Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu (Chồng Ta Là Quỷ Vương)

Chương 112: Thanh tỉnh



Nghe thấy tiếng anh tôi, tôi liền thả lỏng rồi ngất đi.

Trên đời này có một người chảy cùng dòng máu với tôi, tôi tin anh còn hơn cả bản thân mình.

Anh có thể làm tôi cười, chuyện lớn đến đâu dù có khóc thành con ngốc, anh cũng có thể làm cho tôi cảm thấy “không có gì to tát, có gì mà lo ngại".

"... Thanh Tiêu, em cười ngốc làm gì? Nước mắt còn chưa khô đây này, còn cười ngây ngô." Anh tôi vén vén tóc trên trán tôi, cười vỗ vỗ mặt tôi: "Tỉnh chưa, em đã ngủ một ngày một đêm rồi! Đây là giường bệnh viện đó, tè dầm là phải tính tiền đó!"

Tôi cười mở mắt ra, là một phòng bệnh bình thường, anh tôi ở bên cạnh canh chừng tôi.

Mắt anh tôi thâm quầng, chắc là thức cả đêm rồi.

“Đã cố định lại vai cho em, đừng lộn xộn, coi chừng xương mọc ngược bây giờ."

“Ừm, không cần ôm em đâu, em tự đi được." Tôi mang dép lê đi vào nhà vệ sinh.

Trong gương, tóc tai tôi xù như tổ chim, ảnh mắt sưng đỏ, cũng chẳng biết đêm qua đã chảy bao nhiêu là nước mắt.

Lúc trở lại giường bệnh thì bác sĩ vừa tới kiểm tra phòng, nhắc nhở mấy điều cần chú ý, rồi cho tôi về nhà tĩnh dưỡng.

"Cách nối xương này rất tốt, thủ thuật hoàn mỹ." Trước khi đi, bác sĩ còn khen người đã nắn lại xương cho tôi.

Tôi thản nhiên cười.

Trên đường về, tôi từ miệng anh tôi biết được chuyện sau khi tôi ngất đi.

Phong Ly Ngân chuẩn bị để người nhà họ Thẩm sắp xếp phòng bệnh nhưng bị anh tôi nghiêm túc từ chối, tự anh cõng tôi ra khỏi con hẻm, không cho ai giúp đỡ, Đại Bảo lái xe đưa chúng tôi tới bệnh viện nhân dân.

“Anh thấy lệ khí của Phong Ly Ngân rất nặng... Tiểu quỷ sai báo lại nói được nghe em niệm chú, bọn họ vừa xuất hiện thì phát hiện con dấu đã bị ném đi, chỗ bọn họ xuất hiện cũng là chỗ con dấu bị ném đi, mà em lại không biết ở phương nào, vì thế phải vội báo cho Phong Ly Ngân."

"Phong Ly Ngân nghe xong lập tức mở quỷ môn, trực tiếp đem thánh nữ luyện hồn kia kéo vào ngục... Còn hồn phách nguyên bản của thân thể đó cũng bị liên lụy, chết luôn.."

“Sau đó hắn triệu hồi thành hoàng, thổi đại và quỷ sai âm binh đến, toàn bộ chu vị một cây số của hẻm quả phụ đều bị người của hắn đào lên, hôm nay tất cả mọi người ở đó đều phải nhập viện.. nhiễm quá nhiều âm khí."

"Trình bán tiên biết em không phải tự về xong thì nghĩ đến Tiểu Lan từ nhà ông ta đi ra, chỉ sợ là nhìn thấy em vì thế mới đi tìm Tiểu Lan, mới phát hiện chỗ của cô ta đều là kết giới, bọn anh muốn đi vào nhưng bùa chú chữ Phạn quá nhiều, vào không được! Pháp lực của bọn Phong Ly Ngân bị hạn chế nhiều ở dương gian."

"Haiz. Anh nghe Đại Bảo nói, lần này Phong Ly Ngân đã phạm vào tối kỵ... Hắn trực tiếp giết hai sinh hồn, hơn nữa cho dù là phạm lỗi lầm thế nào, bản thân là người chưởng quản âm phủ như hắn không chỉ lạm quyền mà còn ra tay nặng như vậy, chắc là sẽ bị đi mời uống trà sớm thôi."

Tôi mệt mỏi cuộn tròn ở ghế sau, nghe đến đó thì mí mắt nhảy dựng.

Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, hắn mà cũng bị mời đi nói chuyện sao?

Thần ở âm phủ ngoại trừ hắn ra còn có hai vị lãnh đạo cũ, chắc là hắn sẽ bị mắng bị phạt đúng không?

“Anh... Chúng ta mau tìm Trình bán tiên đi, em muốn mau chóng chữa khỏi cho ba."

Nếu không, tôi sợ rằng không thể nhìn thấy ông nữa.

Tôi thật sự nghĩ rằng mình sẽ chết sớm, hy vọng trước khi chết có thể nhìn thấy ba tôi hồi phục, lúc đó ba và anh tôi có thể bầu bạn với nhau.

"Rồi rồi rồi, em tự quan tâm thân thể của mình đi! Trong bụng còn có một trái bóng đó! Đúng rồi! Hôm qua anh nói với bác sĩ là em mang thai, để người ta cẩn thận cho thuốc, bác sĩ bảo em đi kiểm tra thử, sợ rằng bị thương sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.”

