Mộng Mị

Chương 1



Edit: _Lilylys_

Beta: ZzPeanutzZ

Rầm!

Cô gái từ trên giường rớt xuống đất!

Cuối mùa xuân ánh nắng mặt trời như lửa xuyên thấu cửa sổ tiến vào thiêu đốt mắt cá chân trắng nõn ở dưới giường của cô khiến da bỏng rát, theo bản năng cô lui chân về trong bóng râm.

Cái sh*t gì!

Giữ đống chăn lộn xộn cô ngồi thở trên sàn nhà, nhìn nguyên cái giường có hơn phân nửa phơi dưới ánh mặt trời. Bởi vì quá mệt, hôm qua trở về cô chỉ treo một nửa rèm cửa sổ đã ngã lên giường không dậy nổi, căn bản không che được bao nhiêu nắng. Cô theo bản năng trốn nắng, ngủ lăn từ đầu giường đến cuối giường, hiện tại đầu năm nay mặt trời mùa xuân nóng thật khủng khiếp, cứ như đã vào hạ.

Khó trách lại gặp ác mộng.

Hít sâu, cô xoa cái mông ngã đau đứng dậy, tránh ánh nắng mặt trời rực rỡ như muốn nổi điên kia, đi vào phòng tắm rửa mặt đánh răng.

Cô gái trong gương sắc mặt tái nhợt, tóc dài rối tung, trông y hệt bà điên. Nhìn người xấu xí trong gương, cô há miệng cầm lấy bàn chải bắt đầu đánh răng.

Vừa đánh răng, vừa đánh giá bản thân chật vật, trong lòng thầm nhủ, nếu so sánh với các cô gái bình thường trên đường cô thật sự là bất đồng, rất giống với ma cà rồng hay cương thi gần đây lưu hành trên TV.

Có lẽ cô phải phơi nắng nhiều hơn? Dù sao cô cũng quyết định làm một người bình thường.

Nhưng cô từ nhỏ đã sống cuộc sống của cú đêm, muốn sửa lại cũng không nhanh đến thế, phơi nắng lâu rất đau, không hiểu nổi tại sao có người có thể đứng dưới ánh nắng mặt trời lâu như vậy.

Đánh răng rửa mặt xong cô cầm lấy lược chải mái tóc dài rối tung rũ trên mặt đất, tết thành bím tóc.

Nói đến muốn làm người bình thường, tóc dài như vậy hình như không được bình thường nhỉ?

Có lẽ cô nên cắt nó đi, nhưng chỉ sợ nếu cô dứt khoát cắt tóc thì người trong gia tộc thấy sẽ kinh sợ, chuyện cô muốn thoát ly gia nghiệp đã khiến gia tộc một phen sóng to gió lớn, nếu cắt tóc thật mẹ sẽ càng bị chỉ trích.

Nói thật thì cô không hiểu được, tuy có cùng huyết thống kế thừa nhưng rõ ràng cô không có thiên phú trở thành một nhà ngoại cảm, muốn thông linh cô không thể thông linh, muốn linh thị (1) cô không thể linh thị, muốn cảm ứng cô cũng không thể cảm ứng, ngay cả việc dựa vào thủy tinh cầu tìm hoa tai này nọ đơn giản cô cũng thường làm không xong.

Chỉ miễn cưỡng xem chỉ tay cùng với bài Tarot, nhưng hai cái này là thủ thuật người bình thường cũng có thể làm được.

Thân là thành viên của gia tộc thần toán, cô cố tình lại không hề có thiên phú, học hết nửa đời người vẫn chỉ là một con gà mờ, tại sao các trưởng bối trong nhà vì việc cô không muốn kế thừa gia nghiệp mà làm khó mẹ cô chứ?

Đối diện gương le lưỡi làm mặt quỷ, cô gập tóc dài lại ba lần cố định sau đầu.

Có lẽ qua vài tháng nữa là để tóc dài được hai mươi mấy năm, cũng không kém mấy tháng.

Đi ra khỏi phòng tắm nhặt nửa tấm màn còn lại bước lên ghế treo lên cột.

Từ góc độ này nhìn ra trên đường ngựa xe như nước, ngõ nhỏ nơi cô sống coi như an tĩnh.

Tuy rằng ở khu vực trung tâm thành phố nhưng nơi này còn nhiều quán bar, bình thường đến tối mới náo nhiệt, ban ngày chỉ có thể thấy vài còn mèo nhỏ.

