Mộng Đẹp

Chương 40: Người chồng hờ đáng thương muốn có danh phận



Sáng sớm, ánh nắng chiếu thẳng vào phòng qua cửa sổ kính, làm thức giấc người trên giường, Diệp Thanh vươn vai ưỡn mình. Cô cảm thấy được một vòng tay âm ấm đang ôm cô, quay qua thì gặp gương mặt đẹp trai tinh tế của Hạ Cảnh Đình đang ôm cô ngủ. Khi ngủ anh không hề có nét lạnh lùng thường ngày thay vào đó là một vẻ mặt rất ấm áp, cô không nhịn được sờ dọc theo đường nét khuôn mặt anh.

Rất nhanh tay của cô bị anh tóm lấy, Hạ Cảnh Đình mở mắt: " Bắt quả tang, sáng sớm có người không nhịn được si mê gương mặt của anh! "

" Xùy, anh không cho em đụng vào mặt anh thì thôi em không đụng nữa! "

Hạ Cảnh Đình nắm tay cô đặt trên mặt mình: " Đâu có, gương mặt này, cơ thể này đều là của em! Cứ thoải mái sử dụng! " vẻ mặt anh còn rất gợi tình?

Gò má Diệp Thanh lập tức đỏ bừng, cô rụt tay lại, quay mặt đi hướng khác: " Đồ vô liêm sỉ! "

" Anh cũng chỉ vô liêm sỉ với một mình vợ thôi! "

" Anh…? "

Diệp Thanh vung tay, vỗ một cái vào má Hạ Cảnh Đình, chỉ là một cái nhẹ thôi, Diệp Thanh khẳng định không phải tát! Hạ Cảnh Đình thế nhưng lại xoa xoa má, nhìn Diệp Thanh: " Nếu việc đó làm em vui thì em cứ tiếp tục đánh anh! "

“…” Anh ta đích thực là máu M!!!

Diệp Thanh muốn ngồi dậy nhưng càng bị vòng tay của Hạ Cảnh Đình siết chặt hơn: " Vợ ơi, nằm thêm tý nữa thôi! " Hạ Cảnh Đình đặt chóp mũi lên hõm cổ Diệp Thanh, cọ cọ.

" Hạ Cảnh Đình, ngứa! "

" Vợ à, em mau chóng yêu anh đi rồi gả cho anh! "

" Hửm? Vậy lúc đầu là ai nói không có tình cảm với em và cũng không hề muốn mối hôn sự giữa hai chúng ta? "

" Là tên khùng nào nói chứ không phải anh! Anh yêu em đến phát điên lên rồi! Vợ à, em xem, hôn cũng đã hôn rồi, ngủ cũng đã ngủ chung một giường với nhau, em như thế nào chịu trách nhiệm rồi nhanh nhanh cho anh một danh phận đi! " Hạ Cảnh Đình càng tham lam hít lấy mùi hương ngọt ngào trên cơ thể Diệp Thanh.

Diệp Thanh vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Hạ Cảnh Đình, bật cười: " Anh làm sao vậy… dường như không giống với lúc trước! Cứ như hoàn toàn biến thành một người khác rồi!" rất giống với một người mà cô từng quen biết…

" Vậy sao…"

Mà Diệp Thanh lúc này lại không thể nhìn thấy gương mặt biến hóa khác thường của Hạ Cảnh Đình.

Hạ Cảnh Đình rời khỏi người Diệp Thanh, anh ngồi dậy: " Dậy thôi! Lát nữa em còn phải làm việc mà! "

" Ồ… được được…"

Kỳ quái, một giây trước còn không muốn để cô đi, một giây sau lại tự động bảo cô rời đi.

Nhưng Diệp Thanh cũng không nghĩ nhiều, cô vươn người dậy, lại nhìn thấy bộ quần áo mớ toanh đặt trên ghế, chắc Hạ Cảnh Đình đã cho người chuẩn bị cho cô, cũng chu đáo thật. Diệp Thanh cầm vào phòng tắm, thay xong cô đi ra phía ngoài cửa, trước khi đi không quên tạm biệt anh một câu, mà anh vẫn ngồi đó, vẫn quay người về phía cửa kính ý hệt ban nãy, cho đến khi cô đóng cửa lại cũng không thấy anh có bất cứ động tĩnh gì. Cư nhiên lại hành động kỳ quái như vậy.



Diệp Thanh sẽ tham dự cuộc họp đọc kịch bản.

Trước đó, Vân Du đã đề cập qua với Diệp Thanh, Diệp Thanh cũng đồng ý, cô sẽ đi phía bắc để đóng vai khách mời ở đoàn phim trong nửa tháng.

Vì gần đây độ phổ biến của Diệp Thanh tăng vọt.

Căn bản là đoàn này không ảnh hưởng đến chính tuyến, một số nội dung cốt truyện cần sửa đổi gấp, nên tạm thời thêm một cuộc họp đọc kịch bản.

Trên chuyến xe trở về.

Diệp Thanh đọc kịch bản được một lúc, sau đó đặt kịch bản xuống.

Tâm trí đều tràn ngập suy nghĩ về Hạ Cảnh Đình.

Buổi sáng biểu hiện của Hạ Cảnh Đình rất kì lạ, chính là sau khi cô nói ra câu đó…

Diệp Thanh còn chưa kết thúc sự vướng mắc của mình.

Thì xe đã đến khách sạn nơi tổ chức cuộc họp đọc kịch bản.

