Mộng Lai Sinh Tam Kiếp - Hải Nguyệt Mộng Đình

Chương 21: Biến cố (11)



"Sư phụ, người đi đâu vậy?

"Đại sư huynh, Tứ sư tỷ mọi người muốn đi đâu?"

"Đừng...đừng bỏ con...sư phụ!"

Tôi giật mình bật dậy, bàng hoàng nhìn quanh, đây...đây là căn phòng tân hôn của tôi và Triệu Lăng. Mọi người đi đâu hết rồi, sao tôi lại nằm đây?

Phải rồi...tôi nhớ rồi, sư phụ, sư huynh, sư tỷ tất cả mọi người đều đã bị giết chết trong chính ngày thành hôn của tôi. Lòng tôi đau thắt, cầu mong chỉ là mơ... tôi cố gắng ngồi dậy đi ra ngoài. Chắc chắn chỉ là mơ, chỉ là một giấc mơ, chỉ cần ra ngoài kia xem thử sẽ biết có phải thật hay không.

Tôi vừa bước ra khỏi phòng, mùi máu tanh lần nữa lại xộc thẳng vào mũi. Không...chỉ...chỉ là ngửi nhầm thôi, là do ngủ nhiều quá khứu giác bị rối loạn rồi chăng?

Tôi rảo bước, nhích từng bước chân nặng nề đến đại sảnh. Cảnh vật im lìm trong đêm tịch mịch, tôi lại không tin đây là đêm cuối năm mà, bình thường năm ngóai tất cả mọi người đã tựu hợp ở sảnh ăn uống hát ca, nhưng giờ khắc này đây chỉ còn lại y quán vắng lặng như tờ. Tôi lại lần nữa tự lừa dối bản thân, chắc chắn là do họ uống say bí tỉ về phòng ngủ hết rồi!

Gần đến đại sảnh, tôi chẳng dám bước thêm bước nào nữa, tôi gần như ngã quỵ xuống mặt đất. Sư phụ tôi đã bị ai đó cắt đi thủ cấp, sư huynh, sư tỷ đều chết tức tưởi, máu me bê bết vươn vãi khắp nơi.

Triệu Lăng? Huynh ấy đâu rồi? Tôi vội tìm kiếm khắp nơi xác của Triệu Lăng, không một ai mặc y phục tân lang cả. Lòng tôi vẫn len lói hi vọng huynh ấy vẫn còn sống...Cả sư bá, Minh Viễn sư huynh và Ngũ sư tỷ nữa. Bọn họ có lẽ đã chạy thoát thân rồi ư?

Tôi lê bước băng qua đại sảnh, cố nén nổi đau lách qua từng cái xác của đồng môn đang nằm trơ trọi trên mặt đất. Trời dần đổ mưa nhè nhẹ, là mưa xuân. Tôi vẫn còn nhớ, đêm Trừ Tịch năm trước.. tôi và các sư tỷ cùng nhau vào bếp trổ tài nấu nướng, các sư huynh thi cùng nhau lấy củi nhóm lửa. Năm nào cũng vậy, cứ đến đêm Trừ Tịch thì y quán tôi lại cùng nhau quay quần, ăn bánh, thưởng trà, kể chuyện, hát ca. Nhưng giữa tiết xuân đang cận kề, giữa bốn bề hoa lá khoe sắc đón xuân, ngườ người nhà nhà ở thành Thượng Nghi cùng nhau xum vầy đón tết. Tôi chỉ có một mình cô độc trong đêm, tôi tiến đến hậu viện.

Vừa tiến đến gần, tôi đã nghe một giọng nói quen thuộc: "Điện hạ! Tất cả những người ở Y Sơn đều đã bị giết, ngày mai chúng ta chuẩn bị quay về thôi, Bệ hạ có vẻ rất mong tin tốt của ngài đấy!"

Tôi bất giác nhận ra, đây là giọng nói của Tương Dương sư bá. Cố gắng giữ bình tĩnh, tôi nấp sau một bụi rặm to, khẽ nhìn về phía bốn người kia. Một người đang ung dung ngồi đấy, xoay lưng về phía tôi, ba người còn lại đứng với vẻ rất cung kính.