Tháng trước do hết hạn hợp đồng nên cô từ cuối hẻm đối diện chuyển đến cửa hàng mới này, nơi này gần đầu ngõ tốt hơn bên kia nhiều, nhưng cô không nghĩ tới sẽ gặp vấn đề với mặt trời buổi sáng.

Tháng này cô bận rộn sửa sang lại cửa hàng ở tầng một, không có thời gian đếm xỉa tới tầng hai. Thời gian trước cô đều ngủ trên đất, bệ cửa sổ đủ cao, ngủ trên đất sẽ không bị cháy nắng, nhưng ngày hôm qua giường mới cô mua chuyển đến đây, vội vàng chạy đi mua rèm cửa số thích hợp về treo, lúc ấy cô nghĩ treo một nửa hẳn là có thế chống đỡ đến giữa trưa, nhàn hạ chạy đi ngủ trước, ai ngờ treo sai bên, chỗ nào cũng che, duy chỉ không che đến giường ngủ.

Hình ảnh mơ hồ của giấc mơ khó hiểu lại hiện lên làm cô rùng mình.

Đáng ghét, cô rất không thích loại cảm giác này.

Nhíu chặt lông mày nâng tay sờ sau gáy, cô thở dài, bồn chồn thay quần áo, đeo vòng cổ pha lê xuống lầu mở cửa buôn bán.

__Lilylys | Peanut__

Thời gian mở cửa của cô là 1 giờ chiều.

Sau khi mài vài giờ trên bàn làm việc, chờ cô hoàn hồn lại mang vòng cổ vừa mới làm xong đến tủ kính trưng bày, ngoài cửa sổ đèn hoa rực rỡ cũng vừa lên.

Thành phố vào đêm rất náo nhiệt, người trên phố ăn mặc trang điểm so với ma nơ canh trong tủ kính trưng bày của công ty bách hóa còn muốn đẹp hơn, đương nhiên người chạy theo mốt rất nhiều, người giản dị cũng không thiếu. Ở nơi này, ngay cả những người đi bộ đi ngang qua cũng có trang phục, phong cách riêng.

Những người đàn ông mặc đồ da màu đen hút thuốc bên cạnh chiếc xe thể thao bên đường, cô gái nóng bỏng mặc váy ngắn bằng lụa đỏ đi giày cao gót bước nhanh qua, một người lỗ tai xỏ hơn 20 lỗ, mỗi lỗ đeo một cái khuyên bạc, một đám nhìn không ra nam hay nữ đang tụm lại trước cửa quán bar cúi đầu bấm điện thoại trên tay. Một người phụ nữ trông như thanh niên trí thức mặc một chiếc váy đen thản nhiên lắc lư, một người đàn ông có bờ vai rộng khoác ao da dê, tay đặt trong túi quần bước ra khỏi quán cafe không nhịn được liếc mắt nhìn —

Không cần xuất ra gia truyền tuyệt học cô cũng biết nam nhân kia đang ngắm cô gái mặc váy ngắn mê người. Đó chắc chắn không phải cái vị Ôn Thanh đã ngoài 30 tuổi. (Ờm chỗ này mình không hiểu lắm cái bản convert nó để thế đó...)

Ý nghĩ này khiến cô không nhịn được nhếch miệng, nhưng khi chàng trai đối diện ngước lên, cô nhanh chóng chuyển tầm mắt trở về sợi dây chuyền pha lê trên tay, cẩn thận treo nó lên giá đỡ trong tủ kính.

Cửa hàng của cô rất nhỏ, độ rộng của tủ trưng bày và độ rộng của cửa tiệm gần bằng nhau, thực tế diện tích chỉ có 6m2, trong tiệm ngoại trừ đặt vừa một bàn làm việc nho nhỏ cạnh tủ trưng bày cùng với ba cái ghế dựa là hết chỗ, nếu như có hai người khách muốn ở trong này xoay người thì đúng là có chút khó khăn.

Tuy rằng mặt tiền cửa hàng có chút nhỏ, nhỏ đến mức người đi đường căn bản không chú ý tới sự tồn tại của nó nhưng lại ở khu vực trung tâm, dù là ở trong hẻm, giá thuê cửa hàng ở đây vẫn rất đắt đỏ.