" Diệp Thanh. " Nhân viên công tác nhiệt tình chào đón: “Muộn như vậy còn bắt cô chạy đến đây, cô vất vả rồi.”

“Không sao.” Diệp Thanh đáp lời, sau đó theo nhân viên công tác đi vào bên trong: “Mọi người đã đến hết chưa?”

“Rồi, hôm nay bọn họ không có thông báo nên gần tối đã đến đây.”

Diệp Thanh bước đi nhanh hơn.

Đến phòng họp đọc kịch bản.

Các diễn viên, đạo diễn và nhà sản xuất bên trong đều là những gương mặt lạ lẫm.

“Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu.” Diệp Thanh vừa vào cửa đã nói xin lỗi.

“Người xin lỗi là chúng tôi mới đúng, đã muộn như vậy còn gọi cô đến cuộc họp này để đọc tạm.” Người nói chuyện là đạo diễn, ông ta tầm bốn mươi năm mươi tuổi, đeo một chiếc kính, dáng người gầy gò, thoạt nhìn thì là phong độ của người có tri thức.

“Chuyện nên làm.” Diệp Thanh đáp.

Sau đó, mọi người lần lượt giới thiệu rồi cuộc họp mới bắt đầu.

Cũng may, những diễn viên với gương mặt lạ lẫm này có chút kỹ năng diễn xuất.

Ba giờ sau.

Bên ngoài trời đang dần chuyển tối, lúc này cuộc họp đọc kịch bản mới kết thúc.

“Mọi người đã vất vả rồi, hẹn gặp lại cùng đoàn phim.” Đạo diễn đứng dậy, vô cùng ôn hoà nói với mọi người.

Mọi người đều hưởng ứng lời nói của ông ta.

Diệp Thanh cũng đứng lên chào tạm biệt.

Vì còn việc khác, nên cô không ở lại mà trực tiếp rời đi.

Sau khi Diệp Thanh đi, người trong đoàn cũng không vội rời đi.

Mọi người, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, biểu hiện trở nên tế nhị hơn.

" Tôi cảm thấy Diệp Thanh ngoài đời rất hòa đồng, cũng không có cao ngạo giống như trên mạng nói! "

" Diễn xuất cũng trên cả chữ đỉnh, tôi trong vô thức cũng bị lôi cuốn theo, phong cách làm việc vô cùng chuyên nghiệp! "

" Cũng rất là xinh đẹp và khí chất! Đúng là phải thấy tận mắt, gặp trực tiếp, làm việc cùng nhau mới biết được con người thật của Diệp Thanh! "

Còn, Diệp Thanh, chủ nhân của những lời bàn tán sôi nổi, đang trở lại xe bảo mẫu của mình.

Vân Du đóng cửa xe, bất lực thở dài một hơi.

" Sao vậy? "

" Nhưng mà chị Chi cũng thật là! Lo cho Khúc Tử Yên cũng lâu như thế, không thèm đoái hoài tới chị nữa! " Vân Du chán nản nói.

" Không cần quan tâm! Chị Chi bây giờ không còn là quản lý của chị nữa rồi, chúng ta có thể làm việc mà không cần tới sự giúp đỡ của chị ấy! " Vẻ mặt Diệp Thanh rất bình tĩnh.

" Nhưng mà em vẫn không thể chấp nhận cách làm việc của chị ấy! Uổng công từ trước giờ em vẫn luôn ngưỡng mộ chị Tĩnh Chi! "

Diệp Thanh nghe những lời phàn nàn của Vân Du.

Lấy điện thoại ra từ trong túi.

Sau khi mở khoá, nhìn thấy tin nhắn wechat vẫn chưa đọc.

Đến từ Người chồng hờ đáng thương muốn có danh phận… cái biệt danh quái quỷ gì thế này?

Khi nhận được tin nhắn từ Diệp Thanh, Hạ Cảnh Đình vẫn đang trong cuộc họp.

Điện thoại vang lên hai tiếng “đinh đinh”.

Hạ Cảnh Đình cầm liếc nhìn.

Đến từ Vợ yêu.

Ấn mở xem nội dung, đáy mắt anh lập tức trở nên vui vẻ.

Những ngón tay mảnh mai gõ một câu trả lời trên màn hình và gửi nó đi. Mấy người nhân viên đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đây là gặp quỷ rồi? Chủ của bọn họ lại dùng điện thoại trong giờ làm việc, lại còn bày ra cái vẻ mặt thỏa mãn kia là sao nữa? Ai nấy đều đoán già đoán non, đối phương khẳng định là phu nhân của bọn họ!!!

" Tiếp tục làm việc! " Hạ Cảnh Đình tắt điện thoại, trở về dáng vẻ lãnh đạm thường ngày.

Đây mới chính là tổng tài đại ác quỷ của bọn họ, nhưng lần này, dường như bọn họ có vị cứu tinh rồi! Phu nhân ơi, cô làm ơn đến giải cứu chúng tôi với!

Diệp Thanh nhấp vào khung chat Hạ Cảnh Đình khi đang nghe những lời lải nhải của Vân Du.

Sau đó cô: “…”

Hạ Cảnh Đình: Vợ ơi, hôm nay anh làm việc rất chăm chỉ, em có phần thưởng gì cho anh không? Dùng cơ thể của em cũng được! "

Diệp Thanh im lặng. Dứt khoát ném điện thoại vào trong túi, đọc kịch bản.

Vốn cho rằng sáng nay Hạ Cảnh Đình có biểu hiện lạ gì, còn lo lắng cho anh…

Cẩu nam nhân.

Da mặt dày thật!