Tôi cười khổ nói: “Kiểm tra thế nào, người bình thường mang thai ba tháng thì bụng sẽ nhô lên, bụng em thì chẳng thấy biểu hiện gì, đi siêu âm lỡ như không thấy gì chỉ thấy một đám sương mù thì em phải giải thích với người ta thế nào?"

Anh tôi thở dài một hơi: “Khó chịu quá! Hay là tới chỗ Ô bà?"

".Em muốn về ngủ."

Trình bán tiên nói cần tôi nuôi mấy vật liệu sống, thì ra là mấy con gà trống.

Ông ta nghiêm túc nói với tôi: “Mấy con này không phải là gà trống bình thường đâu, cô nhìn cái màu lông này đi, nhìn ánh mắt chúng nói đi, cô chỉ cần biết chúng nó rất rất rất quí giá..Gà thả vườn, nuôi lớn tự nhiên không có thức ăn gia súc.Ôi đừng đánh tôi, các cô phải kính trên nhường dưới chứ!"

Anh tôi nhổ một túm lông gà đánh ông ta:

“Đừng có giả thần giả quỷ nữa! Nói ý chính đi!"

"Tóm lại, con gà này phải dùng rết nuôi lớn, đây là số của trại nuôi rết, các cô tự liên hệ đi, tôi không rảnh giúp hai người nuôi gà đâu, sau đó tôi phải dùng con gà này mổ cái độc tôi rút ra."

Ông ta nói một đống, hẹn mười ngày nữa sẽ thi pháp trừ tà cho ba tôi.

Trong lòng tôi thấy được hy vọng, ngồi ở cái ghế ba tôi hay ngồi, nhìn anh tôi và ông Trần làm chuồng gà.

Chóp mũi bỗng nhiên rơi xuống một giọt lạnh lẽo, tôi ngẩng đầu nhìn, tuyết rơi rồi.

Tháng mười một.

Từ cuối hè đến cuối thu, rồi đến đầu đông, tâm trạng của tôi cũng trải qua ba mùa.

Cuối hè nhiệt độ mạnh mẽ, mùa thu lưu luyến nhu tình, đông đến vạn vật điêu linh.

"Lạnh quá, Thanh Tiêu, đừng ngồi ngoài sân nữa, đi nấu cơm đi, anh muốn ăn lẩu!" Anh tôi nói với tôi.

“Thiếp hiệp nữ hiệp, có thể thêm một cái chén không.”

"Ông lăn đi! Không thấy em tôi đang bị thương sao, còn tới ăn chực được?"

Trật khớp phải tĩnh dưỡng một tháng, may mà là vai trái nên không ảnh hưởng quá nhiều đến sinh hoạt của tôi, tôi có thể quấn màng bọc thực phẩm lại rồi tự tắm.

Mấy ngày này Phong Ly Ngân chưa từng xuất hiện, hoặc vì những lời nói cuồng loạn của tôi mà sợi dây liên kết giữa chúng tôi đã đứt.

Tôi chưa từng cảm thấy cái giường một mét hai này lớn, nhưng giờ tôi nằm trên đó, lại giống như nằm ở một cánh đồng hoang vu.

Người ta nói một trăm ngày có thể hình thành một thói quen, tôi dùng một trăm ngày để quen với sự tồn tại của hắn thì cũng có thể dùng một trăm ngày nữa để quen với việc không có hắn, không có gì to tát..

Linh thai cũng được, tử cung cũng được, thậm chí cả tính mạng cũng chẳng sao, muốn cái gì thì cứ lấy, tôi còn hy vọng mình có thể chết đi, như vậy sẽ không cần phải chịu đựng bi thương suốt quãng đời còn lại.

Chỉ cần ba tôi khỏi bệnh, anh tôi không cần gánh vác cuộc sống này một mình thì tôi sẽ yên tâm, không còn vướng bận.

Mấy ngày này tôi đều ở trong nhà dưỡng thương, xin nghỉ học dài hạn, gì mà điểm số, rớt môn cũng chẳng là gì, nhưng kì lạ là Tô Mộng nói với tôi, phụ trách lớp cho tôi trọn điểm chuyên cần, hơn nữa giáo sư khó tính nhất Tạ Đỉnh Đỉnh cũng không nhắc đến một câu sao Quan Thanh Tiêu không đến lớp?

Đang lúc tôi khó hiểu thì cửa nhà tôi dừng lại mấy chiếc Maybach, hậu duệ quý tộc trời sinh Hứa Mặc Hàn tới, làm cho cửa hàng nhỏ của kẻ hèn này trở nên rực rỡ hẳn lên.

“Hứa tiên sinh chào anh..." Tôi miễn cưỡng chào hỏi.

Hứa Mặc Hàn ảm đạm cười: “Sao thế, không chào đón tôi sao?”

".Ngành nghề của anh yêu cầu hơi cao, bây giờ tôi chỉ là người thương tàn, chỉ sợ không thể tiếp thu sự chăm sóc của anh được.”

Nghe vậy, anh ta cười khẽ một tiếng.