Mối Tình Đầu Đời

Chương 4: Em vẫn còn nhỏ, đừng vội



Beta: Cún

“A Lan, trông giúp chị một lát, chị đi ra ngoài chút. Có việc gì thì gọi điện thoại cho chị, chị đứng ở dưới lầu.” Vưu Gia nhờ một y tá khác, cởi áo blouse trắng để trong phòng thay đồ, sau đó vội vã lôi kéo anh đi xuống lầu.

Cô sợ bị người ta phát hiện.

Nơi này chính là bệnh viện đó, nếu như bị người khác phát hiện rồi vây lại tạo thành một mớ hỗn loạn, tội của cô sẽ rất lớn.

Anh lại còn không có một chút tự giác, lười biếng để cô lôi đi, không nhanh không chậm đi theo, Vưu Gia tức giận, đấm cánh tay anh, “Lục Quý Hành! Em đang tức giận.”

Anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, cuối cùng cũng có một chút đứng đắn, cười cười lấy đầu ngón tay cọ cọ cằm cô, thấp giọng nói: “Ừ.”

Thật ra thì cũng không có việc gì quá đáng, fans của anh cũng không nhiều đến nỗi đáng sợ, gần đây anh rất được chú ý, cũng coi như là phần thưởng cho bao nhiêu cố gắng và vất vả, người qua đường thì nhiều hơn, có người xem như là có duyên, nhưng khi ở bên ngoài, đặc biệt là trong trường hợp như này, tỷ lệ bị người khác nhận ra rồi còn bị vây xem hầu như là không có. Mà ra ngoài thì mang khẩu trang cùng mũ có lẽ sẽ rất kỳ quái, nhưng ở bệnh viện, mọi người đều mang khẩu trang, cũng rất ít người chú ý tới anh, ai có thể nghĩ đến việc anh bây giờ lui tới chỗ này, còn bị một nữ bác sĩ nắm tay lôi kéo.

Tính tình này của Vưu Gia vạn năm đều không đổi được, cẩn thận, nhát gan đến đáng thương. Khi còn nhỏ là một cô gái ngoan ngoãn, nhưng lúc làm bài tập lại thường xuyên khẩn trương dẫn đến sai sót.

Anh có lo lắng, về sau nếu một ngày nào đó anh không chú ý, bị truyền thông làm bại lộ thân phận của cô, có khả năng cô sẽ bị dọa đến mức không dám ra cửa.

Mạch Ca đem xe đỗ bên trong cùng, dựa vào thân xe hút thuốc, nhìn thấy Vưu Gia, đầu tiên là tấm tắc hai tiếng, “Cuối cùng anh cũng biết thế nào gọi là hồng nhan họa thủy. Ngồi suốt 2 tiếng máy bay đã phải qua đây gặp em. Nghĩ xem có mệt không?”

Buổi sáng có hoạt động trong thành phố, buổi chiều còn phải đi nơi khác quay phim, bên này cách sân bay không gần, đến bên kia nói thế nào cũng phải tốn hơn một giờ, nếu trì hoãn một chút thời gian, tất sẽ rất vội.

Vưu Gia le lưỡi, “Vậy anh sao không ngăn cản anh ấy?”

“Thôi bỏ đi! Chuyện của em, anh ta không nghe ai đâu.” Mạch ca mở cửa xe ra, sau đó gõ gõ vào mặt đồng hồ, “Mười lăm phút! Nếu không sẽ không kịp đó.”

Vưu Gia “Vâng” một tiếng, khom lưng chui vào trong xe.

Lục Quý Hành theo kịp, một chân đem cửa xe ngăn lại, bỗng nhiên vặn eo đem cô ấn ở lưng ghế, cúi đầu hôn cô.

Sự lười nhác trên người anh đều tiêu tan hết, lộ ra một luồng xâm lược mãnh liệt, hai tay nắm lấy tay cô, cố định ở bên sườn, chuyên chú hôn.

Vưu Gia ngẩng cổ tiếp đón anh, mới đầu là nhắm hai mắt, sau lại mở nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, anh chớp mắt thật nhẹ, sau đó luồn một bàn tay ra sau ôm eo cô, đem cô kéo vào trong lòng ngực.

Vưu Gia không còn có dư thừa sức lực mà nhìn.

Chỉ nhắm hai mắt, lồng ngực bị đè ép cảm nhận từng luồng khí thoát ra, đầu lưỡi vẫn luôn bị anh cuốn lấy, đã phát đau.

