Mộng Đẹp

Chương 20: Cảnh hôn



" Hạ tổng, hôm nay anh vì sao lại tới đây? Thật có nhã hứng a."

" Câu đó phải để tôi nói mới phải! Chu thiếu gia không an phận ở nhà tiếp quản công ty, còn chạy tới chốn giải trí tìm náo nhiệt? "

Chỉ là cảm giác thôi nhưng hình như Diệp Thanh thấy ánh mắt hai người này có tia lửa điện? Nữ chính còn chưa đến, liền đã ồn ào như vậy rồi?

Diệp Thanh day day thái dương, có chút đau đầu, cô phất tay: " Hai người cứ tiếp tục giao lưu! Tôi đi làm việc! "

Diệp Thanh rời đi, cả hai tất nhiên không nán lại lâu làm gì, rốt cuộc cũng đành đi theo sau cô, nhưng ấn tượng với đối phương đều không tốt.

"Hạ tổng? Sao ngài lại đến đây?", Đạo diễn Trần thấy Hạ Cảnh Đình thì cũng rất kinh ngạc.

Hạ Cảnh Đình bước lên: "Không có gì. Chỉ là đến kiểm tra tiến độ của đoàn một chút! "

" Điều này ngài không cần bận tâm! Mọi người ai cũng làm rất tốt công việc của mình! "

"Được, tôi mang cho đoàn ít đồ ăn, cả đồ bổ nữa, lát quay xong, mọi người nghỉ ngơi ăn uống! "

Đạo diễn Trần có vẻ rất cao hứng: "Cảm ơn Hạ tổng, hôm nay có đồ ngài tiếp ứng, mọi người sẽ sung sức làm việc cả ngày! Bọn họ mà biết chắc chắn rất cảm kích, thay mặt họ cảm ơn ngài một lần nữa! ". Ông có nên khoe với mấy ông bạn đạo diễn khác, đoàn phim của ông là đầu tiên được tiếp đón ông chủ lớn này đi.

Diệp Thanh đứng phía sau liếc Hạ Cảnh Đình một cái, ánh mắt người đó cũng thoáng lướt qua cô, mang theo ý cười mơ hồ: "Đúng vậy, có người cũng sẽ rất cảm động! "

Diệp Thanh không hiểu anh nói gì, ánh mắt cũng nhanh chóng rời đi.

Mà, ý cười trong mắt Hạ Cảnh Đình càng sâu hơn.

" Mải vui nên tôi nhất thời quên mất, hôm nay có một cảnh quay rất đặc sắc, mà mọi người ấy à, ai cũng trông chờ."- Đạo diễn Trần bất ngờ lên tiếng.

Hạ Cảnh Đình nhíu mày: " Cảnh đặc sắc? "

" Hôm nay, Chu Tử Vũ cùng Diệp Thanh sẽ diễn cảnh hôn, có điều cảnh hôn này có chút đặc biệt! "

" Cảnh hôn? Vì sao? "

Đạo diễn Trần nhất thời không hiểu vị ông chủ lớn này, ông từ tốn giải thích: " Tất nhiên là vì hai người đó là nam nữ chính của bộ phim, mà linh hồn của phim không thể nào không có cảnh hôn được! Khán giả cũng là trông chờ nhất vào cảnh này. "

Hạ Cảnh Đình đứng yên tại chỗ như đang suy tư. Diệp Thanh là một diễn viên, anh luôn cảm thấy thân mật với bạn diễn cũng chỉ là một phần của công việc, nhưng hôm nay tình huống xảy ra với mình, đúng là rất khó chịu. Vậy là từ trước đến nay, cô ấy danh chính ngôn thuận mà cùng nam nhân khác hôn hôn hít hít, thân mật với nhau? Lần này lại là con cáo Chu Tử Vũ?

Bắt đầu quay phim. Chu Tử Vũ và Diệp Thanh vào vị trí. Nhân viên của đoàn đứng xung quanh, còn Hạ Cảnh Đình an vị ngay bên cạnh Đạo diễn Trần. Ở vị trí này, anh có thể thấy rõ nhất cử nhất động của hai người. Nếu nhìn qua màn hình, hiệu quả phóng đại càng...

