Mộng Hoàng Đế

Chương 1



Thị trấn tuy mới gần một năm thôi nhưng cũng đã thay đổi khá nhiều. Với một người làm việc ở trong thành phố suốt như Bảo Bình thì chả khác nào người đi du lịch. Vất vả lắm, Bảo Bình mới tìm thấy tiệm hoa sạch trong thị trấn mà anh thỉnh thoảng vẫn mua.

- Bác để cháu hai bông cúc trắng!

- Bác cũng để cháu hai bông cúc trắng!

"Giọng nói này! Lẽ nào là... "

Một tia suy nghĩ thoáng qua đầu Bảo Bình, anh ngẩng đầu nhìn cậu thanh niên trạc tuổi đeo kính râm, tóc xoăn đứng trước mặt.

- Đúng là mày thật rồi, Đức! Lâu rồi không gặp!

Người kia nghe nhắc đến tên thì bỏ kính, nhìn Bảo Bình chằm chằm, bất ngờ cả hai ôm chầm nhau.

- Vẫn khoẻ chứ, Bình!

- Khoẻ, tao cứ tưởng mày ở nước ngoài rồi thì sẽ không về được chứ.

- Thế chẳng lẽ mày về quê được, còn tao thì không được về?

- Hahaha... Mày cứ đùa! Đây đâu phải là quê của riêng tao, mày muốn về hay không muốn về là của việc của mày mà!

Cả hai vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến nghĩa trang thị trấn.

- Nhanh nhỉ Đức, mới đó mà mai đã là giỗ đầu của Mỏ quạ rồi!

- Mày nói xấu nó vậy không sợ bị ám sao!

- Trong từ điển của tao không bao giờ có từ sợ, hiểu chưa?

Bảo Bình mạnh miệng vỗ ngực nói.

Hôm sau. Ngoài Bảo Bình, Đức, còn thêm Huy, cùng vài thằng bạn học cũ đến làm giỗ cho thằng bạn quá cố. Căn nhà ngói ba gian đã lâu không có người ở, trên tường treo đầy bằng khen, giấy khen, còn có giấy chứng nhận Phó Giáo sư Lịch sử học. Đứng trước bàn học, nhìn cuốn tiểu thuyết chưa hoàn thành của bạn, bên cạnh là vài cái bút, cùng laptop, điện thoại, kính cận, cả đám không khỏi kinh ngạc khi những món đồ này còn được giữ nguyên.

Một mảng ký ức xám xịt ùa về trong tâm trí Bảo Bình. Mỏ quạ mặt xanh xao, nằm thoi thóp chờ ngày trở về cõi người hiền.

- Tôi có một ước mơ. Nhưng ước mơ đó sớm thôi sẽ tan thành mây khói!

Mỏ quạ cựa quậy ngồi dậy, giọng khản đục cất tiếng.

- Tỉnh rồi à! Mày đừng có bi quan như thế chứ! Ráng lên rồi mày sẽ khỏi!

Bảo Bình nhìn bạn mà thấy nghẹn ngào! Bộ tứ bạn thân thời cấp 2, khá nhất là Mỏ quạ, chỉ vì căn bệnh hiểm nghèo từ thuở nhỏ mà ra nông nỗi này.

- Muốn biết lý do tao chưa hoàn thành cuốn tiểu thuyết đó không?

Đột nhiên Mỏ quạ quay qua khỏi.

- Không phải do mày bận việc à!

Mỏ quạ lắc đầu.

- Một phần thôi! Lý do chính là tao chưa tìm ra lý do để Ngô Đức Hạo lên ngôi Hoàng đế. Nếu giết anh em, bất kể là lý do gì đều đã là điều không thể chấp nhận, nếu giết cha hoặc ép vua cha nhường ngôi thì vừa bất hiếu vừa bất trung. Đó đều là tội lớn, phạm vào luân thường đạo lý, đại nghịch bất đạo, không thể dung thứ.

Bảo Bình nghe đến đây thì bật cười:

- Tiểu thuyết của mày không phải chính sử hay dã sử, quan tâm những tiểu tiết ấy làm gì?

