Mộng Đẹp

Chương 30: Nguy hiểm



Đội Diệp Thanh trơ mắt nhìn gương mặt tận hưởng của ba người đội đối thủ đi vào căn nhà chiến lợi phẩm mà họ thắng được.

Dịch Khải Liêm sốt sắng quay ra hỏi Diệp Thanh: " Nhóm chúng ta thực sự phải ngủ ở bên ngoài sao? Nơi này rừng núi hoang vu, buổi đêm không chừng còn có rắn, tổ chương trình thật sự đối xử với chúng ta như vậy? "

" Không phải hồi nãy anh còn nói rằng thà ngủ bên ngoài còn hơn là chân bị hỏng sao? Sao bây giờ lại hỏi ngược lại Thanh Thanh? " Chu Tử Vũ nét mặt trào phúng nói. Mang tiếng là mỹ nam đỉnh lưu nhưng trong hoàn cảnh thực tế cũng chỉ có bản lĩnh này?

" Tôi... chỉ tại lúc đó quá mệt, đầu óc tôi cũng không thể nghĩ chuyện gì nữa, cho nên mới nói như vậy..." Dịch Khải Liêm ấp úng nói: "Diệp Thanh, cô cũng nói được tiếng nước B mà, cô xem có cách nào thương lượng với người dân địa phương cho chúng ta ở nhờ một đêm? "

Dịch Khải Liêm vừa dứt lời, một người trong tổ chương trình liền nói: "Chúng tôi rất tiếc khi phải nói rằng, mọi người sẽ không được ngủ nhờ nhà dân! "

" Cái gì? Nhưng lúc đầu không hề có ai nói với chúng tôi như vậy? "

" Chúng tôi rất tiếc, nhưng thay vào đó, mọi người có thể tham gia một thử thách, nếu thành công, sẽ có chỗ ở qua đêm nay! "

Dịch Khải Liêm vui mừng: " Thử thách gì? "

Người ở tổ chương trình phổ biến thêm: "Trước khi mặt trời lặn, mọi người phải tìm đủ và mang đến cho tổ chương trình, dù thiếu một loại cũng không tính! "

Nhận được tờ giấy từ tổ chương trình, khóe miệng Dịch Khải Liêm càng cong hơn, cậu nhanh nhảu đưa cho Diệp Thanh cùng Chu Tử Vũ xem.

" Mấy cái này đều rất dễ tìm, đội chúng ta đêm nay sẽ không phải ngủ bên ngoài rồi! " Dịch Khải Liêm kiêu ngạo nói.

" Anh đừng nghĩ là dễ ăn! Nhìn loại cây cuối cùng là gì, Thạch Hộc? Cho dù hạn đến hết ngày mai, cũng không thể tìm ra được! "

" Nhưng nếu là thử thách của tổ chương trình, khẳng định trên núi này có! " Diệp Thanh nói: " Vậy thì chúng ta chia ra, hai người đi tìm những loại kia, còn Thạch Hộc khó tìm nhất để tôi! "

Chu Tử Vũ lắc đầu: " Chị là phụ nữ, đi trong rừng sẽ rất nguy hiểm, tốt nhất là tìm mấy loại dễ rồi trở về đây trước! "

" Đã là nhiệm vụ thì phân biệt gì nam nữ? Tôi là đội trưởng, tất nhiên có trách nhiệm lớn hơn! Không nói nữa, tôi đã quyết thì hai người mau thực hiện đi, ai tìm xong trước thì trở về trước! " nói rồi Diệp Thanh xoay lưng chạy đi.

" Từ đã- " Chu Tử Vũ cũng chỉ đành bất lực bắt đầu nhiệm vụ, Dịch Khải Liêm cũng nhanh chóng chạy đi tìm.

5 rưỡi chiều.

Dịch Khải Liêm và Chu Tử Vũ đều đã tìm được số thảo mộc mà tổ chương trình yêu cầu, chỉ có Diệp Thanh vẫn chưa thấy quay lại, mà thời gian đếm ngược cũng chỉ còn có nửa tiếng nữa.