Diệp Thanh hình như không có nhận ra được ánh mắt nóng bỏng của Hạ Cảnh Đình đặt trên người mình, cô rất thoải mái mà chuẩn bị nhập vai. Chỉ có Chu Tử Vũ, mắt hướng qua gương mặt Hạ Cảnh Đình một chút, liền nhân ra ngay, cậu nói rất nhỏ, chỉ đủ để Diệp Thanh nghe thấy, mà thanh âm còn mang theo ý trêu chọc: " Chị à, chị có thấy ánh mắt của Hạ tổng không, mang theo sát ý, giống như chúng ta diễn xong cảnh hôn, liền xông tới xé xác tôi vậy! "

" Vì sao anh ta phải làm thế? "

Chu Tử Vũ nhún vai: " Tôi không biết, chỉ là tôi cảm thấy anh ta rất để ý chị thôi! Nhưng mà tôi nghe tin tức, hai người hủy hôn rồi mà! "

Diệp Thanh không muốn trả lời Chu Tử Vũ, chỉ nhăn mày hạ giọng nhắc nhở: " Đừng nói linh tinh, mau tập trung chuẩn bị diễn! "

Ngay lúc ấy, Đạo diễn Trần cũng lớn giọng hô lên: " Chuẩn bị! 3...2...1 Diễn!"

Một giây trước còn cợt nhả, một giây sau rất nhanh nhập vai, đúng là chuyên nghiệp!

Dương Dương vươn tay ôm Hiên Huyên vào lòng. Mùi hương lài của cô xộc thẳng vào mũi cậu. Cậu vươn tay nâng tóc cô lên ngửi.

Hiên Huyên vòng tay ôm lấy eo cậu. Dụi đầu vào ngực cậu cọ cọ.

" Chị... Đừng cọ. Sức chịu đựng của tôi không tốt như chị nghĩ! " Dương Dương đẩy đẩy cô ra. Cậu muốn đi tắm nước lạnh.

Hiên Huyên nghe vậy, liền nở một nụ cười xấu xa, ngón tay không biết điểm dừng vân vê trên ngực cậu: " A~ thật là một cậu bé ngoan ~ Ngoan thì tất nhiên được thưởng! "

Nói rồi, Hiên Huyên rướn người lên, môi chạm môi một cách nhẹ nhàng, xúc cảm mềm mại, mùi hương ngọt ngào xốc thẳng vào cánh mũi, cậu bất chợt đứng hình.

"..."

"..."

" Cắt, cắt, cắt! Chu Tử Vũ, cậu làm sao vậy? Cảnh tiếp theo là cậu xông tới hôn Hiên Huyên, là không chịu được liền cưỡng hôn đó! Sao đột nhiên lại dừng lại? "

" Xin lỗi Đạo diễn, tôi nhất thời bị mất tập trung."

" Được rồi, chú ý chút! "

Diệp Thanh đối diện nói nhỏ: " Cậu làm sao dừng lại? Không phải cũng diễn cảnh hôn nhiều lần rồi, vì sao lần này cứ như lần đầu mà như bỡ ngỡ? "

" Bởi vì người đó là chị! "

Diệp Thanh không hiểu nhưng cũng không có cơ hội hỏi lại, Đạo diễn cũng cầm loa hô một lần nữa: " Cảnh 12 lần 2 chuẩn bị! 3...2...1... Diễn! "

Diệp Thanh cùng Chu Tử Vũ một lần nữa diễn lại cảnh vừa rồi, Diệp Thanh cũng như hồi nãy nhẹ nhàng hôn lên môi cậu. Chu Tử Vũ không bị mắc lỗi, rất nhanh nhập vai.

Dương Dương cứng người. Cậu cúi người xuống hôn lên đôi môi đỏ hồng của Hiên Huyên. Cậu dùng lưỡi tách hàm răng của cô ra, chiếc lưỡi linh hoạt cuốn hết mật ngọt trong miệng cô.

Hiên Huyên bị hôn thì ngẩn người. Cô biết mình đã chọc vào một con cọp đói lâu năm rồi.

Dương Dương hôn đến khi Hiên Huyên không thở được mới luyến tiếc buông cô ra.

" Hít thở. Chị định không thở sao?" Dương Dương vuốt vuốt đầu " vị sếp lớn".

Hiên Huyên bị hôn đến choáng váng. Hai má có bắt đầu nóng dần. Nhưng cũng nhanh hồi thần, ngón tay miết lên môi cậu, ánh mắt thỏa mãn, khóe môi cong lên nụ cười tà mị: " A~ bé ngoan, cậu làm tôi bất ngờ nha ~ "

Dương Dương đỏ mặt, cúi người xuống gục vào cổ Hiên Huyên để lại một dấu hôn đỏ rực nơi đó. Cậu khẽ thì thầm vào tai cô: " Chị, chính chị còn không biết tôi có thể làm gì đâu! "

" Cắt! Tốt, lần này tốt hơn nhiều! Thông qua! Mọi người chuẩn bị qua cảnh tiếp theo! "

Mà Hạ Cảnh Đình từ nãy giờ, toàn cảnh vừa rồi đều thu lại vào mắt, bàn tay siết chặt đến độ nối gân xanh, mặt sớm đen như than, ánh mắt anh đột ngột chuyển lạnh, hàn khí thấu xương lan tỏa ra khắp nơi, giọng nói âm trầm: " Đạo diễn, cảnh hôn như vừa nãy cũng chỉ có một thôi phải không? "

" A, Hạ tổng, ngài nói gì vậy? Như ngài biết thì mấy cảnh vừa rồi chính linh hồn của phim, ít nhất cũng xuyên suốt đến khi kết phim! "

Chỉ có Đạo diễn Trần vẫn "ngây thơ" không tiêu hóa, câu trả lời cũng rất thẳng thắn, nhưng là đánh thẳng vào thâm tâm Hạ Cảnh Đình rồi.