Điều chỉnh ngọn đèn chiếu vào sợi dây chuyền trong tủ kính, cô đẩy cửa đi ra nhìn tủ kính từ bên ngoài, xác nhận đã hoàn mỹ rồi lại đẩy cửa trở vào tiệm.

Cửa hàng này cô mở được hơn một năm. Trong cửa hàng có đủ các loại kiểu dáng dây chuyền và vòng đeo tay được trưng bày trên hộp gỗ có chiều rộng 10 cm. Ngoại trừ các sản phẩm bằng bạc, hầu hết các sản phẩm cô bán đều là pha lê và đá quý, bất kể là bạch thủy tinh, thạch anh tím, hoàng thủy tinh hay lục u linh, hồng thố mao, cảm lãm thạch, hồng ngọc, bích tỉ, mã não... Miễn là chòm sao, thạch linh linh tinh có liên quan thì nơi này của cô đều có, cô thậm chí còn có một vài vẫn thạch (2), một mô hình lỗ thạch anh tím, vài quả cầu thuỷ tinh có kích thước khác nhau.

Tất nhiên, là một thầy bói, quả cầu thủy tinh chắc chắn là thứ không thể thiếu trong cửa hàng của cô. Để thêm cảm giác thần bí, trên tường cô treo một bộ mộng võng, bài Tarot từng là một trong những mặt hàng bán chạy nhất trong cửa hàng cô.

Gần đây kinh tế không ổn định, pha lê và nguồn đá quý tiêu thụ có hạng, cô bán thêm chút trà thảo mộc giá rẻ, chủ yếu có thể làm dịu tâm trí và ổn định tâm trạng, miễn cưỡng qua một thời gian.

Đi đến bàn làm việc, rót một ly trà thảo mộc cho mình, cô ngồi xuống ghế xem mấy lá thư thu được lúc mới mở cửa, có một cái là hóa đơn tiền nước, một cái hóa đơn tiền điện, mấy cái khác đều là thư quảng cáo hoặc tờ rơi. Ngoại trừ một vài phiếu giảm giá, cô đặt phần còn lại vào thùng giấy tái chế, sau đó mở hóa đơn để xem.

Hóa đơn điện nước rất dọa người làm cô muốn tắt hết đèn, thay đổi phong cách trong tiệm thành Ấn Độ thần bí hoặc phong cách bụi bặm hoang dã gì đó. Quên đi, chỉ sợ kể từ đó không ai dám bước vào cửa hàng.

Ít ra như bây giờ, bộ dáng trơn bóng sáng ngời, một số nữ sinh đi ngang ngẫu nhiên cũng sẽ dạo qua vào mua dây chuyền pha lê hoặc các sản phẩm bằng bạc sterling.

Hơn nữa cô cũng hy vọng cửa hàng có thể đi theo phong cách bình thường, cuối cùng có thể trở thành cửa hàng trang sức đơn giản, đáng tiếc đến nay thu nhập vẫn là thu không đủ chi.

Bên cạnh đó, ngay cả khi cô có thể tiết kiệm điện thì ở loại thời tiết cực nóng này phí điều hòa một chút cũng không thể tiết kiệm, chỉ cần cô chỉnh nhiệt độ cao một tý thì không có khách nguyện ý lưu lại.

Nhìn hóa đơn tiền điện kếch xù, cô thở dài bỏ hóa đơn vào túi, dự tính sáng mai hẳng đi thanh toán. Trước đây cô ở nhà, trà đến nhấc tay, cơm đến há miệng, tiêu tiền chưa bao giờ xót, không biết rằng cuộc sống bên ngoài có rất nhiều chi phí linh tinh phải trả. Sau hai năm học tập ngây ngốc tại trường 'Đại Học Xã Hội', cô đã sớm học được thế nào là tính toán tỉ mỉ cho cuộc sống.

Mở hộc tủ bàn làm việc, lấy dây chuyền thủy tinh bị đứt của khách hàng đổi một sợi dây mới, nhân tiện làm thêm một vài mặt dây chuyền bạc tự chế.

Khách đến tiệm cô không nhiều lắm cho nên cô có rất nhiều thời gian để làm đồ thủ công. Mặc dù hàng cung cấp không tệ, nhưng phong cách giống những cửa hàng khác, không có gì đặc sắc, vì vậy lúc mở tiệm cô còn đặc biệt đầu tư cái lò nung bằng điện nhỏ tự làm ra các sản phẩm bạc và ngọc lưu ly.

