Mộng Đẹp

Chương 37: Yên bình không muốn, lại thích đi gây chuyện với tôi?



Cuối tuần.

Ngày hôm nay là ngày Khúc Tử Yên trông đợi nhất, chính là ngày <Đặc vụ hàng đầu> của cô được công chiếu, đồng thời với <Hẹn hò bí mật với cấp trên> của Diệp Thanh. Cũng chính là lúc để phân cao thấp xem ai hơn ai.

Bởi vì đạo diễn bộ phim của Khúc Tử Yên nổi tiếng khắp quốc tế, nên chắc chắn đạo diễn Trần không thể so sánh. Quả nhiên là rất nhanh chóng cô xuất hiện với top hotsearch.

#Khúc_Tử_Yên_thủ_vai_trong_bộ_phim_Đặc_vụ_hàng_đầu_của_đạo_diễn_đình_đám_đẳng_cấp_quốc_tế#

Không phủ nhận tài năng diễn xuất của Khúc Tử Yên, tất cả đánh giá đều mang hướng tích cực. Số lượng người theo dõi Weibo của cô tăng lên không ngừng, Khúc Tử Yên vui sướng nhìn sói lượng fan của mình tăng lên không ít, ánh mắt lại tự thấy giễu cợt, cảm thấy Diệp Thanh thật đáng thương, cho dù diễn xuất có cải thiện, nhưng chủ đóng trong nước mà không hướng tới nước ngoài, làm sao nhanh nổi tiếng.

Nhưng ngay sau đó, Khúc Tử Yên cảm nhận tiếng vả mặt bôm bốp làm cô ta đau điếng. Bộ phim <Hẹn hò bí mật với cấp trên> của Diệp Thanh vừa công chiếu tập một, đã trực tiếp leo thẳng lên No.1 hotsearch, đẩy mặt mũi Khúc Tử Yên xuống dưới hoàn toàn. Nếu như Khúc Tử Yên được nhắc tới phải gắn liền với tên tuổi của vị đạo diễn quốc tế thì Diệp Thanh đơn phương độc mã, hoàn toàn ngồi chễm chệ trên mấy cái top hotsearch đầu tiên.

#Diệp_Thanh_trong_vai_nữ_chính_Hiên_Huyên_trong_bộ_phim_Hẹn_hò_bí_mật_với_cấp_trên#

#Xinh_đẹp_tài_năng_chính_là_Diệp_Thanh#

#Diễn_xuất_thần_sầu_của_Diệp_Thanh#

#Diệp_Thanh_liệu_có_nắm_chắc_trong_tay_giải_thưởng_Ảnh_Hậu_?#

Phải rồi, sao Khúc Tử Yên không nhìn ra, thị trường phim của nước T bọn cô hiện giờ vẫn là chú trọng đầu tiên vào thể loại tình cảm giữa nam nữ chính, còn <Đặc vụ hàng đầu> tuy cũng có yêu tố tình cảm nhưng chỉ là phụ, chủ yếu là hành động nhiều, cho nên vẫn là không thích hợp với thị trường phim nước T này.

Suy cho cùng tên tuổi của Khúc Tử Yên ở nước ngoài chưa ai biết đến, nói trắng ra thì Khúc Tử Yên cô thất bại thảm hại trước Diệp Thanh.

Khúc Tử Yên mặt xám như tro tàn, còn cho rằng bản thân thuận buồm xuôi gió, lại bị vùi dập trước Diệp Thanh, Khúc Tử Yên không nói không rằng, cầm chìa khóa của Tĩnh Chi đi ra khỏi phòng.

Tĩnh Chi với người chạy theo hỏi: " Khúc Tử Yên, em cầm chìa khóa xe của chị đi đâu vậy? Nè khoan đã! " nhưng vẫn chậm hơn một bước, Khúc Tử Yên đã nhanh chóng khởi động xe rồi phóng đi. Tĩnh Chi chỉ đành một mặt đầy bất lực nhìn theo, trước giờ chỉ thấy Khúc Tử Yên rất bình tĩnh, không có ngờ cũng có lúc không tỉnh táo như vậy.

Mà nơi Khúc Tử Yên hướng tới, là biệt thự Diệp gia. Ba mẹ Diệp hiếm khi ở nhà, nếu không phải là vì chuyện của con gái thì sẽ dành thời gian đi du lịch vòng quanh thế giới, thực ra là sau lúc Diệp Thanh xuyên tới. Nên tất nhiên, cả dinh thự rộng lớn, chỉ có mấy người làm, Diệp Thanh với Vân Du.

Vân Du hớt ha hớt hải chạy tới phòng khách, nơi Diệp Thanh đang nhàn nhã uống cà phê.

