Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu (Chồng Ta Là Quỷ Vương)

Chương 558



Dịch: Vi Vu

“ Tiểu Kiều… Tiểu Kiều?” Anh tôi khều khều tay tôi.

Sau khi định thần lại, tôi nhìn những sợi dây sắt treo ở hai bên hẻm núi, những tấm thẻ bài gỗ đào bay lả tả, thắp lên bóng đèn nhỏ trong lòng tôi

“… Em ngẩn người cái gì?” Anh tôi lo lắng nhìn tôi: “Bệnh à?

"Không, không có... Em chỉ là đột nhiên thả lỏng, cảm thấy đầu óc trống rỗng..." Tôi vội vàng lắc đầu.

Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, tôi có chút không rõ nên không nói ngay với anh tôi

Anh tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, cử động bả vai, nói: "Vừa rồi anh quá căng thẳng, còn mắng Thẩm Thanh Nhụy nữa, kỳ thật... cô ta sống hay chết cũng có liên quan gì đến chúng ta đâu? Thật là vô duyên vô cớ làm tiểu gia ta tức giận!"

“ Hừ, Mộ Tiểu Gia thật là đại tài, không thể vô duyên vô cớ phóng hoả, miễn cho thiệt hại đạo hạnh đúng không?" Tôi cười nói.

Anh tôi cười lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn tín hiệu, bất mãn nói với Mộ Vãn Thần: "Tín hiệu ở nơi này của các ngươi bị chặn sao? Làm sao có thể báo nguy được... Không có tín hiệu gì cả."

“... Tháp tín hiệu của China Mobile cũng không thể vào được.” Tôi nhìn vào điện thoại di động của mình, hừm, cư nhiên bị hỏng.

“ Em không bị té nặng như vậy chứ?!” Tôi kinh ngạc nhìn chiếc điện thoại di động bị hỏng, sao nó có thể bị hỏng đến thảm hại như vậy được!

Anh tôi cầm lấy, xem xét: "Cái này gọi là vỡ màn hình sao? Đây hẳn là chắn đạn đi?"

"Đừng nói nhảm, em không có đỡ đạn!"

"Vậy thì tại sao lại có một cái lỗ thủng lớn như vậy... xém chút nữa bị xuyên thủng..." Anh tôi nhíu mày nghiên cứu, ngước mắt lên nhìn về phía Tiểu Nghiệt.

Tiểu Nghiệt quay đầu ngồi xổm trên mũi thuyền huýt sáo, vẻ mặt hiện lên "chuyện này không liên quan đến ta".

“ Tiểu Nghiệt … cái này là ngươi cắn, phải không?" Anh tôi đưa tay túm đám lông sau gáy nó.

Tiểu Nghiệt tức giận hét lên: "Cứu người trong lúc nguy cấp, ta làm sao có thể quản nhiều như vậy! Ta, ta cũng không cố ý cắn hỏng!"

Quả nhiên là nó... Sau khi nó biến ảo Pháp thân, hàm răng của nó giống như hổ sắc bén đến đáng sợ.

Tôi nhìn vào cái lỗ thủng kia, đi qua ôm lấy cổ Tiểu Nghiệt nói: " cắn hỏng rồi thì thôi, đây cũng không phải là thứ quan trọng, tại sao ngươi lại trốn tránh không nói? Có làm đau răng ngươi không?"

“Đương nhiên là không có, răng của ta sắc bén như vậy mà, hừ!” Tên này ưỡn ngực tự hào.

“ lần này cảm ơn ngươi.” Tôi khen ngợi nó.

Nó nheo mắt tự hào, lắc lắc lỗ tai, vẻ ngoài đáng yêu này, cũng làm cho anh tôi phải đến chà đạp nó

“ Mộ Tiểu Kiều.” Mộ Vãn Thần gọi tôi, còn hơi quay đầu về phía tôi.

Tôi liếc nhìn anh tôi một cái, anh tôi bĩu môi nói: "Đi đi, tạm thời chắc là ổn rồi."

Tôi theo Mộ Vãn Thần đi vào khoang thuyền, nơi đây vẫn còn tối om.

Hắn ngồi xếp bằng trên sàn, đợi tôi đi qua.

Cũng chính là cảnh lần trước, trong bóng tối, tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh đen của hắn,, trầm giọng hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì không thể nói trước mặt anh trai của ta sao?"

“... Không có gì, chỉ sợ trên boong tàu có rất nhiều người, tin tức sẽ bị lộ ra ngoài.” Mộ Vãn Thần khoanh tay, hơi cúi đầu suy nghĩ.

Giang Khởi Vân đã cao lớn, hắn còn cao lớn hơn Giang Khởi Vân một cái đầu, chỉ cần hắn ngồi, tôi đêu có cảm giác bị áp chế mười phần.

“ tiết lộ… tin tức gì?” Tôi ôm đầu gối ngồi đối diện với hắn.

"Chồng ngươi có nói với ngươi, hắn đã để lại ' chuẩn bị về sau chưa'?" Mộ Vãn Thần hỏi.

Tôi lắc đầu: "chưa nói, Anh ấy cái gì cũng không nói, hơn nữa còn cố tình lảng tránh chuyện này, ta cảm thấy anh ấy đang cố ý.... Trước kia, nếu ta động phải một âm nhân nào đó lợi hại, anh ấy sẽ chỉ điểm cho ta, thậm chí còn trực tiếp ra tay, nhưng lần này thì không.... "

"Lúc trước hắn nói với ta đây là cơ duyên của ngươi, nên cố ý không can thiệp, nhưng để đề phòng, hắn ở lại đối phó với nhóm người thủ đoạn đó... Ta đoán là ngươi làm được, cho nên hắn mới mở đường cho ngươi. ” Mộ Vãn Thần nhắc đến tôi.