Trong quá trình điêu khắc đất sét bạc, thời gian trôi qua rất nhanh, có hai ba vị khách vào cửa, hai người là khách qua đường, một người là khách quen đến lấy hàng, đến đi vội vã. Khi chiếc nhẫn bạc mới được đặt lên kệ, cánh cửa lại lần nữa mở ra, một cô gái ăn mặc trang điểm lộng lẫy đi đến lên tiếng chào hỏi cô.

"Hi, Khả Nam, đã lâu không gặp."

"Hân Hân, cậu về rồi!" Nhìn vị đại mỹ nữ kia, Trạm Khả Nam nở một nụ cười chân thành. "Cậu gần đây không phải bận đóng phim à? Sao lại rảnh đến đây?"

"Cậu chuyển tiệm tân gia, mình sao có thể không đến chúc mừng? Huống hồ phim điện ảnh đã sớm quay xong rồi, mình phải trở về tuyên truyền." Cô gái cười tiến lên phía trước, ngồi xuống ghế dựa. "Cậu không xem TV à?"

"Cậu thấy ở đây có TV hả?" Cô trở lại bàn làm việc, giúp vị đại minh tinh đây rót ly trà.

Sở Hân Hân nghiêng đôi chân thon dài dựa vào cạnh bàn, mắt đẹp giương lên: "Không có TV cậu cũng có thể lên mạng mà."

"Mình mù công nghệ." Cô cười bất đắc dĩ nhìn đại mỹ nữ, tự mình thừa nhận, "Mình ngay cả điện thoại di động cũng chỉ biết nghe gọi."

Sở Hân Hân trố mắt nhìn cô "Thật hay giả? Không phải cậu dùng điện thoại thông minh sao?"

"Đúng vậy." Cô xấu hổ nói: "Có điều đó là mẹ mình cho, ngoại trừ nghe gọi, những công năng khác mình sẽ không dùng."

"Khoan đã, mỗi lần mình gửi tin nhắn cho cậu, cậu đều sẽ gọi lại cho mình là vì cậu căn bản không biết gửi tin nhắn?"

"Không biết gửi tin nhắn thì thế nào, mình nghe gọi là tốt rồi." Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ than thở.

Sở đại mỹ nữ thấy thế phì một tiếng bật cười: "Má ơi, cậu cũng quá tài năng, điện thoại thông minh không phải có chế độ viết tay à?"

"Phiền toái lắm, mình trực tiếp gọi điện trả lời nhanh hơn sao lại phải dùng tay viết." Cô không cam lòng cãi lại: "Hơn nữa luôn cúi đầu gửi tin nhắn, không phải sẽ biến thành kiểu người cúi đầu sao? Mình một bên dùng di động nói chuyện điện thoại, còn có thể thuận tiện làm chuyện khác, nếu cứ cúi đầu gửi tin nhắn, người không biết ngược lại sẽ bị trói chặt, không thấy lãng phí thời gian sao?"

"Như vậy cũng đúng." Sở Hân Hân cười nâng tay chống khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn cô: "Kỳ thật có đôi khi mình rất hâm mộ cậu, sống cuộc sống giống cậu như vầy cũng không tệ."

"Hâm mộ mình?" Khả Nam trừng lớn mắt, buồn cười nói: "Cậu đang nói đùa à? Sở Hân Hân ngôi sao điện ảnh giá trị con người trên trăm triệu, cậu vừa có tiền vừa có nhà, còn có cả một biển đàn ông ái mộ, cậu hâm mộ mình cái gì? Mình một không tiền, hai không xe, ba không nhà, còn có một đống hóa đơn chưa thanh toán, đến một tên đực rựa giúp mình thay bóng đèn cũng không có."

"Mình nói thật đó." Sở Hân Hân cảm thán: "Mình tuy rằng thoạt nhìn rất tốt, nhưng mà cậu tự do như vậy, mình đến cả tắt điện thoại một tiếng để an tĩnh cũng không được."

Mới nói xong, di động của Sở đại minh tinh liền vang lên, nhìn cô ấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười cầm điện thoại xoay người sang chỗ khác nói chuyện, Khả Nam chỉ có thể dâng lên vô hạn đồng tình.

Lại nói, ai mà ngờ con mọt sách luôn âm trầm năm đó thế nhưng chạy đi làm diễn viên? Còn biến thành tình nhân trong mộng của đàn ông?

Nữ đại thập bát biến (3) chính là giống Hân Hân nhỉ.

