Mộng Cổ Xuyên Kim

Chương 53: Vòng Tay



Ngày hôm sau, Lâm Dịch đề nghị ra ngoài đi dạo, liền nhận được sự đồng ý của mọi người.

Tuy rằng đã là tháng Mười một, nơi này cũng không quá lạnh. Thời tiết ấm áp vừa phải. Dọc đường đi qua, cỏ cây hoa lá vẫn còn xanh tươi, không có nửa dấu hiệu của mùa đông, khiến cho bọn Quyển Bích thầm hiếu kỳ.

Lâm Dịch nhìn tất cả mọi người ngạc nhiên về thời tiết ở đây, chỉ có Chương Thiển Ngữ là nhẹ nhàng cười theo dõi bọn họ, hình như không có vẻ gì là khó hiểu.

"Thiển Thiển, ta thấy nàng không mấy ngạc nhiên, nơi này so với Biện Kinh và Lâm An cũng đâu giống?"

"Nơi khác nhau, tất nhiên khí hậu cũng không giống nhau. Lạc Thiên (1) tiên sinh từng có bài thơ nói rằng, 'Nhân gian tứ nguyệt phương phi tẫn, sơn tự đào hoa thủy thịnh khai (2),' càng gần núi cao, phía trên phía dưới đều có khác biệt rõ rệt, huống chi là hai miền nam bắc khác nhau. Bởi vậy, có thể thấy được, càng về phía nam khí hậu tất nhiên sẽ càng nóng bức hơn."

(1) Lạc Thiên: chính là tên chữ của Bạch Cư Dị (772-846), một nhà thơ nổi tiếng đời nhà Đường.

(2) Đây là hai câu thơ trong bài Đại Lâm Tự Đào Hoa của Bạch Cư Dị.


Toàn bài:

Nhân gian tứ nguyệt phương phi tận,Sơn tự đào hoa thủy thịnh khai.Trường hận xuân qui vô mịch xứ,Bất tri chuyển nhập thử trung lai.Bản dịch của Tản Đà:Tháng Tư hoa đã hết mùa,Hoa đào rực rỡ cảnh chùa mới nay.Xuân về kín chỗ ai hay,Biết đâu lẩn khuất trong này núi non.

Trong thơ, Bạch Cư Dị từng nói chùa Đại Lâm mặc dù vào tháng Tư vẫn có hoa nở, khiến người Tống không hiểu, tại sao tháng Tư mùa hoa đào đã tàn lại nở rộ được. Sau đó, có một người tên Trầm Quát, lên núi hái thuốc, thấy hoa nở ở đỉnh núi, mới giật mình, "Thì ra khí hậu ở dưới núi và trên núi khác nhau." Còn ngụ ý rằng, một năm có thể được thưởng hoa đào hai lần, một lần trên đỉnh núi, và một lần dưới chân núi.

"Hơn nữa, lúc thiếp còn bé từng theo tổ phụ đi ngang qua Bồ Thành (Phúc Kiến), sớm đã biết qua nhiều 'dị sự (3)' hơn thế này. Đối với việc này cũng không có gì kỳ quái. Thật ra, Quyển Bích cũng từng theo thiếp đến Bồ Thành, chỉ là nha đầu kia sợ là đã sớm quên bẵng chuyện này."

(3) Dị sự: chuyện kỳ lạ, khác thường.

Chương Thiển Ngữ nhìn phía trước, thấy Quyển Bích líu ríu không ngừng, mắt hiện lên nét cưng chìu, nhẹ nhàng cười, nói.

Lâm Dịch á khẩu. Chương Thiển Ngữ luôn như vậy, luôn làm người ta thật muốn phá đi sự bình tĩnh của nàng, "Nàng nói càng về phía nam khí hậu càng nóng bức, vậy nàng có đoán được tận cùng phía nam thời tiết sẽ thế nào không?"

Chương Thiển Ngữ mím môi, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại. Đây là dáng vẻ khi suy tư của nàng, nghiêm túc tựa như một chuyện gia đang thảo luận đề tài của mình.

"Huệ Thi (4) thời Chiến Quốc từng nói, 'phía nam vô hạn mà hữu hạn' (5), Trương Hành (6) cũng nói, "Bầu trời bao phủ, như vỏ bọc lấy lòng đỏ của trứng (7)," Tây Chu thì có nói đến 'Trời tròn như nắp vung lớn, đất mở như bố cục bàn cờ' (8). Có thể thấy được, từ xưa đến nay, nói về thiên địa thường không có quy luật nhất định. 'Tận cùng phía nam' theo như lời phu quân nói, thứ cho Thiển Thiển không thể có kết luận gì cả."