Trong bóng tối lờ mờ, tôi nhận ra ba người họ chính là sư bá, Minh Viễn sư huynh và Ngũ sư tỷ. Còn người kia tôi chẳng biết hắn là ai, chỉ thấy bóng lưng của hắn, dù hắn có thay y phục bình thường tôi vẫn nhận ra hắn chính là người đã giết hại sư phụ. Tôi run cầm cập vì tức giận, tay nắm thành đấm chỉ hận không thể xông đến đâm cho từng người một nhát.

"Điện hạ, Quốc Vương ta có lời nhắn, muốn ngài mang La Mộc Hiên trở về Tư Thục Quốc. Như vậy mới hợp quy củ cho việc hòa thân." Ngũ sư tỷ lên tiếng

Lẽ nào sư tỷ là nội gián mà Tư Thục Kiến Thành đã sắp đặt vào Y Sơn phái ta ư? Tỷ ấy là người bảo ông ta bắt tôi về sao? Thật không thể tin được, sư tỷ mà tôi yêu thương, thân thiết bao nhiêu năm nay lại bán đứng tôi, bán đứng cả môn phái, cả mái nhà của mình như vậy.

"Hừ...lão già đó cũng biết tính toán thật đấy, vụ làm ăn này của ta và lão cũng không lỗ. Lão ta cũng không cần lo sợ La Tử Ưu sẽ đến trả thù cho tỷ tỷ nữa rồi! Quốc Vương của cô muốn muội ấy vewf làm gì? Ông ta định thỏa thuận gì với ta nữa đây?" Tên Điện hạ kia lạnh lùng nói.

Ngũ sư tỷ chấp tay cung kính: "Hồi bẩm Điện hạ!..."

Tỷ ấy chưa nói hết câu, phía sau tôi có một tên lính hung hăng đi tới, kéo tôi ra khỏi bụi rặm hét lớn: "Ngươi là ai? Dám nghe trộm sao?" Nói xong hắn lôi tôi sền sệt tới chỗ bốn người kia.

Họ nhìn thấy tôi, sắc mặt ai nấy đều bất ngờ và điều bất nữa là Triệu Lăng chính là tên Điện hạ gì đấy nảy giờ họ gọi. Hắn cũng chính là người tự tay cầm kiếm giết chết sư phụ tôi.

Trên đời này làm gì có chuyện nực cười đến vậy, quanh đi quẩn lại tôi chỉ là một viên cờ trong tay bọn họ. Người tôi tin tưởng lại lợi dụng tôi, chà đạp tôi, xem tôi như món đồ vật muốn mang đến đâu thì đến đó. Tuyệt vọng...chính là cảm giác tuyệt vọng đang xâm chiếm lấy tôi.

Tôi căm phẫn cố để nước mắt đang chực trào, trào phúng nói: "Chà...đủ cả ở đây à? Các người diễn vở kịch này cũng lâu phết ra đấy!"

Triệu Lăng xua tay cho tên lính kia buông tôi ra, hắn tiến lại gần nhỏ giọng dỗ dành: "Hiên Nhi...không phải như muội nghĩ đâu...Ta...ta.."

Tôi đau khổ, cười trong chua chát, gỡ tay hắn đang đặt trên vai mình: "Ngươi có thôi đi không? Kịch đã tàn sao ngươi còn cứ diễn...Sư phụ ta đã chết dưới đoản kiếm lạnh lẽo của ngươi đấy, linh hồn của cả Y Sơn ta vẫn chưa tan biến, ngươi còn định bày trò gì tiếp đây? Sao hả...ta nghe được các người nói chuyện các người sẽ giết ta đúng không?"

"Tiểu Hiên...muội nghe huynh nói!" Minh Viễn đi đến kéo tay tôi trấn an.

