Mộng Hoàng Đế

Chương 3



Hôm nay là ngày thứ hai Bảo Bình xuyên không tới thế giới này. Từ sáng sớm, anh đã dậy chạy một vòng quanh làng, cũng là tiện để làm quen với bối cánh xung quanh.

"Cuộc đời thiệt vô thường mà. Mới hôm xưa còn tán gẫu nhau trên Facebook, cùng nhau đánh Liên quân, cùng nhau xem ti vi vậy mà qua hôm nay mình đã tới thế giới này làm một thập tứ hoàng tử bị bỏ quên. Cũng không biết đám đó ra sao rồi?"

- Hoàng tử, người đây rồi!

Một lão nông tóc trắng, thấp gầy chạy phía sau, vừa chạy vừa hổn hển thở, vẫy tay gọi. Đức Hạo nghe có người gọi thì đi chậm lại, đưa tay dìu ông lão hỏi:

- Lão bá gọi ta gấp vậy, chắc không phải có chuyện gì chứ?

Lão nông sửng sốt trước hành động của Hạo, ánh mắt hiện lên sự cảm phục: "Vậy mà hoàng tử lại dìu ta"

- Vâng, là người trong cung tìm người!

Đức Hạo nghe đến người trong cung thì nắm chặt tay thành quyền, lộ ra nụ cười có chút gian xảo:

- Đi! Chúng ta đi xem đám người đó tìm ta là có việc gì?

Công công ngồi trên ghế do bốn tên lính khiêng, tên béo này vừa lau mồ hôi vừa lẩm bẩm: "Nếu không phải là vì tờ chiếu này thì ta cũng sẽ chẳng bao giờ đến cái nơi này cả. Mà cái tên hoàng tử đó làm gì mà lâu dữ vậy không biết? Tý ta phải chọc tức hắn mới được!"

- Ồ, ta còn tưởng người trong cung mà lão bá nói tới là ai. Hoá ra lại là đại nhân bên cạnh Tể tướng, không nghênh đón kịp, thất lễ rồi!

"Ký ức có sự xuất hiện của bảy tên thái giám chuyên môn đưa nhu yếu phẩm tới đây, nhưng bọn chúng toàn tìm cách làm khó dễ vị hoàng tử nhân từ kia và tên này là một trong số chúng, Quách Sỹ. Hừ, hổ không gầm thì các ngươi tưởng hổ bị đau họng à, xem ta dạy dỗ ngươi thế nào!"

Quách Sỹ nghênh ngang bước vào nhà, vừa đi vừa ngạo mạn nói:

- Ngoài này đông người không tiện nói!

- Quách công công, có điều chi mà không tiện? Hay là ông sợ ở ngoài này không thể bắt ta nghiêng mình cúi đầu trước một đại nhân vật như ông?

Quách vừa bước qua cửa, nghe lời nói có vẻ mềm mỏng nhưng sâu cay, nhất là khi nói đến ba chữ 'đại nhân vật'. Ba chữ này người không bề ngoài có vẻ như đang tâng bốc, nịnh hót nhưng thực chất lại là lời mỉa mai, châm biếm. Quách công công quay đầu lại nhìn Đức Hạo đang mỉm cười như không hề có chuyện chi, trong lòng càng thêm tức tối.

Không cần ai nhắc, hắn cũng hiểu ẩn ý trong lời nói của Đức Hạo, và dù hắn có tức tối đến mấy cũng chỉ có thể tự trấn an mình: "Bình tĩnh, bình tĩnh nào Quách Sỹ. Ngày tháng còn dài, cứ cho ngươi đắc ý trước đi, sẽ có ngày ta đòi lại tất cả. Ha... ha... ha..."

Nhìn tờ thánh chỉ trong tay, hắn giả lả cười nói:

- Hoàng tử cứ đùa nô tài! Một tiểu nhân vật như lão nô đây sao dám bắt người cúi đầu nghiêng mình chứ! Chỉ là, người xem, đây là mật chỉ, không tiện trao cho người trước chốn đông người.