(4) Huệ Thi (370-310 TCN): Tướng Quốc nước Ngụy, là người có học vấn uyên bác, lương thiện. Ông cùng với Hoàn Đoàn, Công Tôn Long là những nhân vật có tiếng cùng thời. Ngoài ra, ông còn là bạn thân của Trang Chu, người nổi tiếng với bài thơ, Trang Chu hiểu mộng phi hồ điệp, của thời Chiến Quốc.



(5) Phía nam vô cùng nhi hữu cùng: Phía nam vô hạn mà hữu hạn. Câu này được hiểu rất nhiều nghĩa, mà một trong những cách hiểu là, điểm phía nam không gian vô hạn nhưng cũng hữu hạn. Cái vô hạn hay hữu hạn đều nằm ở trải nghiệm, con người chưa chạm tới, chưa đặt chân đến nên sẽ là vô hạn, nhưng nếu đã chạm tới, đã đạt chân đến thì chính là hữu hạn.



(6) Trương Hành (78-139): người Đông Hán, là nhà thiên văn học vĩ đại, có cống hiến không nhỏ cho nên thiên văn học Trung Quốc.



(7) Thiên chi bao đích, do xác chi khỏa hoàng: Trời bao phủ mặt đất, giống như vỏ trứng bao bọc lấy lòng đỏ của trứng. Đây là quan điểm về thiên địa của Trương Hành, được xem là khá tiến bộ, bởi không giống như các nhà triết gia cổ, ông cho rằng trái đất không phải hình tròn, mà gần hơn với quả trứng, một dạng hình cầu không trọn vẹn.



(8) 'Thiên viên như trương cái, đích phương như kỳ cục: Bầu trời như nắp vung mở ra, mà mặt đất chính là một thế cờ. Học thuyết về vũ trụ, về hình dáng của quả đất. Học thuyết này khá trừu tượng, và không thiên về hình dáng mà suy nghĩ về sự phức tạp của hình dạng nhiều hơn.

Nói thật là Lâm Dịch bị bất ngờ. Hắn chỉ nghĩ đến nam bắc bán cầu, khí hậu tương phản, muốn đùa giỡn Chương Thiển Ngữ một chút. Không nghĩ rằng nàng lại vì thế mà suy xét đến vũ trụ, thiên văn. Hơn nữa, dựa theo lời nàng có thể biết được, nàng không giống như đa số cổ nhân, cho rằng, "Trời đất có hình tròn (9)" mà là đối với các học thuyết kia cũng có thái độ hoài nghi. Bởi vậy có thể thấy được, nàng là người có tâm tính cẩn thận.

(9) Thiên viên đích phương: Trái đất hình tròn. Là học thuyết được cổ nhân chấp nhận về hình thái của quả đất, trước khi có sự ra đời của các học thuyết khác.

"Cô nhóc này bình thường rốt cuộc đã đọc những sách gì? Tại sao cái gì cũng biết?" Lâm Dịch nhỏ giọng thì thầm.

Nghĩ đến một việc, Lâm Dịch nở nụ cười, lại hỏi, "Vậy nàng đoán, trên đời này có 'chân trời góc biển' (10) không?"

(10) Thiên Nhai Hải Giác: Chân trời góc biển, một địa danh thuộc Tam Á, đảo Hải Nam, Trung Quốc ngày nay.

"Chân trời góc biển?" Chương Thiển Ngữ lặp lại, cảm thấy vấn đề này với câu hỏi vừa rồi của Lâm Dịch tựa hồ không khác gì. Nếu trước đó đã không biết thiên địa tình hình thế nào, sao lại có thể biết trên đời này liệu có 'chân trời góc biển' hay không?

Lâm Dịch cũng biết Chương Thiển Ngữ đang rối rắm, cười gian xảo nói, "'Chân trời góc biển' là ở đảo Hải Nam Tam Á, nếu có cơ hội sẽ mang nàng đến đó."

"'Tam Á' là nơi nào vậy?" Chương Thiển Ngữ nhướng mi, khó hiểu hỏi.

Lúc này Lâm Dịch mới nhớ ra, Tam Á bây giờ không gọi là Tam Á, "Tam Á à, Tam Á chính là Nhai Châu."

Chương Thiển Ngữ nghe thế liền dừng bước, xoay người đối mặt với hắn, tỏ vẻ nghiêm túc nói, "Nhai Châu phía nam vẫn là thuộc Lữ Tống, Ma Dật, Tô Lộc và những nước khác. Nếu như theo lời phu quân, 'chân trời góc biển' ở Nhai Châu là hoàn toàn đối lập. Có thể thấy lời vừa rồi chàng nói là không đúng."

"Phụt." Rốt cuộc Lâm Dịch nhịn không được nở nụ cười.

"Phu quân cười cái gì?"

Hắn vươn tay, nhéo vào má của nàng, "Nàng sao lại đáng yêu vậy chứ!"