Dịch Khải Liêm lo lắng đi đi lại lại: " Diệp Thanh sao lâu thế? Nếu không trở về kịp thì đêm nay chúng ta thật sự phải ở bên ngoài sao? "

" Ngủ? Ngủ? Ngủ? Anh chỉ có biết đến chuyện này? Sao không nghĩ rằng Diệp Thanh đã nhận nhiệm vụ khó nhất về mình? Ngộ nhỡ chị ấy gặp nguy hiểm phải làm sao? "

" Không thể nào đâu! Có người ở tổ chương trình cầm theo máy quay đi theo kè kè, chắc Diệp Thanh không sao đâu! "

"... Không đợi được nữa! Tôi đi tìm chị ấy! "

" Này đợi đã- " Lời còn chưa đem ra nói hết toàn bộ, đã không thấy bóng dáng Chu Tử Vũ đâu nữa, Dịch Khải Liêm nhăn mày day thái dương: " Thật tình, nếu có chuyện thì máy quay bên đó sớm đã báo lại tình hình, Chu Tử Vũ làm gì mà gấp gáp như vậy? "

Nhưng giữa rừng, lấy đâu ra tín hiệu để báo lại?

Phía Diệp Thanh, cô khó khăn đi qua mấy lùm cây rậm rạp, toàn bộ quần áo trên người đều bẩn hết, bàn tay cũng rất nhiều vết xước do gai nhọn đâm vào. Hiện trường là Diệp Thanh đang kiệt sức, đi liên tục cả ngày chưa được nghỉ ngơi, cũng chưa có gì bỏ vào bụng, cô nhăn nhó thầm nghĩ cái tên quay phim bải rời đi có một lúc, mà đến giờ vẫn không thấy mặt mũi anh ta đâu, hay lại sợ có rắn nên bỏ cô ở lại rồi?

Diệp Thanh thở dốc, khó khăn tiến về phía trước, mà bụi cây ở đây che toàn bộ tầm nhìn của cô. Diệp Thanh không hề biết rằng phía trước có vực thẳm, cho đến khi chân cô sượt vào mỏm đá, toàn bộ cơ thể không có điển bám, liền theo quán tính bị rơi xuống:"A! " thực may hai tay cô phản ứng nhanh, bám lại vào mỏm đá.

Nhưng cũng không còn may nữa rồi, Diệp Thanh trong trạng thái lơ lửng, cơ thể đều cạn kiệt sức lực, chắc chắn không thể duy trì tư thế này lâu hơn được nữa.

" Có ai không? Cứu tôi với! " thanh âm từ trong cổ họng thoát ra một cách yếu ớt. Bàn tay cô không thể trụ nổi được nữa, cứ thế trơn tuột rời khỏi mỏm đá.

Lúc này khoảng cách hai bên chưa đến ba bước chân, một thân ảnh cao lớn nhanh chóng chạy vọt đến kéo Diệp Thanh.

" Aaaaaa..aaaaa"

Hạ Cảnh Đình kịp nắm lấy tay cô cả người anh một nửa sắp rơi xuống vực một nửa lại ở trên vách núi.

Diệp Thanh bất ngờ thấy anh nắm lấy tay mình sau đó nhìn xuống là vực sau khiến đầu óc cô trống không.

" Đừng nhìn xuống" - Hạ Cảnh Đình nói lớn nhắc nhở cô.

" Hạ Cảnh Đình? Tại sao anh lại ở đây? "

" Tôi vẫn luôn dõi theo em! "

Cô nhìn Hạ Cảnh Đình cố nắm chặt lấy hai bàn tay mình, nước mắt tuôn ra khuyên:" Hay là anh buông ra đi! Tôi không muốn làm liên lụy tới anh! Cứ thế này cả hai chúng ta đều sẽ rơi xuống vực mất! "

Gương mặt anh đỏ lên nhất quyết không buông: " Em đừng có ăn nói hàm hồ! Tôi sẽ kéo em lên ngay đây! "

Diệp Thanh rất khó chịu với tư thế này, cô cảm giác hai chân mình như có lực hút xuống rất đáng sợ, còn anh hai tay có mỏi, đau cũng không dám buông.

Trên tay Diệp Thanh mồ hôi tuôn trào, bàn tay cứ thế trơn tuột dần rời khỏi tay Hạ Cảnh Đình.