Tôi né hắn ra, giận dữ quát: "Cả ngươi và sư phụ ngươi nữa...Y Sơn ta đã làm gì nên tội mà phải diệt môn như thế này hả? Sư phụ ta xem ông là ca ca ruột của mình, xem Minh Viễn ngươi là con cháu...đối đãi với các người đâu tệ...Vì sao vậy? Vì sao lại đối xử với bọn ta như vậy chứ?"

Tôi quay về phía Ngũ sư tỷ Liên Nhi, chỉ thẳng vào mặt tỷ ấy: "Liên Nhi...ta nghĩ rằng trong mười ba đồ đệ chính tông, thì tỷ là đồ đệ có hiếu với sư phụ nhất, lo lắng cho sư phụ từng chút một. Nhưng tỷ có từng hối hận về việc tỷ đã làm không? Tỷ bán đứng ta thì thôi đi...cả sư môn nơi nuôi nấng tỷ bao năm nay, nơi chứa bao nhiêu kỷ niệm. Y Sơn không phải nhà tỷ sao? Tỷ làm ra chuyện xấu xa này không thấy thẹn với lương tâm mình sao?"

Tôi lùi lại mấy bước chỉ thẳng vào mặt từng người từng người một, cười khinh miệt: "Hừ...các người đúng là hợp nhau thật...người thì lợi dụng, người thì vong ân, người thì phụ nghĩa, kẻ lại bất hiếu bất nhân bất nghĩa. Ta nói này...các người đừng làm quan quyền quý tộc gì đó nữa, mau rủ nhau đi vào đoàn ca kịch nào đấy diễn đi...có khi nổi tiếng khắp thành Biện Kinh vang ra Tư Thục đấy!"

Nói rồi tôi định rời đi, Triệu Lăng vội kéo tay tôi lại: "Muội bình tĩnh có được không? Chúng ta là vì bất đắt dĩ..."

Lòng tôi bây giờ chỉ còn lại đau thương, mất mát, trong đầu tôi là hình ảnh tất cả mọi người đang nằm nơi nền đất lạnh lẽo, chết dưới kiếm lạnh lẽo của kẻ thù. Làm sao có thể nghe hắn nói thêm lời nào, tôi đẩy hắn ra toang bỏ chạy thì phía sau gáy truyền đến một cơn đau nhói rồi ngất lịm đi...

... ☆☆☆...

Sáng hôm sau...tôi choàng mở mắt, gáy vẫn còn đau, y phục đã được đổi không còn là bộ y phục kia, tôi lờ mờ nhận ra tôi vẫn nằm trong căn phòng tân hôn đó. Đột nhiên tôi có cảm giác mình rất ghét màu đỏ này, ghét sắc màu hoan hỉ gì đó, nói đúng hơn không vì hôn lễ này thì cả phái chúng tôi sẽ không phải bị diệt.

Triệu Lăng đã ngồi ở bàn ngủ gật tự bao giờ, tôi toang ngồi dậy thì mới phát hiện chân tay mình đã bị trối ở thành giường. Tôi chật vật mãi vẫn không thể mở được, cảm giác bất lực khiến lòng tôi quặn thắt.

Nghe có tiếng động, hắn chợt tỉnh dậy vội đến bên giường hỏi: "Muội tỉnh rồi? Nào uống miếng nước đi!"

Tôi né tránh không muốn uống chỉ nhìn chăm chăm vào mắt hắn. Người trước mặt tôi hiện giờ là người tôi yêu nhất, nhưng hắn lại là người giết sư phụ và đồng môn của tôi. Làm sao tôi có thể đối mặt với hắn đây?

"Triệu Lăng, tại sao vậy?" Tôi hỏi hắn một câu không đầu không đuôi.

Hắn không nhìn tôi, ánh mắt hắn muốn né tránh tôi. Mọi hi vọng trong tôi đều sụp đổ, cái gọi là tình yêu trước nay đều chưa từng có...chỉ là sự dối trá, giả tạo của hắn mà thôi!