Tôi thực sự không biết... Sau khi Giang Khởi Vân đi ngồi quên trở về, đến cãi nhau với tôi cũng lười, tính tình lãnh đạm đến không thôi, rất khó để tôi lấy thông tin ra khỏi miệng anh ấy.

Vừa rồi nhìn thấy phù chú trên sông, mới nhớ ra một thứ, tôi nhanh chóng lấy ra, đưa cho Mộ Vãn Thần.

"Nhìn xem, cái hộp gỗ đào này vốn là một cái cặp. Trước đây Giang Khởi Vân đã lấy một cái. Ta đã yêu cầu anh ấy để lại cho ta một cái... Thứ này có thể ngăn cách quỷ khí, bên trong là một không gian vô tận, trước đây ta có thả một quỷ hồn bên trong.... Vừa rồi nhìn thấy phù chú bẳng gỗ đào, ta đoán chiếc hộp này có thể là vạn quỷ chi môn (cánh của của vạn quỷ).... "

Tôi mở chiếc hộp ra, bên trong tối đen như một vực thẳm.

“Vạn quỷ chi môn... Vấn đề là, ngươi làm sao có thể khiến cho những con lệ quỷ đó tự nguyện nhảy vào trong hộp?" Mộ Vãn Thần nhíu mày nói:" ngươi cũng thấy rồi, trực tiếp đi câu hồn của bọn họ, một nửa quỷ hồn có thể thoát khỏi xiềng xích!"

Tôi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, thở dài một hơi, nói: "Ta cũng không biết, nếu có thể tạo ra một cái pháp môn thì tốt rồi, tương tự như pháp môn xuyên giới này vậy, để cho bọn họ chỉ có vào chứ không có ra!" . Có‎ gì‎ ho𝐭?‎ Chọ𝐭‎ 𝐭hử‎ 𝐭rang‎ {‎ Tr‎ 𝗨mTr𝑢𝙮𝖾n﹒Vn‎ }

" Cho dù có đem những quỷ hồn này đặt trong không gian của hộp, thì ngươi sẽ xử lý thế nào?" Mộ Vãn Thần hỏi.

"... Có nhiều oan hồn như vậy, ta phải đi hỏi Tiểu Đồng Tử, thỉnh một đại tôn thần đến chỉ điểm cho ta.... một đại tôn thần có thể đem huyết trì hoá thành hoa sen, thì cái điểm siêu độ này hẳn là không khó!"

Mộ Vãn Thần gật đầu: " được, nếu ngươi cần di rời pháp môn, thì phải đi trên vách núi, ngươi biết đường đó... nhưng chúng ta không có bao nhiêu thời gian. Gần đây nhất cơ hội hành động chính là ngày rằm!"

Ngày rằm là ngày trăng tròn.

Không phải chỉ còn vài ngày thôi sao.

" Pháp môn thông đạo của Giang Khởi Vân ngươi giữ sao, đừng để cho anh ấy vào được không?" Tôi nhắc nhở Mộ Vãn Thần.

Mộ Vãn Thần ngẩng mặt lên, dưới lớp mặt nạ liếc nhìn tôi một cái:" phu quân của ngươi đã để lại một góc của pháp môn Đại Vu Vương ngày xưa, còn tự mình mở ra hai lối thông đạo, một chỗ ở bờ sông, một chỗ ở trên sân thượng cung điện của ta, hắn đúng thật là không khách khí!"

".,... Này, ngươi đừng nhỏ mọn như vậy được chứ, ai kêu trước đây Đại Vu Vương dung túng cho Luyện Thi Nhân chứ, ai kêu Luyện Thi Nhân có mắt như mù chọc trúng phải ta chứ? Ta cũng là người bị hại nha!" Tôi giảo biện nói

Giang Khởi Vân đối với người khác thì lạnh lùng, thờ ơ, nhưg đối với tôi thì lại từ bi phá lệ, vào một đêm, một trận gió lạnh thổi phất qua cửa sổ, tôi thấy anh ấy đang phiêu phiêu ở hành lang, ánh trăng vì anh ấy phủ thêm một tầng ánh sáng, Thành phố núi Vu Vương có nét cổ xưa đơn sơ độc đáo, nay lại trở thành nền cho anh ấy.

Tấm áo choàng đen dung nhập vào đêm đen buồn tẻ và dịu dàng.

" Trăng sáng phong thanh, vị tiên gia này không trở về vị trí của mình, mà lại chạy đến vùng ẩn cư tị thế thiếu văn minh này du tẩu!" Tôi ngồi ở cửa sổ, nhìn Giang Khởi Vân từ hành lang tiến vào.

Giang Khởi Vân nhíu mày cười nói: "Đúng vậy, trăng sáng phong thanh... bổn toạ ôn nhu hiền lành, nên mới không ở phòng mình đợi chờ mây mưa khóc ròng, mà chạy đến địa bàn của nam nhân khác qua đêm.... "

Anh ấy giơ tay lên, nhéo cằm tôi, thấp giọng nói:".... Bổn toạ có nên đem em bắt trở về không?"

- ------------------