Anh lại không nói thêm, chỉ lẳng lặng nhìn bóng dáng Chu Tử Vũ đi tới gần, nhưng nào Chu Tử Vũ lại để yên, ý tứ châm chọc đều rõ ràng, cậu ta cố ý rờ vào môi, để Hạ Cảnh Đình nghe thấy: " Hạ tổng, môi của chị Thanh không ngờ lại ngọt như vậy, khiến tôi ban nãy cũng là mất tập trung! "

Hạ Cảnh Đình cũng không thèm đếm xỉa, chỉ thấy anh nhân lúc Diệp Thanh tới gần liền nắm chặt tay cô rồi kéo đi, vào một căn phòng trống, khóa cửa lại.

Diệp Thanh một màn ngơ ngác khó hiểu, nhíu mày nhìn hành động của Hạ Cảnh Đình: " Anh làm gì vậy? Sao lại kéo theo tôi vào đây? "

Hạ Cảnh Đình như không nghe thấy, anh rót một ly nước đưa tới trước mắt cô: " Súc miệng đi! Bẩn! "

" Bẩn? Nhưng tôi ban nãy đâu có ăn cái gì? "

" Chu Tử Vũ chạm vào rồi! "

Diệp Thanh:"???" Là diễn, diễn xuất đó anh có hiểu không?

" Anh đừng đùa nữa, tôi còn rất nhiều phân cảnh phải diễn ngày hôm nay! "

" Nếu em không súc miệng bằng nước cũng được! Tôi dùng cách khác để làm sạch! "

Sau đó bá đạo ôm lấy eo cô kéo lại gần, đặt môi mình lên môi cô. Diệp Thanh hoảng hồn: " Anh làm gì...ưm..."

Nhân lúc cô mở miệng anh lại dùng lưỡi mình tiến thẳng vào bên trong khoang miệng cô, cô dùng lực vùng vẫy mà hắn chẳng mảy may gì. Hơi thở cô gấp rút, cô thật sự không thể thở được, Hạ Cảnh Đình lúc này mới luyến tiếc rời khỏi.

Lại nhìn xuống cổ cô, dấu hôn đỏ rực Chu Tử Vũ để lại thật làm ngứa mắt anh, Hạ Cảnh Đình tiến lại gần xương quai xanh của cô, anh còn cắn mạnh vào đó, không những thế còn cắn vào cổ cô mấy dấu nữa khiến cô đau như từng đoạn ruột mà cô chẳng làm được gì.

" Anh là chó sao? Sao cắn tôi, anh có biết là tôi đau như thế nào không hả?"

Nhìn thành quả của mình để trên người cô, vẻ mặt anh dâng lên ý cười thỏa mãn, lại hướng mắt về đôi môi đỏ mọng bị anh hôn cho đến sưng lên, khóe miệng anh cong lên độ cong hoàn hảo: " Đúng là rất ngọt! "

" Anh đúng là điên rồi đi!"

" Tôi giúp em xóa sạch dấu vết của Chu Tử Vũ! "

" Cái đó là diễn xuất! "

" Dù là diễn cũng không được! "

" Ấu trĩ! " - Diệp Thanh cố hết sức vùng ra khỏi vòng tay của Hạ Cảnh Đình: " Anh thoải mái rồi chứ? Tôi có thể làm việc được chưa? "

Diệp Thanh định xoay người rời đi thì bị Hạ Cảnh Đình nắm cổ tay kéo trở lại: " Tối nay em đi ăn tối cùng tôi! "

" Hạ tổng, tôi thật không hiểu anh, chúng ta đã hủy hôn rồi, tất cả đều đúng ý anh. Cớ gì phải liên quan đến nhau làm gì nữa? "

" Tôi muốn ăn cơm cùng em thì có liên quan gì tới chuyện đó? Em không đồng ý, không cho đi! "

Diệp Thanh thở dài, sao cô lại quên mất người này là nam chính bá đạo ngang ngược chứ.

" Tôi đồng ý là được chứ gì? Anh buông tay được chưa? "

" Được, tối nay tôi sẽ đón em! "

Sau đó, Hạ Cảnh Đình vui vẻ rời đi. Mà Diệp Thanh hôm nay cũng đủ mệt mỏi rồi, không thèm quan tâm nữa, tiếp tục làm việc, hoàn thành nốt cảnh quay hôm nay.