Suy nghĩ này làm khóe miệng cô không kiềm được nhếch lên, Hân Hân cúp điện thoại, xoay người lại.

"Xin lỗi, là người đại diện của mình."

"Thúc giục cậu đi họp báo à?" Cô đồng tình cười hỏi.

"Không phải, họp báo là chuyện của hai tiếng sau." Hân Hân nhướng mày nhìn cô: "Chị ấy là muốn mình nhờ cậu dùng bài Tarot tính một chút xem mình có nên diễn tiếp bộ phim điện ảnh trong tay không."

"Hân Hân, cậu cũng biết bài Tarot không thể đoán trước điều gì." Khả Nam cười cười: "Cái này chẳng qua chỉ là thủ thuật mà thôi."

Sở Hân Hân trợn trừng mắt: "Mình đương nhiên biết, nhưng chị ấy muốn an tâm một chút thôi mà."

"Bản thân cậu nghĩ thế nào?" Cô nhìn nữ nhân xin đẹp kia hỏi.

"Nói thật, mình không biết." Sở Hân Hân nhún vai: "Cho nên cậu vẫn là giúp mình xem một chút."

Khả Nam nghe vậy, lấy một bộ bài Tarot trong ngăn kéo, xào bài xong xòe thành hình quạt để trên bàn: "Cậu nghĩ đến vấn đề muốn hỏi, rút cho mình năm lá."

Hân Hân rút bài, giao cho cô, Khả Nam lấy bài theo trình tự xếp trên mặt bàn thành hình chữ thập, mở từng tấm một, lá đầu tiên là Ngu Giả, lá thứ hai là một nữ Giáo Hoàng, lá thứ ba là Hoàng Đế ngược, lá thứ tư là Chiến xa, thứ năm là Vận mệnh chỉ luân.

Bài này làm cho cô không nhịn được mỉm cười.

"Sao lại có chú hề, là tốt sao?" Sở Hân Hân chỉ vào lá bài kia nhíu mày hỏi.

Khả Nam nhìn cô ấy, đáp: "Đó là Ngu Giả, ý nghĩa của Ngu Giả đại biểu cho cậu nhiệt tình, yêu mạo hiểm và tự do, Giáo Hoàng cho thấy cậu là người rất có sức quan sát."

"Vậy còn cái này thì sao?" Hân Hân chỉ vào lá bài Hoàng Đế ngược.

"Phải cẩn thận đừng quá tự tin." Khả Nam nói với cô "Trong giới này tự tin quá mức thì không tốt."

"Phải không?" Trong mắt Hân Hân xẹt qua tia giảo hoạt.

"Ừ." Khả Nam cười nhìn cô ấy, chỉ vào lá bài Chiến xa: "Hơn nữa cậu đã sớm dự tính mặc kệ người đại diện nói thế nào cậu đều sẽ diễn tiếp bộ phim điện ảnh này, đúng chứ? Cậu yêu thích khiêu chiến, mặc kệ người khác nói gì cậu đều sẽ không ngừng muốn đương đầu với thử thách."

Hân Hân bật cười hỏi tiếp: "Vậy kết quả thế nào?"

Khả Nam: "Kết quả không tệ, có thay đổi là chuyện tốt, vận mệnh chỉ luân cho thấy đây là một cơ hội, cũng là thời cơ tốt để thay đổi, đó là một hành trình dài, mình đoán cậu rất mong chờ nó đúng không."

"Không sai." Sở Hân Hân gật đầu.

"Cậu có thể gọi cho người đại diện để ký hợp đồng rồi."

"Tất nhiên." Nói xong lập tức lấy điện thoại ra chụp mấy mặt bài gửi cho người đại diện xem.

Khả Nam tò mò hỏi cô ấy: "Mình hỏi cậu, nếu như bài mình bói không tốt, cậu sẽ thế nào?"

Sở Hân Hân mắt không chớp trả lời: "Thì muốn cậu bói lại một bài tốt."

Khả Nam bất ngờ, cười ra tiếng: "Mình cũng nghĩ vậy."

"Ai sẽ tin mấy loại giả thần giả quỷ này —" Hân Hân thu hồi lời nói vừa thốt ra, ngượng ngùng cười: "Xin lỗi, mình không có ác ý."

