cần sợ hắn. Người đi dương quan của người, ta về cầu độc mộc của ta, trước ‘Duyên tới là em’ trở nên nổi tiếng, Đông Á, cùng một số đài khác lập tức đi theo làm ra những chương trình tương tự, nhưng ai cũng không thể thành công đấu lại với rating của đài Minh Châu chúng ta.”

Hình Minh không nghe thấy có người nói chuyện với mình, nửa ngày mới tựa như sống lại —— giống như động vật ngủ động mới thức tỉnh, con ngươi trước tiên xoay chuyển một chút, sau đó ngón tay giật giật, đôi môi cũng mở ra.

“Tình huống không giống nhau. Minh Châu cùng Đông Á là hai đài làm hai chương trình, vừa là cạnh tranh cũng là khích lệ. Nhưng nếu như ở cùng một đài…” Cậu dừng lại một lúc lâu, nhẹ nhàng hít vào một hơi, chỉ cảm thấy tim nguội hơn nửa, ngẫm lại hậu quả? Hậu quả khó mà lường được. “Trong đài làm sao có thể tiêu hao tài nguyên để sản xuất hai chương trình giống nhau được?”

Cướp văn phòng, chiếm chỗ để xe, các sự việc trên cậu đều có thể bỏ qua được, chỉ có chương trình của cậu, cậu không thể nhẫn nhịn, cũng chắc chắn sẽ không nhượng lại