Thời điểm anh buông cô ra, ngực Vưu Gia phát đau, thở phì phò từng ngụm, lấy đầu gối đá anh, “Cái người này, sao lại bá đạo như vậy!”

Lục Quý Hành một bàn tay chống đỡ phía sau cô, cúi người nhìn, ngón tay cái cọ đôi môi Vưu Gia, thấp giọng cười, “Anh chính là bức tường đứng, em đời này đừng nghĩ chuyện vượt tường. Em rời tường một thước, anh liền dịch tường một trượng. Cho nên, nhân lúc còn sớm nên chặt đứt tâm tư này đi.”

Còn nhớ sao……

Vưu Gia bật cười, quay đầu đi chỗ khác, hừ một tiếng, “Khẩn trương như vậy, anh ở bên ngoài thật sự có cẩu sao?”

Lục Quý Hành miết cằm cô, “Là anh tối hôm qua không làm hết sức? Khiến em hiểu lầm sao.”

“Để anh đi ra bên ngoài, thật không an toàn.” Vưu Gia cảm nhận được sự chiếm hữu mạnh mẽ trong anh, liền nhanh chóng đổi chủ đề. Vưu Gia nhớ tới mấy thực tập sinh trong phòng mê muội la hét vì idol của mình, liền không nhịn được có suy nghĩ anh bên ngoài gặp cô gái nào khác, “Bây giờ ngay cả mấy thực tập sinh trong khoa em cũng kêu anh là lão công, ôi trời, em cảm thấy mình như bị cắm mấy cái sừng……”

Lục Quý Hành cúi đầu hôn cái miệng còn lải nhải của cô, lúc ngẩng lên gương mặt còn mang theo ý cười, “Giấm này em cũng muốn ăn? Bọn họ gọi anh không nghe, nhưng em gọi anh lại muốn nghe. Nào, kêu một cái cho anh nghe.”

Vưu Gia: “……”

Cuối cùng là có gọi không?

Gọi

Anh rất đắc ý.

Cho nên mới nói người này vừa ấu trĩ vừa phúc hắc, cường thế lại bá đạo.

……

Vưu Gia chính thức tìm hiểu Lục Quý Hành là năm mười sáu tuổi.

Nhưng đã quen biết từ khi còn nhỏ

Anh lớn hơn cô ba tuổi, ở biệt thự trong cùng tiểu khu với cô

Dì Lục lần đầu mang theo Lục Quý Hành tới nhà cô làm khách, Vưu Gia sợ tới mức nhắm mắt trốn sau lưng mẹ. Năm đó Vưu Gia mới lên 4, Lục Quý Hành lên 7, so với cô cao hơn hai cái đầu, mặc một thân đen, vài sợi dây bạc ở hai bên quần, giày là loại phiên bản giới hạn của thương hiệu nào đó, ở trong mắt Vưu Gia, thoạt nhìn cao quý mà quyến rũ, lúc di chuyển, cả người đều lộ ra cảm giác đè ép của một thiếu niên cá tính. Anh như nhìn ra sự sợ hãi của cô, cố ý hướng tới chỗ cô híp híp mắt, còn thừa dịp các trưởng bối không chú ý, trộm làm động tác cắt cổ với cô, Vưu Gia nhìn mà sợ tới mức co rụt lại, môi anh khẽ cười một cái, bộ dáng này, xấu xa miễn bàn

Lục Quý Hành va anh trai Vưu Gia là Vưu Tĩnh Viễn bằng tuổi nhau, hai người quan hệ rất tốt, cho nên khi đó Vưu Gia thường xuyên gặp anh.

Nhưng Vưu Gia tương đối sợ anh, trừ khi ba mẹ hoặc là anh trai yêu cầu, cô sẽ không chủ động nói chuyện với anh. Bởi vì tuổi còn nhỏ, cho nên hai người cơ bản không có gì đáng để giao tiếp.

Vưu Gia đúng chuẩn là con nhà người ta, từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, học tập nghiêm túc, làm việc có nề nếp, đoan đoan chính chính. Nghe lời ba mẹ, cô rất được thầy cô bạn bè yêu mến. Mềm mại đáng yêu, là một cô bé dễ thương chuẩn mực

Nhưng Lục Quý Hành ở trong mắt trưởng bối là đứa con hư, không thích học tập, luôn mê những thứ không thể hiểu được, điển hình cho loại “Mê muội mất cả ý chí”. Phản nghịch, không muốn đi theo con đường tầm thường, lên đến sơ trung càng si mê âm nhạc hơn, thường xuyên trốn học ngâm mình ở quán bar, đi theo một thầy dạy DJ học làm DJ, hoặc là đi đến các câu lạc bộ Street Dance ầm ĩ.