Chuyện chân trời góc biển gì đó cũng cho qua, Lâm Dịch tiếp tục cùng mọi người đi vòng trên phố. Vĩnh Định này không giống như Lâm An hay Biện Kinh, trên đường cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé đều có. Nữ tử cũng không mang mạng che. Người nơi này cũng không chú ý nhiều như vậy. Người bán hàng rong bên đường có thiếu phụ đã lập gia đình, hoặc thậm chí cả nhà đều ra ngoài buôn bán. Bình thường nữ hài tử chỉ tới mười lăm mười sáu mới phải tránh trong nhà một hai tháng, chờ chuẩn bị hôn sự. Còn những tiểu cô nương mười một mười hai cũng không có gì phải đặc biệt kiêng dè. Cũng chả biết nên dùng cởi mở hay lạc hậu để hình dung nữa.

Vì chuyện tu sửa đê lần trước, Lâm Dịch ở mấy thôn làng chạy tới chạy lui vài lần, lại còn đội mưa tự mình đến công trường giám sát. Hơn nữa, bộ dạng của hắn không giống với đám nam nhân thô kệch trong thôn, có chút anh tuấn ý nhị, nên rất nhiều người nhận ra vị Huyện thái gia thiếu niên này. Càng đừng nói bây giờ, phía trước phía sau là mấy nữ tử xinh đẹp vây quanh, muốn không nhận ra cũng khó.

Hiện giờ vừa đi trên phố, già trẻ lớn bé đều tươi cười chào hỏi. Này thì dù có muốn 'cải trang vi hành' cũng khó.

"Cô gia, ngài có cảm thấy, ngài lúc này với lúc là Thám hoa diễu hành trên phố rất giống nhau không?"

Quyển Bích nhìn thái độ nhiệt tình của mọi người xung quanh, đột nhiên quay đầu nói.

Lâm Dịch nhớ lại tình trạng bi thảm đó, bật cười, "Lúc này so với khi đó tốt hơn nhiều. Lúc đó ta thiếu chút nữa bị ném đến bầm dập mặt mũi. Lại còn có tên Trạng Nguyên bên cạnh, luôn nhìn ta với ánh mắt như phi đao. Thật giống như 'hai mặt thụ địch'!"

"Tiểu thư lại không nói vậy. Tiểu thư bảo ngài lúc đó giống như Phan An kia, gọi là gì mà 'bị ném quả đầy xe' ấy?"

Này, không đúng!

Lâm Dịch nhìn Quyển Bích cười không ngừng, đột nhiên phản ứng, quay đầu lại, "Khi đó các ngươi cũng có mặt à?"

"Đúng vậy, lúc đó em và tiểu thư ở trên trà lâu..."

"Quyển Bích!" Chương Thiển Ngữ đột nhiên lên tiếng. Giọng Quyển Bích liền lập tức bị nghẹn, nuốt trở vào.

Lâm Dịch cũng đã hiểu ra," Vậy ra, các ngươi đã sớm biết mặt ta."

Từ sau khi đến Vĩnh Định, tính cách của Quyển Bích hoàn toàn không thể khống chế nữa, lúc này cũng không còn sợ Chương Thiển Ngữ, nhanh bước xa Chương Thiển Ngữ một chút, trốn phía sau Nhị Nha, "Cô gia, tiểu thư lần đầu gặp ngài không phải là lúc đó. Lúc bọn em ở Biện Kinh đã gặp qua ngài. Khi đó ngài và Bác Huệ tiểu thư cùng với một vị ni cô xinh đẹp đang đứng với nhau. Sau đó tiểu thư còn nhắc rằng vị kia quá xinh đẹp để làm ni cô."

Cô nhóc đặc biệt nhấn mạnh hai từ nhắc rằng, khiến Chương Thiển Ngữ mặt đỏ ửng.

Lâm Dịch quay đầu nhìn nàng, phát hiện ánh mắt nàng ngại ngùng né tránh. Hắn thấy muốn ghẹo, đến bên tai nàng nói, "Nói vậy ta bị hại nha. Trước khi chúng ta thành thân nàng đã biết mặt ta, còn ta lại không biết nàng là ai! May mà nàng không tệ, nếu không ta cưới phải người quái dị, không phải đã bị phiền chết sao?"

Hơi thở ấm áp thổi lên bên tai, chàng dựa vào rất gần, nàng thậm chí còn có thể nhìn được lông tơ trên mặt chàng, ngửi được mùi bạc hà thoang thoảng trên người chàng. Xung quanh đều là người qua lại, tựa hồ một khắc này như dừng lại, tư thế quá mức mờ ám. Chương Thiển Ngữ cảm thấy bên tai nóng lên, ngay cả Lâm Dịch nói gì cũng không nghe rõ.