"Muội biết rõ giữa Thượng Nghi và Biện Thành trước nay đã có xung đột. Mấy năm nay, nam chinh bắc chiến bình định gian sơn nhưng mỗi Thượng Nghi không bao giờ khuất phục. Biện Thành ta chỉ là e ngại các cơ quan bí mật xung quanh thành Thượng Nghi, muội biết để vào được thành các chiến sĩ Biện Thành trúng độc không ít, bị thương vô số, nhưng vẫn cố diệt cho được Y Sơn phái. Vì họ biết rõ, gian sơn trọn vẹn là gian sơn không khiếm khuyết vị trí trung tâm. Mà vị trí đó...chính là thành Thượng Nghi của muội!" Hắn chậm rãi đáp.

"Vậy chỉ có các người là người biết nhận thức, biết đau khổ sao? Còn bọn ta là gì? Triệu Lăng...rõ ràng ngươi muốn che giấu đi sự nhu nhược và cố chấp của tên Hoàng Đế cao cao tại thượng đang ung dung ngồi trên ngai vàng ở Biện Thành kia. Mấy năm nay không phải vẫn yên ổn sao, ông ta hấp tấp đến vậy...sử dụng cả chiêu độc này là việc mà một Minh quân giành lấy gian sơn à?" Tôi tức giận chất vấn hắn.

Hắn nhăn mày quát: "Muội nói ta như nào cũng được...nhưng không được nói Hoàng Thượng như vậy."

Tôi cười lạnh, hờ hững đáp: "Vậy ngươi giết ta đi...ta cũng là người của Y Sơn phái. Triệu Lăng ngươi giết ra đi...nếu không sau này có cơ hội ta cũng sẽ giết chết ngươi rồi lấy đầu tên cẩu Hoàng đế kia!"

Hắn tiến đến bóp cổ tôi, đôi mắt hắn hằn lên những tia máu, hắn lạnh lùng nói: "Muội nghĩ ta không dám ư? Nhưng ta nói cho muội biết, muội bây giờ là Ngũ công chúa, mang trên mình sứ mệnh hòa thân...muội phải gả đến Biện Thành, muội phải gả cho ta!"

Tôi cố gắng gằng từng chữ: "Ta không phải công chúa, ta không muốn gả đến nơi xa lạ, ta không muốn gả đến Biện Thành...ta không muốn gả cho ngươi!"

"Dù sao muội cũng chẳng còn lựa chọn nào khác cũng phải gả đến đó...muội lấy ai mà không được chứ!" Hắn buông cổ tôi ra giận dữ rồi xoay bước rời đi.

Tôi căm phẫn hét lớn: "Gả cho ai cũng được ngoại trừ ngươi!"

Khi nghe thấy tôi nói như vậy hắn chợt khựng lại một chút tay nắm thành đấm...rồi vội vã rời khỏi phòng, đóng sầm cửa lại. Tôi nghe hắn dặn dò binh lính ngoài cửa: "Canh chừng cẩn thận, cô ấy thoát được các ngươi có chín cái đầu cũng không thoát được đấy!"

☆☆☆

Hai ngày sau đó, hắn cũng chẳng đến thăm tôi, chỉ thấy đi qua đi lại ngoài cửa nhưng không bước vào trong, chỉ có vài cô nương mang thức ăn đến cho tôi, nhưng tôi cũng chẳng thiết ăn uống gì. Liên Nhi và Minh Viễn nhiều lần đến thăm nhưng tôi đều tránh mặt hoặc nói vài câu chọc tức bọn họ.

Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình lại cô đơn đến vậy, ở chính ngôi nhà mình ở từng ấy năm nay, nơi chứa đựng bao hồi ức tươi đẹp lại bị vấy bẩn bởi một âm mưu thâm độc. Vong hồn sư phụ và các sư huynh sư tỷ vẫn còn đau đớn và tuyệt vọng. Ấy vậy mà kẻ thù sờ sờ trước mắt tôi vẫn chẳng thể ra tay giết bọn chúng.

"Sư phụ...đồ nhi bất hiếu không trả thì được cho người!" Trong đêm đen tĩnh lặng, cái lạnh thấu xương thấm dần đến tận xương tủy, sự ảm đạm cô tịch bao trùm lấy căn phòng này, khiến tôi ngột ngạt không thở nổi. Trái tim đang đau đớn rỉ máu, vết thương như lan rộng ra đau tận tâm can, đau xé cõi lòng.

