Mộng Hoàng Đế

Chương 27



Trên mui thuyền rồng…

Ánh sáng chiếu xuống làm sáng rõ đôi mắt sắc sảo đang nhìn về phía kinh thành từ mũi thuyền rồng. Một tên lính hầu mặc áo vàng, đội nón dấu, râu lún phún đi tới phía sau người thanh niên ấy, kính cẩn chắp tay thưa:

- Quận vương gia, hoàng thượng lệnh người vào chầu!

Nam Chân Quận vương nghe lệnh thì quay đầu nhìn tên lính hầu gật đầu:

- Ừm, ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi!

- Vâng, Quận vương gia!

Trên tầng hai thuyền rồng, Sùng Chương đế đang chơi 'bịt mắt bắt dê' với mấy nàng mỹ nữ. Một nàng vỗ nhẹ vào vai nhà vua rồi chạy đi. Nhà vua quay đầu lại, chạy theo hướng tiếng chân cho tới gần cửa phòng. Lại có tiếng nhắc khéo ở phía sau:

- Hoàng thượng, thiếp ở phía này cơ mà.

Nhà vua quay đầu đuổi theo, vừa quờ quạng vừa hỏi:

- Mấy nàng chạy đâu rồi?

Không có tiếng trả lời. Cũng không có cả tiếng cười khúc khích. Nhà vua liền đưa tay tháo bịt mắt ra để nhìn thì thấy Nam Chân Quận vương đang quỳ một chân ở cửa, miệng dõng dạc thưa:

- Thỉnh an phụ hoàng!

Sùng Chương đế trở lại long ngai ngồi, giọng không vui phất tay:

- Miễn lễ! Con tìm ta có việc gì?

Nam Chân Quận vương đứng dậy nói:

- Phụ hoàng, chẳng phải tên lính hầu nói người tìm con có chuyện sao?

Sùng Chương đế nhăn mày nhìn Nam Chân hỏi lại:

- Là ta tìm con thật sao?

Ngay khi Nam Chân vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một mũi tên từ ô cửa sổ phía sau bay tới cắm phập vào vai Sùng Chương. Nhà vua ngay tức khắc hộc máu đen rồi ngã ra đất, miệng sủi bọt, Ngô Thái chạy vào đỡ Sùng Chương dậy. Hoàng đế mở to mắt nhìn con mình, chỉ tay vào mặt Thái, ú ớ cái gì đó rồi gục xuống. Thái quay sang nhìn vũng máu thì sửng sốt "Là máu đen! Trong mũi tên có độc! Chết tiệt! Là tên nào làm ra chuyện này?"

Ngô Thái chạy ra cầu thang đã thấy có không ít binh lính giáo mác chỉnh tề đang gấp gáp từ dưới bước lên.

"Đường này xem ra không đi được rồi!"

Thái gần như suy sụp, hoảng loạn chạy ngược lại tìm đường thoát thân.

"Cửa sổ! Thoát rồi!"

Nhưng ngay khi vừa thò mặt ra khỏi cửa sổ chuẩn bị nhảy xuống, Nam Chân đã nghe thấy tiếng hô hoán ở bên dưới:

- Nhìn thấy rồi! Nhìn thấy rồi! Là Quận vương gia!

Lại có tiếng hét lớn từ phía sau:

- Nam Chân Quận vương giết hoàng thượng rồi! Mau bắt lại cho ta!

Người vừa hét lên chính là Minh Vương nhị hoàng tử. Hai tên lính bẻ quặt tay Thái về phía sau rồi đẩy tới trước mặt Minh Vương. Thái ngẩng đầu nhìn nhị hoàng tử, chửi mắng:

- Không ngờ ngươi dám giết phụ hoàng rồi đổ tội cho ta! Ngươi quả là một tên tặc tử nghịch thần! Ta khinh!

Minh Vương nắm cổ áo Nam Chân lay mạnh:

- Ngươi nói ta ám sát phụ hoàng, vậy ngươi hãy đem bằng chứng ra đây!