Khả Nam lắc đầu: "Đúng là giống giả thần giả quỷ. Bài Tarot vốn cũng chỉ là bài mà thôi, không có lực lượng thần kỳ gì. Nó chỉ giúp làm rõ tâm ý của chính mình, thuyết phục bản thân mình muốn làm cái gì, tin vào quyết định của mình là ý trời thì liền có thêm tự tin, thuận buồm xuôi gió."

"Cậu nói vậy cũng không sai." Hân Hân cười, đưa tin nhắn của người đại diện cho cô xem: "Ít ra hiện tại chị Lâm đã an tâm hơn."

Khả Nam nhìn sang, bật cười. "Chị ấy vui vẻ là được."

Hân Hân thu hồi di động bỏ vào túi, lúc rút tay ra không cẩn thận làm rơi một phong thư, Khả Nam cúi người giúp cô ấy nhặt lên, chạm vào lá thư nháy mắt như là bị phỏng, cô hoảng hốt buông tay.

Phong thư rơi xuống đất.

"Làm sao vậy?" Hân Hân tò mò.

"Không..." Khả Nam trấn định cười gượng, nói đùa: "Gần đây mình béo lên, không khom xuống được, trượt tay thôi."

Không muốn bạn tốt phát hiện mình quái dị, cô hít một hơi nhặt nó lên, lần này có chuẩn bị tâm lý nên không nóng như lần trước nhưng vẫn có chút không thoải mái từ đầu ngón tay theo mạch máu uốn lượn truyền đến.

Cô sờ lá thư, giống như có một ngọn lửa nhỏ màu đen, nhịn xuống ý nghĩ ném lá thư đi, trả nó cho Hân Hân, bình tĩnh hỏi: "Hân Hân, phong thư này ở đâu cậu có? Trông thật tinh xảo."

"Là thiệp mời mới gửi tới." Hân Hân nói xong đem lá thư lật lại chuyển cho cô xem: "Mình cũng thấy nó thật tinh xảo, nhìn này, mặt sau còn dùng sáp để phong thư, dấu ấn này là một tòa thành nha."

Sáp phong thư đã bị mở nhưng cô vẫn có thể thấy rõ phía trên in một tòa thành.

"Thiệp mời? Thiệp mời gì?"

"Một kẻ có tiền mời mình đi dự sinh nhật con gái ông ta." Hân Hân ở trước mặt cô mở bức thư, rút tấm thiệp bên trong ra đưa cho cô.

Nhất thời, Khả Nam không muốn tiếp nhận, nhưng như vậy rất kỳ quái lại không lịch sự, cô đành hít sâu, cưỡng chế cảm giác chán ghét, nâng tay nhận lấy tấm thiệp.

Mặt trước của tấm thiệp là một tòa lâu đài ở trong rừng trậm, tòa thành và rừng rậm đều là màu trắng, chỉ có điều hơi nổi lên, thiết kế so với phong sáp phức tạp hơn rất nhiều, nhưng nhìn ra được là cùng một địa phương.

Cô mở tấm thiệp ra, lúc đầu cô cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có một màu đen dày đặt mơ hồ, làm bản thân bình ổn lại, cái kia không phải là sự vật chân thật, giây tiếp theo cô nhìn tấm thiệp trắng thuần bên trong dùng bút máy viết chữ chỉnh tề.

[ Xin chào tiểu thư Sở Hân Hân:

Thật có lỗi vì đã quấy rầy, kẻ hèn ngưỡng mộ cô đã lâu, con gái lại thích xem phim cô đóng, nay gửi thư khẩn thiết mời cô đến lâu đài Jaren tham gia tiệc sinh nhật của con bé, hy vọng cô có thể bớt chút thời gian đến tham gia. ]

"Nói vậy, cậu không biết người này?" cô hỏi.

"Không biết." Hân Hân lắc đầu, từ trong túi lấy bật lửa và gói thuốc, chợt nhớ Khả Nam không hút thuốc liền bỏ lại hai thứ kia vào trong túi.

"Cậu muốn đi?" Cô gấp tấm thiệp lại trả cho Hân Hân.

Hân Hân nhún vai, lơ đễnh đáp: "Không có cách nào, xã giao mà, đối phương là nhà đầu tư, là kim chủ, chị Lâm muốn mình nhất định phải đi. Dù sao thì nghe nói cái địa phương kia ở nơi chim không đẻ trứng, chó không ị phân nhưng phong cảnh rất không tồi, coi như đi nghỉ phép cũng được."