Trách bản thân đã quá nông nổi, để giờ đây nước mất nhà tan. Trách bản thân sao quá hi vọng để giờ đây tan nát cõi lòng. Trách bản thân trao nhầm tình cảm, để giờ đây trước mặt là vực thẳm khôn cùng. Trách bản thân sao quá tin tưởng, để giờ đây lạc bước nhầm đường.

Tôi cảm giác nước mắt của mình đã khô cạn, chẳng còn khóc thêm được nữa. Chỉ có nổi đau cùng cực, nổi hối hận cùng giằn xé đang vây hãm lấy tôi.

Ba ngày sau đó...bọn họ dẫn theo tôi đến Tư Thục Quốc. Dường như họ thấy tôi không còn thiết chống cự nữa nên đã chẳng còn trối tay chân tôi. Chỉ có mấy binh lính giỏi võ đi theo túc trực tôi.

Hiện giờ, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình...tôi biết rõ chuyện Y Sơn diệt môn cũng có sự góp sức của Tư Thục Kiến Thành. Mấy ngày nay tôi đã nghĩ kĩ, nếu một mình tôi không thể giết được bọn họ...chi bằng để họ tự đấu đá lẫn nhau. Nếu tôi chạy trốn, mất tích thậm chí chết đi thì Tư Thục Quốc sẽ hoãn việc hòa thân. Quốc trụ của ông ta sẽ bị lung lay không ít, dần dà Biện Thành sẽ nuốt trọn con mồi béo bỡ là Tư Thục.

Nghĩ là làm tôi bèn kiếm cớ cho thật hợp lý để trốn thoát khỏi bọn chúng. Triệu Lăng vẫn đi xe ngựa cùng tôi nên việc trốn khỏi hắn là không thể. Đến gần đồi cát, bọn họ dừng lại dựng lều nghỉ ngơi.

Địa hình nơi đây cũng đã quen với tôi, nếu vào trong rừng đi về phía Tây có một ngọn núi đây chắc chắn là cơ hội để tôi trốn thoát.

Tôi quan sát thấy Triệu Lăng cùng Tương Dương sư bá đang bàn bạc chuyện gì đó. Tôi vào trong lều bảo với cô nương theo hầu hạ tôi: "Ta đói rồi! Cô nấu giúp ta ít thức ăn được không?"

Thấy tôi muốn ăn, cô ta cũng vui vẻ lắm bèn nhanh nhẹn đi làm thức ăn cho tôi. Tôi giả vờ đi qua đi lại nhìn ngó bốn tên lính cao lớn đang canh ngoài cửa lều. Tôi bước ra đi xung quanh nhìn ngó như đang tham quan nhưng thực chất tôi đang tìm con ngựa gần nhất. Để ý một con ngựa nâu gần cánh rừng kia nhất tôi đã chắc chắn được năm phần thoát khỏi đây.

Trời dần tối...Triệu Lăng nghe bảo tôi muốn ăn, hắn cũng đến xem xét, tôi tỏ ra không có gì cứ ngồi ăn cho bằng hết thức ăn trên bàn. Trước lúc đi tắm, tôi có dặn cô nương kia cho ít đèn lại. Cô ấy cũng vâng dạ làm theo, tôi bảo cô ta lại chà lưng giúp mình. Thuận thế tôi đánh úp cô ta, dùng bộ đồ cô ta đang mặc khoác lên người, bỏ cô ta vào bồn tắm...sau đó tôi lặng lẽ bước ra ngoài.

Lúc đi ngang qua bốn tên lính kia, bọn chúng còn chặn lại hỏi han các thứ, tôi bảo bị đau bụng muốn đi vệ sinh. Một trong bốn tên đó lại muốn đi theo sợ tôi làm phản.