" Thanh Thanh, Khúc Tử Yên đang ở bên ngoài, nói muốn gặp chị! "

Diệp Thanh ngay lập tức nhíu mày, Khúc Tử Yên tới đây tìm cô, khẳng định 99.9% là vì độ hot của hai bộ phim, nhưng chỉ vì chuyện này mà tới làm phiền buổi sáng yên bình của cô, không đáng!

Thấy Diệp Thanh không trả lời, Vân Du càng sốt sắng: " Chúng ta hay là để chị ta vào xem chị ta nói gì. Em chỉ sợ bị paparazi bắt gặp thì lại có tin tức không hay! "

" Được rồi, cho người mở cổng đi! "

Khúc Tử Yên vừa xuất hiện, đôi mắt hiện lên một tia tàn khốc, nhưng lập tức bị cô ta thu lại: " Cô biết vì sao tôi tới đây không? "

Diệp Thanh dường như không quan tâm đáp: “Tôi biết rồi.”

Ân oán sâu đậm giữa Khúc Tử Yên và “Diệp Thanh” đương nhiên Diệp Thanh hiểu rõ. Khúc Tử Yên không thích " Diệp Thanh ", thậm chí phải nói là căm ghét sâu sắc, ghét đến nỗi mà thể hiện ngay trên gương mặt. Hiện tại cô chỉ là linh hồn từ nơi khác xuyên đến, căn bản chẳng liên quan đến tư thù cá nhân của hai người. Tất nhiên cô chẳng quan tâm đến nên làm gì để xóa bỏ cái ân oán kia.

" Diệp Thanh, cô đừng vì mấy cái lời khen tâng bốc của đám fan mà nghĩ mình giỏi. Tự bản thân cô biết diễn xuất không bằng tôi! Chẳng qua vì phim tôi đóng không phù hợp sở thích của khán giả nước T! " Khúc Tử Yên mất tự nhiên co rút khóe miệng, xoay người ngồi xuống ghế đối diện. Chu Tử Vũ giúp thu dọn một ít rồi đi vào bếp pha trà, cô bé này là không muốn tham gia vào cuộc chiến giữa hai người phụ nữ đâu.

Diệp Thanh cũng không nói gì, cứ như vậy mà bỏ tách cà phê xuống. Ánh mắt đầy phức tạp nhìn Khúc Tử Yên, tới giờ đều là nữ chính tự biên tự diễn, cô cũng chưa có nhận bản thân mình giỏi.

Trong tiểu thuyết có nói rằng, Khúc Tử Yên sau khi trọng sinh là người rất biết che giấu mình, cô giỏi giả vờ, giỏi dùng mặt nạ để che giấu suy nghĩ thật của bản thân. Nếu không muốn người ta nhận ra suy nghĩ của mình thì tuyệt đối không thể bộc lộ chút cảm xúc nào ra ngoài để người khác phát hiện. Nhưng hiện tại, có chỗ nào giống như vậy?

Diệp Thanh xua tan ý nghĩ, cô đã sống ở đây thì coi như hiện thực, mấy cái nguyên văn ban đầu trong tiểu thuyết cũng không còn đúng nữa rồi, bởi vì Khúc Tử Yên đã bị hắc hóa hoàn toàn.

" … "

" Ừ! Nếu cô tới đây chỉ để nói mấy lời này thì tôi hiểu rồi! Cô đi được rồi đó!"

Khúc Tử Yên cảm thấy Diệp Thanh thật không có lòng tự trọng, bản thân cô đã chạy tới đây chửi thẳng mặt mà Diệp Thanh vẫn tỉnh bơ như thế, cục tức này… rõ ràng nuốt không trôi!

" Hừ, da mặt cô đúng là dày thật đấy! Nói như vậy còn cố tỏ ra không hiểu à? Cũng không biết có phải do di truyền từ mẹ cô không nữa! "

Một tiếng “bốp” vang lên.

Một cái tát đau điếng đánh thẳng vào mặt Khúc Tử Yên.

Khúc Tử Yên không kịp đề phòng, bị đẩy xuống bên ghế rồi nặng nề ngã xuống đất, cô ta bị đánh đến lờ mờ, đau đến mức không kịp phản ứng.