Lâm Dịch vốn đang cười, nhưng khi nhìn thấy Chương Thiển Ngữ: ánh mắt ngấn nước đầy sương, vành tai đỏ chót, mặt đỏ dần lên, chóp mũi nho nhỏ cũng đổ mồ hôi, môi hơi mím, thì cảm thấy yết hầu có chút hô nóng, hô hấp cũng rối loạn.

"Tiểu thư! Mau đến bên này!"

Một tiếng gọi làm hai người đang si ngốc bừng tỉnh. Chương Thiển Ngữ vội lườm hắn, vành tai vẫn đỏ chót, rồi bước nhanh đến chỗ Quyển Bích.

Lâm Dịch lấy lại tinh thần, cảm thấy mình có chút kỳ quái, lắc lắc đầu. Vốn định đuổi theo bọn họ thì khóe mắt thoáng thấy đồ trang sức của người bán hàng rong bên cạnh. Kiểu dáng khéo léo, tinh xảo lập tức thu hút ánh mắt hắn.

Trên giấy than bày một ít ngọc bội, vòng tay, vòng cổ và trâm cài ngọc. Người bán hàng thấy khách liền lập tức chào hàng, nào là ngọc này tinh thuần thế nào, giá cả phải chăng ra sao, phút chốc lại nói cái trâm này là vàng nguyên chất, không kém cạnh gì so với mấy cửa tiệm cầm đồ cả.

Mặc cho y thao thao bất tuyệt, Lâm Dịch chỉ chủ ý vào hai chiếc vòng bằng vỏ sò bên góc. Hắn cầm hai chiếc vòng lên xem. Vòng tay dùng dây xuyến màu đỏ kết những chiếc vỏ sò có hình dạng kỳ dị lại với nhau. Đáng chú ý nhất chính là chiếc vỏ sò hình tròn được khảm bên trong một chiếc vỏ sò màu tím.

Vỏ sò màu tím là một loại vỏ sò mà nhân gian gọi là phiếm tử. Số lượng cực kỳ hiếm, vì được lấy từ một loại sò ở sâu dưới đáy biển, nên vô cùng quí giá.

Nhìn chiếc vòng tay này Lâm Dịch liền nghĩ ngay đến Chương Thiển Ngữ, cảm thấy rất hợp với nàng. Chiếc vòng này đeo trên tay nàng chắc sẽ đẹp lắm.

"Lão bản, hai chiếc vòng này bán thế nào? Ta mua!" Lâm Dịch ngắt lời người bán hàng đang lải nhải, hỏi.

Người kia vẻ mặt thất vọng. Vốn nhìn hắn áo quần chỉnh chu, còn tưởng mối buôn bán lớn đang đến cửa, không nghĩ lại đi mua mấy cái vòng không ai thèm kia.

Người bán hàng nhẹ giọng đề nghị, "Công tử, ngài xem, nếu ngài muốn mua cái gì khác, tôi sẽ tặng cho ngài hai chiếc vòng này."

Lâm Dịch lắc đầu, "Không được, ta chỉ muốn hai chiếc này, ngươi nói giá xem."

Hai cái vòng này còn chưa đến mười văn tiền. Người bán hàng oán thầm.

Nhìn bộ dạng yêu thích của Lâm Dịch, vị công tử này chắc không quá so đo về tiền bạc đâu, hắn khẽ cắn môi, "Bốn mươi văn tiền hai cái."

Rẻ vậy?

Lâm Dịch đưa tiền cho hắn, trong lòng lại khó hiểu, vỏ sò tím từ khi nào lại không đáng giá như vậy?

Bên này người bán hàng rong cười tươi như hoa, cuộc mua bán này có thể nói là cả chủ và khách đều vui vẻ. Người bán hàng rong trong đầu cười nhạo Lâm Dịch coi tiền như rác, mà Lâm Dịch lại cảm thấy người bán hàng này không biết nhìn hàng hóa.

Lâm Dịch mua đôi vòng tay vỏ sò mà không hề biết rằng, hai chiếc vòng kia vốn dĩ cũng là một đôi, càng không biết đôi vòng này có chiếc vỏ sò tím trong truyền thuyết.

Vỏ sò tím là đại diện cho sự hoàn mỹ, kiên trinh không thay đổi trong tình yêu. Tình yêu này có được sự bảo hộ của thần linh, nên người mang chiếc vòng này cũng sẽ được thần linh bảo hộ và có một tình yêu lãng mạn. Truyền thuyết kể lại rằng, nếu vòng vỏ sò màu tím có đôi có cặp thì người mang nó sẽ được bên cạnh người mình yêu cả đời, kiếp sau vẫn có thể gặp lại, thấu hiểu và hẹn ước với nhau, vĩnh viễn không chia lìa.

________________________