Thấy thế tôi cũng bảo hắn cứ đi theo, vừa đến chỗ khuất tôi bèn giả vờ yểu điệu câu dẫn hắn. Đúng là tên nam nhân nào cũng vậy, hắn tiến lại gần vừa định ôm tôi đã bị tôi ghim thẳng kim châm vào cổ, trong kim châm có tẩm thuốc mê nên hắn lăn ra xỉu tại chỗ.

Tôi lập tức lấy con ngựa đã để ý sẵn lặng lẽ đi vào rừng...

☆☆☆

"Điện hạ!" Ba tên lính kia cúi chào

"Cô ấy đã ngủ chưa?" Triệu Lăng khẽ hỏi

Một trong ba tên bẩm báo: "Bẩm Điện hạ, chúng nô tì vừa mang nước vào trong cho công chúa ạ!"

Đằng sau bức hoành, hắn thấy một người con gái đang dựa vào thành bồn tắm, thấy đèn trong lều chỉ có vài cái, bèn nói: "Trời lạnh vậy, mà muội cũng không thèm mở thêm đèn, muốn bị chết cóng à?"

Người đó vẫn im bặt không trả lời, hắn nghĩ chỉ là chuyện bình thường nên mới bảo người đốt thêm đèn, bỏ thêm than vào chậu.

Thấy người kia vẫn không có động tĩnh, nghĩ bụng đã ngủ. Hắn ngập ngừng bước lại định bế người con gái kia lên thì hắn phát hiện, người trong bồn là nô tì bên cạnh cô ấy.

Hắn vội vã bước ra khỏi lều chất vấn ba tên lính kia: "Công chúa đâu?"

Ba tên kia thấy hắn tức giận bèn lo sợ đáp: "Công chúa ở trong lều thưa Điện hạ!"

"Người bên trong không phải công chúa, ta hỏi các ngươi nhớ cho thật kĩ nảy giờ có ai đáng nghi bước ra khỏi lều không?" Hắn hấp tấp hỏi.

"Bẩm...thưa không" Ba tên kia đáp.

"Ơ...Điện hạ...có điều khi nảy nô tì đi theo công chúa bảo đau bụng muốn đi vệ sinh...A Toàn đã đi theo cô ấy rồi ạ! Ngoài ra không có ai vào hay ra lều công chúa cả!" Một tên ấp úng đáp.

Hắn như hiểu ra vấn đề, bèn sai một toán quân đi về hướng rừng để tìm. Phát hiện con ngựa đã bị mất bèn chắc chắn cô đã rời đi, và cả tên lính kia đang nằm vật ra đất bất tỉnh nhân sự. Hắn vội vàng cho quân chia ra bốn hướng gấp rút tìm kiếm cô trong đêm...

☆☆☆

Phải ròng rã lắm tôi mới thoát được bọn chúng, chắc giờ đã bị phát hiện trốn đi. Tôi bèn phi ngựa thật nhanh để lên núi. Vừa đến chân núi...tôi đã nghe tiếng ngựa đang hí vang trời, vó ngựa uy dũng tiến thẳng về phía tôi.

Tôi vội vã đánh con ngựa đi xa thật nhầm đánh lạc hướng, rồi tự mình leo lên núi. Tôi vẫn cố gắng nhích từng bước chạy đến đỉnh núi, mặc cho tà váy bị rách toạt vì vướn phải bụi gai, mặc cho tay chân trầy xước tôi vẫn miệt mài chạy về phía trước.

Vừa lên đến đỉnh núi, tôi đã biết rõ mình sẽ làm gì tiếp theo. Chết cũng được, dù sao cũng không phải nấp dưới chân của kẻ thù làm rùa rụt cổ mãi được. Không diệt được bọn chúng tôi đã quá khổ thẹn với sư phụ và các sư huynh sư tỷ rồi. Nếu tôi chết đi chắc chắn sẽ là mối họa đối với Tư Thục Quốc.

Triệu Lăng dẫn binh lính chạy đến chỗ tôi, ánh mắt hắn hiện giờ rất phức tạp. Hắn định tiến về phía tôi: "Hiên Nhi...muội xuống đây có được không? Trên đó nguy hiểm lắm!"