Quách công công khẽ giơ sợi dây buộc thánh chỉ có viết chữ mật ra như muốn chứng minh cho điều mình nói. Đức Hạo nhìn tờ thánh chỉ, khẽ gật đầu nói:

- Xem ra là ta hiểu nhầm ý của ông rồi!

Ở phía sau, từ đầu đến cuối cuộc đối đáp của hai con người ở hai thái cực, An Nhiên đều nghe rõ mồn một. Nàng quay sang nói với bố:

- Bố, người xem, tên Quách công công đó lật mặt đúng là nhanh hơn lật bánh tráng. Còn hoàng tử nữa, anh ấy vậy mà lại còn nói chuyện một cách bình tĩnh với hắn nữa.

Lão Đào xoa đầu con gái nói:

- Đó gọi là nghệ thuật đối nhân xử thế đó con, không chỉ được lòng người mà còn được tiếng nữa. Phải rồi, hoàng tử thân phận cao quý, con không được gọi là anh nữa biết chưa.

- Nhưng anh ấy đã kêu con gọi vậy cho thân tình.

An Nhiên nói đến đây thì mặt liền đỏ bừng. Lão Đào nhìn biểu hiện của con gái, như nghĩ ra gì đó, liền xoa xoa tay cười thầm thì:

- Chẳng lẽ hoàng tử có ý với con? Mà cũng phải thôi, con gái lớn phải xuất giá, ta không thể giữ con bên mình được nữa rồi.

Lão Đào nói rồi thở dài, An Nhiên vừa nghe mặt liền đỏ bừng:

- Bố! Bố đừng nói nữa! Con gái chưa muốn xuất giá đâu! Gọi cho thân là một chuyện, thích là một chuyện. Bố làm ơn đừng dồn hai việc đó làm một. Với lại nhà mình nghèo như vậy, sao có thể với tới người có thân phận cao quý như anh ấy.

Đức Hạo cầm tờ chiếu từ tay Quách công công, cẩn thận cởi dây buộc, đọc lướt nhanh một lượt liền nói:

- Công công, có phải ông đang đùa ta không?

- Hoàng tử lại đùa rồi, ta sao dám mạo phạm người.

Quách công công có chút bất ngờ trước thay đổi nhanh chóng của Đức Hạo, lời nói cũng trở nên run rẩy. Đức Hạo chỉ tay vào đám lính đứng phía sau, cười khẩy nói:

- Ông nói không dám mạo phạm ta, vậy ông nói đi áo, mũ đều đủ cả, vậy còn vũ khí đâu?

Quách Sỹ nhìn đám lính phía sau, quả thật chỉ có mấy món như áo, mũ, không có vũ khí. Không chờ hắn lên tiếng, Hạo đã giơ tờ chiếu lên cao nói tiếp:

- Theo chiếu thì ta là Định Biên Đại tướng quân, toàn quyền chỉ huy quân đội đi bình định vùng biên giới phía Nam. Không có vũ khí, vậy sao không phong ta làm quân sư đi cho rồi!

Quách công công toát mồ hôi hột, lắp bắp nói:

- Hoàng tử, người đừng nóng, để ta cho người đi lấy vũ khí cho ngài.

Ngô Đức Hạo gạt phắt đi:

- Thôi khỏi! Để ta tự đi lấy vậy, không thì kẻ nào đó đưa ta thanh sắt gỉ cũng nên! Ngươi dẫn đường đi!

An Nhiên tròn mắt trước hành động của thập tứ hoàng tử, miệng thốt lên:

- Oa, hoàng tử khí chất quá đi!

- Mọi hành động đã chứng minh suy nghĩ của bố là đúng.

Lão Đào đứng bên tiếp tục trêu chọc con gái khiến An Nhiên đỏ mặt kêu lên:

- Bố, người đừng đùa nữa có được không?