Khả Nam nâng chén trà nhấp một ngụm, chần chờ muốn khuyên cô ấy đừng đi, nhưng cô biết rõ cô ấy không tin mấy chuyện linh dị thần quái, chỉ tin bản thân, cho rằng vận mệnh là do mình nắm giữ, chỉ có chính mình mới tạo ra vận mệnh.

Nói như vậy cũng không sai.

Cũng bởi vì thế, Hân Hân có cường vận mà người khác khó có được.

Khả Nam cho dù có mở miệng cảnh báo nhưng bạn tốt sẽ không để lời khuyên của cô vào trong tai, chỉ cười khoát tay, hoặc là càng phải tiến thêm một bước, người khác càng ngăn cản cô ấy càng muốn đi, đi chứng minh chuyện gì cũng không xảy ra.

Đơn giản mà nói, khuyên cô ấy đừng đi chỉ tạo thành hiệu quả ngược.

Vậy nên cô không ngăn cản, cô mỉm cười thu hồi bài Tarot trên bàn: "Cũng đúng, cậu bận hơn nửa năm, đi nghỉ ngơi một chút cũng tốt."

"Đúng vậy, nghe nói bên trong tòa lâu đài đấy có một cái hồ có thể bơi đó."

Cô đem bài bỏ vào hộp giấy, nào ngờ đáy hộp tự nhiên bung ra, bài Tarot rơi đầy đất.

Cô cúi đầu, thấy nhiều bài như vậy chỉ có một lá bài lật lên trên.

Tử Thần.

Đó là một lá bài tử thần cầm lưỡi liềm.

Trong lòng đột nhiên hốt hoảng.

Cô nhìn chằm chằm lá bài, ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Đó là một lời cảnh báo, cô biết.

Rất rõ ràng không có khả năng không phải cảnh báo.

Phong thiếp mời tràng ngập ác ý, cô không thể để Hân Hân đi, lại không nghĩ ra biện pháp ngăn cản cô ấy. Nói cô cảm nhận được tấm thiệp có ác ý, nói bài Tarot tiên đoán điềm tử vong, Sở Hân Hân cô gái siêu cấp cố chấp này chắc chắn không tin.

"Bài của cậu rớt." Hân Hân cúi người giúp cô nhặt lá bài lên, buồn cười nhìn cô: "Cậu hôm nay làm sao vậy? Cứ thất thần thế, cậu có khỏe không?"

Có lẽ cô có thể giả bệnh? Cô không thích giả bệnh, cô biết nếu cô yêu cầu, Hân Hân sẽ ở lại với cô.

Nhưng nhìn bạn tốt quan tâm mình, cô hé miệng nghe thấy mình lên tiếng.

"À, mình chỉ là mệt mỏi."

Hiện tại lùi bước còn kịp, cô tự nhủ, nhưng người trước mặt nghe vậy lập tức sờ trán cô.

"Cậu bệnh hả? Có phải bị sốt rồi không? Hình như có chút nóng? Cậu không khỏe sao còn mở cửa buôn bán, không thoải mái thì nên ngoan ngoãn nghỉ ngơi chứ." Hân Hân lầu bầu than thở, đứng dậy rót cho cô cốc nước, "Đây, uống nước, mình lái xe chở cậu đi gặp bác sĩ, mình gọi điện thoại nói với chị Lâm một tiếng."

Thấy cô ấy muốn lấy điện thoại, cô giữ tay bạn thân lại.

"Hân Hân mình có thể đi cùng cậu không?" Khả Nam hỏi.

Hân Hân mở to mắt, kinh ngạc: "Đi đâu? Họp báo hả? Cậu không phải không thoải mái à?"

"Không phải, là đi nghỉ phép." Cô lắc đầu: "Mình không có không thoải mái, không có bệnh, không cảm mạo, cậu quên nhiệt độ cơ thể mình vốn hơi cao sao, chỉ là gần đây quá mệt mỏi, muốn ra ngoài du lịch giải sầu."

Sở Hân Hân ngây ra một lúc, thở ra bật cười: "Đương nhiên có thể, mà này, cậu nói thiệt hay giả? Lần trước mình rủ cậu đi du lịch, cậu không phải lần nào cũng từ chối à, sao lần này đột nhiên muốn đi cùng mình?"

"Mình lớn như vậy chưa từng thấy lâu đài."