Anh thích những thứ có tiết tấu mạnh, mỗi lần Vưu Gia đi ngang qua CLB Street Dance, xuyên qua bức tường pha lê đầy hình vẽ bậy nhìn vào bên trong, thường xuyên nhìn thấy anh xen lẫn trong đám thiếu niên nhuộm đủ loại màu tóc, như đang sống ở thế giới yêu tinh kỳ quái, khi anh nhảy nhìn rất đẹp trai, rất có thiên phú, trời sinh đã có sự cảm nhận với âm nhạc mạnh mẽ, vừa học đã biết. Lúc anh biểu diễn mang theo một loại mị lực khó diễn tả, đặc biệt là lúc thắng so đấu, trên mặt luôn mang theo khí phách hăng hái của người thiếu niên.

Nhưng thế giới kia, cách Vưu Gia rất xa.

Thế giới của cô bị các bài thi cùng bảng xếp hạng thành tích lấp đầy, trừ khóa học múa dân tộc kéo dài 4 tiếng cuối tuần, cuộc sống của cô ngoài học tập ra thì chẳng còn gì. Mà sở dĩ mẹ cô cho đi học khóa múa dân tộc, cũng chỉ vì thi đại học sẽ cộng thêm điểm.

Hai người, thật sự không cùng một thế giới.

Cô chưa bao giờ có ý đồ đi tìm hiểu quá sâu vào thế giới của anh.

Thấy anh luôn trốn đến rất xa.

Về sau, Lục Quý Hành chặn cô trên hành lang KTV, năm ấy cô mười sáu tuổi, bởi vì đi học sớm, vừa mới thi đại học xong, cùng anh trai ra ngoài chơi, Lục Quý Hành về sau cũng đi. Vưu Gia ra ngoài hít thở không khí, anh cũng theo cô, đi qua một đoạn hành lang hẹp, đem cả người cô dồn trong một góc, nghiêng đầu nhìn cô, “Đang yêu đương?”

Chắc là Vưu Tĩnh Viễn đã nói với anh gì đó.

Không có, chỉ là có người theo đuổi cô, nhưng cô không có đồng ý. Cô càng không biết việc này có liên quan gì với anh, cô luôn khá sợ hãi, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, lúng túng mà nói: “Không…… Không có.”

Anh gật gật đầu, “Em còn nhỏ, không vội.” Tay Lục Quý Hành để ở trong túi, từ bên trong lấy ra một viên kẹo cứng, mở lòng bàn tay, hỏi cô, “Ăn không?”

Cô thật cẩn thận mà lấy một cái, bóc ra đặt ở trong miệng, anh cũng ngậm một cái, không nói cái gì nữa, nghiêng đầu nói: “Đi thôi!”

Hả…… Là sao…… Có ý gì?

Vưu Gia nghĩ ba năm cũng chưa nặn ra được, khi đó anh bị đưa đi huấn luyện, một tháng chỉ có thể gọi một lần điện thoại về nhà, có đôi khi sẽ gọi cho Vưu Tĩnh Viễn, nói muốn cô nhận điện thoại, cô khi đó không rõ, bản thân không thân với anh, anh lại muốn cô tiếp điện thoại làm gì! Không tình nguyện mà nhấc điện thoại lên nghe, anh ít nói, hai người thường không nói tới vài câu đã tắt máy. Vưu Gia từ nhỏ được dạy dỗ phải có lễ phép, tuy rằng mấy lần không tình nguyện, cũng đều do anh trai quý hóa nói nghe, cũng chưa từng cự tuyệt.

Hai năm sau, cuối cùng thì anh cũng có thể về nhà, có tiệc tụ hội, Vưu Tĩnh Viễn cũng mang cô đi theo, lúc đưa cô về, đứng dưới ánh đèn đường trước nhà cô hỏi, “Anh theo đuổi em lâu như vậy, em nghĩ thế nào?”

Vưu Gia bây giờ vẫn còn nhớ rõ bản thân lúc đó tim đập nhanh thế nào, không phải tâm động, chỉ là bị dọa tới sợ, khắp đầu đều là dấu hỏi???

Theo đuổi ai?

Nghĩ cái gì?

***

Lời nhắn của Cún: Mai thi hôm nay tranh thủ đăng nốt lấy may. Các chị cho em xin. một vote lấy tinh thần nhaaa

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!