Mỏ quạ lắc đầu:

- Không, bối cảnh phát sinh là Việt Nam thời phong kiến với hệ tư tưởng Nho giáo lấy tam cương ngũ thường làm cốt lõi. Bất hiếu, bất trung, bất nghĩa, phạm hai trên ba, đó không phải là hành vi kẻ quân tử nên có.

- ....

Huy đứng sau vỗ vai Bảo Bình:

- Nghĩ gì mà thẫn thờ vậy?

Bảo Bình giật mình, quay qua nhìn cả đám gãi đầu nói:

- À... à không... không có gì đâu!

...***...

Tiếng chuông chùa sớm khiến Bảo Bình thức giấc, cơn gió mát rượi khiến anh hoàn toàn tỉnh giấc. Bình nhìn ra cửa, nghi hoặc lẩm bẩm: "Quái lạ, nhớ hôm qua khoá cửa cẩn thận rồi mà, sao cửa lại mở ra vậy!"

Bảo Bình vươn vai đi ra sân, ánh trăng mờ ảo soi sáng không gian khiến anh càng thêm khó hiểu.

"Chuyện gì vậy? Phòng mình ở trên tầng 2, sao bước qua cửa là đi luôn ra sân vậy? Ủa, mà nhà mình làm gì có sân đâu?"

Bình ngáp ngắn ngáp dài, quay lại tính đi vào nhà ngủ tiếp thì bỗng bàng hoàng với cảnh tượng trước mặt, những dấu chấm hỏi cứ liên tiếp hiện lên.

"Sao căn nhà hai tầng của mình lại trở thành nhà tranh vách đất rồi?"

Cùng lúc này, một tia sáng từ trên trời chiếu thẳng vào người Bảo Bình, đem theo một lượng thông tin lớn khiến anh đầu đau như búa bổ. Chủ nhân của thể xác này là thập tứ hoàng tử Ngô Đức Hạo.

"Ngô Đức Hạo ư? Sao mình cảm thấy cái tên này quen thế nhỉ?"

Bảo Bình chống cằm suy nghĩ.

"Phải rồi! Là nhân vật trong cuốn tiểu thuyết của Mỏ quạ!"

Bất ngờ anh quỳ sụp xuống đất, tay giơ cao hơn đầu, vái tứ phương:

"Ôi, bạn tốt của mình, bạn sống khôn thác thiêng, đừng trêu mình nữa, đưa mình về thời của chúng ta đi! Mình xin thề sẽ không nói xấu bạn nữa, mình sẽ đốt vàng mã cho bạn! Mình xin bạn!"

Hôm qua không sợ, nhưng hôm nay thì sợ thật rồi. Đúng như cụ nội từng bảo: "Chết trẻ, thiêng lắm, đừng trêu!" Bảo Bình ôm hi vọng đây sẽ là một giấc mơ, là trò đùa của thằng bạn đã đi xa cho tới khi từ trên không có tiếng phán truyền:

"Chẳng phải anh em tự nhiên các con chỉ tin khoa học, không tin quỷ ma hay sao? Hãy chấp nhận sự thật đi!"

"Phải, phải, ma quỷ không tồn tại, chắc là ảo giác của mình!"

Nhắm mắt lại và mở mắt ra, vẫn là khung cảnh nên thơ hữu tình này. Bảo Bình thật sự khóc luôn rồi. Không ngờ nó đã xuyên không, lại còn là xuyên vào làm nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết chưa hoàn của thằng bạn.

"Mình xuyên không, nghĩa là mình đã chết. Vậy vì lý do gì mà mình chết!"

Bảo Bình lại lần nữa rơi vào trầm tư, nhớ đến mấy món trong bữa giỗ hôm qua, anh đã tìm ra lý do vì sao mình chết.

"Không ngờ là ngộ độc thực phẩm, lại còn là do mình mua nguyên liệu, và làm món chính nữa chứ! Đúng là tự mình hại mình mà!"