" Diệp Thanh!!! "

Diệp Thanh sợ hãi nhắm chặt mắt, nhưng cảm thấy cơ thể mình giống như có thứ gì đó đang bọc chặt lấy, đôi mắt cô he hé mở ra, không ngờ Hạ Cảnh Đình trực tiếp ôm chặt lấy cô nhảy xuống hẻm núi, ngay khoảnh khắc Hạ Cảnh Đình nhảy xuống, Diệp Thanh sợ đến mức hét ầm lên.

"Ôm chặt tôi." Hạ Cảnh Đình kêu to sau đó đã bị nhánh cây móc lại, đạp lên nhánh cây sau đó tiếp tục rơi xuống.

Ở khu vực hẻm núi như thế này, xung quanh toàn là cây cối, cũng chính vì những cây cối rậm rạp này nên Hạ Cảnh Đình mới nhảy xuống một cách dứt khoát như thế, dù sao có nhiều cây thế này thì vẫn có tỉ lệ sống sót nhất định, ngay lập tức có lẽ tỷ lệ sẽ bằng không, rất có khả năng còn chưa kịp rơi xuống đất hoặc rơi xuống nước thì đã bị nhánh cây đâm thủng ở giữa không trung rồi.

Hạ Cảnh Đình vươn hai tay quơ quào lung tung, chỉ cần có thể túm lấy cái gì thì sẽ có cơ hội sống sót. Nhưng hai người nhảy từ trên cao như thế xuống, lực đánh vào cũng có thể tưởng tượng được, gần như không thể nào túm được thứ gì.

Hai người vẫn luôn đụng trúng các nhánh cây, thỉnh thoảng Diệp Thanh lại rên rỉ đầy đau đớn, nhưng cô vẫn luôn ôm chặt lấy Hạ Cảnh Đình.

Hạ Cảnh Đình biết được độ cao đại khái, anh cũng không biết anh đã rơi xuống được bao nhiêu, bởi vì thỉnh thoảng có nhánh cây giảm xốc nên tốc độ rơi cũng không nhanh, khi Hạ Cảnh Đình cảm giác đã rơi xuống rất lâu, lực đánh vào cũng đã bị triệt tiêu hơn phân nửa, cuối cùng anh cũng túm được một thân cây khô, túm lấy thật chặt, treo lơ lửng trên cây, mà Diệp Thanh cũng ôm chặt lấy Hạ Cảnh Đình.

"Ôm chặt tôi, nhất định không được buông tay." Hạ Cảnh Đình cảm thấy nội tạng đã muốn vỡ vụn, nhưng vẫn cắn răng rướn người leo lên trên, cứ thế mà ôm Diệp Thanh bò lên trên một thân cây thô to, cuối cùng hai người cũng có thể nghỉ ngơi dưỡng sức được một lúc.

“Anh thế nào rồi? Sao rồi? Có bị gì không?” Diệp Thanh vội vàng hỏi. Quần áo của Diệp Thanh cũng bị cắt xẻ nhiều, chí ít không đến nỗi giống như Hạ Cảnh Đình, trên người đầy vết thương rải rác khắp nơi, nhưng vì cô luôn được Hạ Cảnh Đình ôm chặt trong lòng, nên không bị thương quá nặng.

Hạ Cảnh Đình đợi một lúc lâu, chờ đến khi cảm giác đau kịch liệt giảm bớt đi một ít, mới gian nan nói: “Không có gì, may mắn, cả hai chúng ta đều còn sống.”

Hạ Cảnh Đình từ từ nhìn xuống dưới, sợ hết hồn, còn cách hơn mười mét là xuống đến cùng, hơn nữa bên dưới là một dòng suối nhỏ không quá rộng, có thể nghĩ được nước trong dòng suối nhỏ này sâu đến cỡ nào, nếu ngã xuống thì chết chắc. Bây giờ hai người đã dừng lại, Hạ Cảnh Đình cũng có thể dẫn Diệp Thanh từ từ bò xuống.