"Triệu Lăng...à không ta phải gọi ngươi là Điện hạ chứ! Là ta ngu ngốc tin nhầm ngươi, là ta đẩy Y Sơn vào con đường diệt môn, là ta đẩy sư phụ, đồng môn vào địa ngục không thể quay đầu. Ta trách ngươi chi bằng ta hận chính ta. Trên đường đi ta có rất nhiều rất nhiều lần muốn dùng dao đâm cho ngươi một nhát nhưng...ta không thể xuống tay! Nực cười không, khi người ta yêu lại chính là kẻ thù của mình. Ta thua rồi...ta thua cho chính phần tình cảm này của ta!" Tôi tuyệt vọng nhìn hắn nói ra hàng trăm câu nói mà bấy lâu nay tôi muốn thốt ra.

Hắn tiến đến đưa tay ra bảo: "Muội xuống đi...muội muốn ta làm gì cũng được...Hiên Nhi... ngoan nghe lời đi..."

"Ngươi còn nhớ ngươi cho ta ba thẻ ước nguyện không?" Tôi lấy trong tay áo ra ba thẻ gỗ magu nâu nhạt chìa ra hỏi hắn.

Hắn vội vã gật đầu: "Nhớ, tất nhiên là nhớ...muội muốn gì ta cũng sẽ thực hiện cho muội!"

Tôi khổ sở cười trong cay đắng: "Nếu giờ ta bảk ngươi từ bỏ hoàng vị, cùng ta đi đến một nơi yên bình ngươi có đi cùng ta không?"

La Mộc Hiên ơi La Mộc Hiên, quả nhiên từ trước đến nay là ngươi tự mình đa tình. Tự mình làm khổ chính mình, đây là cái giá cho thứ tình cảm ngu ngốc ngươi đã dành cho hắn đấy! Đến cuối cùng ngươi vẫn chỉ là viên cờ trong tay hắn thôi.

Hắn lưỡng lự hồi lâu mới đáp: "Ngoài chuyện này ra chuyện gì ta cũng có thể thực hiện cho muội. Hiên Nhi! Ta sẽ đối tốt với muội mà..."

Tôi lắc đầu chua xót nói: "Ta hiểu rồi! Giờ ta đã hiểu...tình yêu là gì rồi. Là thứ cho đi mà không bao giờ nhận lại được, dù có tan nát cõi lòng cũng chẳng cách nào buông bỏ, dù ngốc nghếch đuổi theo nhưng cuối cùng lại là một trò cười. Tin tưởng, hi vọng...để rồi nhận lấy kết cục cay đắng. Là ta đáng đời!".Tôi vừa nói vừa lùi về phía sau vài bước.

"Muội đừng lùi về phía sau nữa...nếu muội chết ta sẽ để bá tánh Thượng Nghi bồi táng cùng muội!" Hắn vẫn như vậy, vẫn mạnh miệng như vậy, vẫn cứ chắc chắn như vậy...

"Ngươi sẽ không làm vậy đâu...chỉ là...Triệu Lăng ta không muốn gặp huynh nữa! Đời đời kiếp kiếp đều không muốn gặp huynh. Tạm biệt." Nói rồi tôi thả mình xuống vực thẳm sâu.

Hắn chạy đến nắm được tay tôi, cố sức gồng mình kéo tôi lên: "Không, muội không được đi...đưa tay kia cho ta!"

Tôi rút thanh dao nhỏ cất giấu bên người cứa vào tay tôi và hắn. Hắn buông tay tôi ra, máu nhỏ giọt lên hẳn mặt tôi...hắn lao về phía tôi, kéo tôi vào lòng bảo: "Cả đời này muội đừng hòng thoát khỏi ta..."

Chẳng biết tôi và hắn rơi bao lâu, chỉ biết chúng tôi lao xuống mặt nước lạnh toát, bên tai ù ù, nước xộc thẳng vào khoang mũi, và khoang miệng, mắt tôi chẳng còn tiêu cự, ánh sáng đang tối dần, tối dần, tôi chìm hẳn trong làn nước...

(Còn tiếp)