Nam Chân trừng mắt nhìn hắn. Minh Vương cúi thấp người nói nhỏ vào tai Thái:

- Quên không nói với ngươi, tất cả những người ở đây đều có thể chứng minh ta vô tội đấy! Ngươi không bằng không chứng, liệu có thể lấy gì để chứng minh mình vô tội?

Nói xong, Minh Vương ngẩng mặt lên trời cười lớn, tiếng cười man rợ như chính bản tính hắn vậy. Thái bị hai tên lính kéo đi như kéo một con chó, khi xuống đến cầu thang, Nam Chân Quận vương bỗng vùng dậy nhìn lên tầng lầu lớn giọng trù ẻo:

- Ta cũng nhắc ngươi thanh thiên có mắt, ta cầu cho ngươi bị sét đánh chết, bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, mãi mãi không siêu sinh.

Nói rồi, Thái đập đầu xuống sàn, tên lính lật lại, kiểm tra qua loa rồi nói:

- Vương gia, tên này tắt hơi rồi!

Nhìn cái xác dưới sàn, Minh Vương không chút do dự nói:

- Ném xuống sông làm mồi cho cá!

...****...

Buổi trưa ngày mồng một Tết.

Tin dữ đến lúc sáng sớm: Kiến Phúc làm nội ứng cho bọn cướp núi Thụy Long, bị Nguyễn Bôn giết phơi xác ngoài cổng thành. Sau khi xác nhận cái tin này là đúng, lão Hoàng vừa khóc vừa uống rượu, đến giờ vẫn chưa thôi.

Đào Hằng từ trong nhà đi ra, ngồi đối diện Hạo, tự rót cho mình bát nước chè rồi hỏi:

- Hoàng tử, người nghĩ sao về chuyện này?

"Nếu mình nhớ không lầm thì đây là tin vịt do bọn cướp phao, nghĩa là Hoàng Kiến Phúc vô tội. Nếu vậy thì chỉ cần một câu là đủ rồi"

- Có một câu này, ai trong chúng ta cũng đã từng nghe không chỉ một lần, nhưng mấy ai đã làm được, đó là câu "Trăm nghe không bằng một thấy"

Đào Hằng lẩm bẩm mấy lần câu "Trăm nghe không bằng một thấy" rồi chắp tay cúi đầu:

- Đa tạ hoàng tử đã chỉ bảo! Ta sẽ đi nói với lão Hoàng ngay.

Nói rồi, lão đi vào trong nhà, nói nhỏ điều gì đó vào tai lão Hoàng. Khi nghe nói xong, tâm trí Đạt như được khai sáng liền đứng dậy lau nước mắt. Đạt cúi đầu muốn nói lời cảm ơn thì bị ngăn lại:

- Câu này là hoàng tử nói, người hi vọng ông nghĩ thông suốt, đừng vì một lời nói mà trở nên suy sụp như vậy.

- Ta hiểu rồi!

Lão Hoàng gật đầu rồi bỏ bình rượu xuống, chống gậy đi ra cửa. Khi cách chỗ Hạo ngồi vài bước chân, Đạt run run cúi người, xúc động nói:

- Hoàng tử dạy chí phải, là ta quá hồ đồ rồi!

- Coi như lời khuyên thôi, không cần thiết phải coi là lời dạy bảo đâu!

Ngay lúc này, tên mõ làng dẫn theo một tên phu trạm chạy gấp vào, vừa chạy vừa hét lớn:

- Hoàng tử, tin hoả tốc!

Một ý nghĩ loé qua đầu Hạo "Kiến Phúc bị giết hại, đoạn tiếp theo sẽ là..."

Như để khẳng định cho suy nghĩ của Hạo, tên phu trạm vừa cúi đầu đã bẩm báo:

- Bẩm hoàng tử, Thái tử cấu kết Nam Chân Quận vương giết hại hoàng thượng. Khi bị phát hiện, Nam Chân Quận vương vì sợ hãi đã nhảy xuống sông tự vẫn. Minh Vương sai thuộc hạ chạy trạm đến báo tin, mời người qua đó một chuyến.

- Chuẩn bị đi, ta qua đó ngay!

Hạo trầm giọng nói rồi đứng dậy đi vào trong nhà.