" Chúng ta tiếp tục xuống dưới! Mới có thể thoát ra! "

" Nhưng anh như thế này, có chắc còn sức không? "

" Tôi không sao! Phó Nghê vẫn luôn theo tôi, chắc cậu ta đã liên hệ người cứu trợ, rất nhanh sẽ tới ứng cứu! Nhưng mà... em đang lo lắng cho tôi sao? Hạnh phúc quá đi! "

Đến lúc này mà tên này vẫn còn đùa cợt được, Diệp Thanh hét lớn: " Tất nhiên là lo rồi! Sao anh không biết nguy hiểm mà nhảy xuống thế chứ? Ngộ nhỡ gặp chuyện gì thì phải làm sao? Anh không sợ chết à? "

Hạ Cảnh Đình tiến tới ôm chặt cô vào lòng: " Không sợ! Nếu em có mệnh hệ gì thì tôi không thiết sống nữa! "

" Đừng... đừng có ăn nói linh tinh... anh, anh còn có mẹ ở nhà cần báo hiếu kìa... " Diệp Thanh mặt mũi đỏ bừng khánh cự, nhưng không có đẩy anh ra, sợ động vào vết thương thì hỏng.

" Được rồi, vậy chúng ta tiếp tục leo xuống! " Hạ Cảnh Đình làm Diệp Thanh bò lên lưng anh, sau đó dùng quần áo anh cột chặt Diệp Thanh lên người, cột rất chặt, anh sợ lát nữa Diệp Thanh không cẩn thận không còn sức để ôm sẽ bị rớt xuống.

" Nhớ, ôm chặt tôi! " Sau khi cột chắc Diệp Thanh rồi, Hạ Cảnh Đình dựa theo vị trí vừa mới nhìn thấy lúc nãy, bò dọc xuống theo một thân cây, nói thật cũng không quá khó.

Độ cao hơn mười mét, nếu muốn đi xuống, còn phải cõng thêm một người thì cần rất nhiều thể lực, Hạ Cảnh Đình cảm giác được khi anh bò xuống dưới, cánh tay đang run rẩy liên tục, anh cắn môi cố chịu đựng, môi đã bị cắn rách chảy máu từ lâu.

Nhưng anh cũng không còn cách nào, không biết qua bao lâu, cuối cùng Hạ Cảnh Đình cũng bò xuống đến nơi. Hạ Cảnh Đình mệt mỏi thở ra. Diệp Thanh cũng đầy sợ hãi, cả người đều run bần bật, ngồi trên nền cỏ, sau đó ngay trước mắt liền nhìn thấy một thứ, chớp mắt sự sợ hãi tan biến, lập tức chuyển sang vui mừng: " Là Thạch Hộc! Tìm thấy rồi! " cô nhanh chóng hái lấy một cây, quay về phía Hạ Cảnh Đình, lao tới ôm chặt lấy anh, vui vẻ nói: " Anh nhìn này, tôi đã tìm thấy nó rồi! Tất cả là nhờ anh đấy! "

"... Đau..." Hạ Cảnh Đình yếu ớt nói.

Diệp Thanh lập tức rời ra, lo lắng ngó trước ngó sau: " Xin lỗi! Anh có sao không? Tôi xin lỗi, tôi vui quá nên quên mất anh đang bị thương... tôi... "

" Không sao... "

Một lúc sau, Phó Nghê cũng đã dẫn người tới: " Hạ tổng! " rồi dìu Hạ Cảnh Đình lên, Diệp Thanh lo lắng đi tới: " Để tôi đi cùng mọi người...! "

" Diệp tiểu thư, chúng tôi sẽ dẫn cô trở về thị trấn để cô tiếp tục quay chương trình! "

" Không được! Dù gì Hạ Cảnh Đình bị thương cũng tại tôi, để tôi đi cùng có được không? "

Phó Nghê nhất quyết từ chối: " Mọi việc liên quan đến Hạ tổng tới đây đều cần bảo mật, nếu cô rời đi thì chương trình sẽ phải hoãn lại, cũng sẽ ảnh hưởng tới Hạ tổng. Mong Diệp tiểu thư hiểu cho! "

Diệp Thanh do dự, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý: " Vậy được... mọi người chăm sóc anh ấy cẩn thận! "

" Tôi đã biết, vậy mời Diệp tiểu thư đi theo tôi! "

" Hạ Cảnh Đình, anh phải nghe theo bác sĩ uống thuốc đầy đủ và phải nghỉ ngơi đấy nhé! Nếu lần tới gặp lại mà để tôi nhìn thấy anh còn vết thương nào thì biết tay tôi! "

Khóe miệng Hạ Cảnh Đình cong lên nụ cười đầy thỏa mãn: " Biết rồi! "

Sau đó, đội cứu trợ đưa Hạ Cảnh Đình rời đi, còn Diệp Thanh theo sau Phó Nghê trở về thị trấn.