" Diệp Thanh, cô điên à!!??? "

" Khúc Tử Yên, có phải cô sướng quá hóa rồ rồi đúng không? Cố ý không hiểu lời cảnh cáo của tôi phải không? Lần này còn dám động đến mẹ tôi? Cô cũng biết Diệp Thanh tôi là loại người gì mà còn cố tình tới chọc tức tôi, muốn chết à? " Diệp Thanh cười lạnh một tiếng, cả người mang đầy tức giận đứng lên: " Đã chết một lần rồi mà vẫn ngu ngốc không biết rút ra bài học cho mình nhỉ? Nếu tôi là cô, sau khi sóng lại sẽ tự mình phấn đấu đứng lên đỉnh cao, đó mới là cách tốt nhất để dẫm đạp kẻ thù của mình, chứ không phải như cô bây giờ oang oang cái mồm đi gây chiến! "

Vốn dĩ trên mặt Khúc Tử Yên vẫn còn có chút trào phúng, hiện tại lại vô cùng kinh hoảng, quả nhiên đúng với dự đoán của cô, ngón tay cô ta run rẩy: " Cô quả nhiên cũng trọng sinh…! "

" Thì sao? "

" Diệp Thanh vì sao luôn may mắn như vậy chứ? Cô sinh ra đã đứng ở vạch đích, đời trước còn được gả cho Hạ Cảnh Đình, sau đó trở thành Ảnh Hậu, đứng trên đỉnh cao. Nhưng ai chẳng biết bản tính cô độc ác, chính cô đã hại chết tôi! Vì sao vẫn được ông trời ưu ái ban cho cơ hội sống lại chứ? Thật không công bằng! Thật không công bằng! "

" Sau đó…? Vì cảm thấy ganh tị và ghen ghét tôi nên khi quay trở về, cô mới muốn cướp hết tất cả của tôi? Làm vậy rồi cô vẫn nghĩ mình là thiên sứ trong trắng, tốt bụng, việc loại bỏ được tôi thì giống như đang làm việc thiện có lợi cho tất cả mọi người? " Diệp Thanh nhướn mày, bước chân tiến gần tới Khúc Tử Yên: " Vậy thì khác gì tôi?"

Khúc Tử Yên bị nói cho á khẩu, không thể phản bác được lời nào.

Diệp Thanh ngồi xổm xuống, bản tay vươn tới bóp chặt lấy gương mặt nhỏ của Khúc Tử Yên: " Đúng là kiếp trước tôi làm nhiều việc ác, cho nên ông trời mới cho tôi cơ hội sống lại để đền bù lại đó. Tôi đã cố tình không đụng tới cô rồi, còn cho rằng cô biết điều một chút mà tránh tôi ra, ai ngờ cô lại càng được nước mà lấn tới, muốn dồn tôi vào con đường phản diện phải không? " Âm khí cũng ngày một dày đặc, giống như mỗi một lời nói đều phát ra lạnh lẽo chạm đến làn da Khúc Tử Yên, khiến cô ta run lên vì sợ hãi.

“…”

Để lại một cái nhíu mày, Diệp Thanh đứng dậy xoay lưng lại.

Cảm nhận thấy tấm lưng lạnh lẽo cùng với hơi thở ảm đạm của Diệp Thanh, khiến Khúc Tử Yên không khỏi rùng mình.

" Ném cô ta ra ngoài đi! " Lời nói vừa thoát ra, bảo vệ đã vây quanh Khúc Tử Yên, xách cô ta lên.

" Hừ, hừ, Diệp Thanh cô đừng mong hạnh phúc, đời trước cô hại chết tôi, đời này tôi nhất quyết không để cô sống yên,cô nhất định sẽ gặp báo ứng! " Khúc Tử Yên cố gằn giọng hét lớn: " Diệp Thanh, cô đừng tưởng kết hôn với Hạ Cảnh Đình rồi, sẽ lại được đứng trên đỉnh cao. Đừng hòng. Núi cao còn có núi cao hơn, tôi sẽ hoàn toàn dẫm đạp cô dưới chân của tôi! "

Âm thanh nhỏ dần cho tới khi Khúc Tử Yên bị ném hoàn toàn ra bên ngoài, ánh mắt cô ta kiên định nhìn chằm chằm vào toàn dinh thự, mãi một lúc sau mới lái xe rời đi.

Còm Vân Du đứng trong bếp, bịt chặt mồm, vẻ mặt không dám tin, cô hình như là đã nghe thấy một chuyện kinh thiên động địa gì rồi?

" Thanh Thanh, vừa rồi nói sống lại, sống hai đời…? Là sao? Không lẽ chị thật sự hết đi sống lại sao?"

Đôi mắt Diệp Thanh dừng lại trên gương mặt ngỡ ngàng của Vân Du, cô chỉ cười một cái: " Chỉ là Khúc Tử Yên đóng phim nhiều quá nên bị nhiễm, chị đây là phối hợp cùng với cô ta nha. Không lẽ em thật sự tin rằng, trên đời này thật sự có người chết đi sống lại sao? "

Khuôn mặt của Vân Du nghiêm túc, gật mạnh đầu: " Cũng, cũng phải… nếu trên đời thật sự có chuyện đó thì gặp quỷ rồi… Khúc Tử Yên đúng là đồ điên! "