Đáp án này khiến Hân Hân cười đến vui vẻ, hai mắt sáng bừng, hưng phấn nói: "Được rồi, cậu hôm nay đừng mở cửa buôn bán nữa, lên lầu sắp xếp hành lý."

"Hả? Hiện tại? Vì sao?" Cô kích động hỏi, sau đó mới kịp phản ứng: "Khi nào xuất phát?"

"Ngày mai đó."

Khả Nam ngốc lăng: "Ngày mai? Nhanh như vậy?"

Hân Hân cảnh cáo cô: "Đừng nói với mình cậu muốn đổi ý, không cho đổi ý. Mình đi họp báo, ngày mai buổi sáng 7 giờ mình đến đón cậu, mỹ phẩm bảo dưỡng gì đó cậu không cần mang theo, mình nơi đó có một đống do nhà tài trợ cung cấp, tùy tiện thu thập vài bộ quần áo là được rồi, nhớ mang theo hộ chiếu."

Nói xong còn giúp cô tắt đèn, sau đó đẩy Khả Nam lên lầu.

"Này, cậu đừng vội mà." Khả Nam vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Hân Hân đẩy cô lên cầu thang, còn đoạt lấy chìa khóa trong tay giúp cô đóng cửa cuốn.

"7 giờ, đừng quên!" Hân Hân dùng sức ôm cô, trả chìa khóa lại cho cô, vui vẻ đi về phía cửa.

"Hân Hân, cẩn thận đầu!" Sợ cô ấy bị cửa cuốn đè, cô vội nhấn nút ngừng, nhưng Sở Hân Hân đã cúi đầu lách ra ngoài.

"Cậu mau lên lầu ngủ đi, ngày mai gặp!" Nói xong vị đại minh tinh kia hướng cô tặng một nụ hôn gió, nhảy chân sáo đi về xe thể thao của mình.

Nhảy chân sáo, có vui như vậy không?

Nhìn bộ dáng hưng phấn nhảy nhót của cô ấy, Khả Nam không nhịn được giương khóe miệng, kinh hoảng và bất an trong lòng bị cô ấy quét đi một ít.

Cô đóng cửa cuốn lại, xoay người lên lầu thu thập hành lý.

Có lẽ tình huống không tệ như vậy. Cô tự nhủ.

Nhưng cảm giác nóng rực và không khỏe vẫn còn, không khống chế được. Cô nâng tay nắm dây chuyền thủy tinh trước ngực.

Cảm giác khó chịu chậm rãi theo đầu ngón tay biến mất.

Có lẽ là cô suy nghĩ nhiều, ác ý kia có khả năng không phải nhằm vào Hân Hân...

Trở lại lầu hai, cô tháo vòng thủy tinh xuống gác trên kệ cạnh cửa sổ, vội vàng thu thập hành lý rồi lên giường ngủ.

__Lilylys| Peanut__

Rượu ở trong ly lắc lư.

Trăng thật tròn treo cao trong đêm.

Cô gái ngồi ở cuối giường trong căn phòng âm u, giơ cao ly thủy tinh uống một ngụm, môi phấn nộn dính chút chất lỏng màu đỏ sậm.

Cô ta cầm ly thủy tinh nhắm ngay mặt trăng ngoài cửa sổ, hơi hơi nghiêng, rượu nho đỏ tươi trong ly sóng sánh như gợn nước trên mặt hồ.

Trăng sáng đối diện với chất lỏng màu đỏ như được nhuộm đỏ bởi sự rung chuyển của sóng nước, cho thấy độ tinh khiết.

Sau đó gợn sóng nho nhỏ kia lắng đọng.

Mặt trăng xuyên thấu qua ly rượu, trăng màu đỏ.

Đỏ, đỏ sẫm.

Đỏ bẩn, đỏ thật bẩn.

Cô gái thở hổn hển, tay vì giận mà run lên, rượu đỏ như máu theo miệng ly bắn tung tóe ra ngoài, vấy lên áo ngủ ren màu trắng.

Cô ta cùi đầu nhìn vạt áo nhiễm đỏ, nhìn thật lâu không nhúc nhích.

Sau đó, cô ta níu chặt vạt áo cho đến khi không nhìn thấy vết bẩn kia nữa mới chậm rãi uống hết rượu còn thừa trong ly, đặt ly lên bàn.

Trăng sáng ngoài của sổ sát đất chậm rãi treo cao.

Đồng hồ quả lắc cũ kỹ cạnh tường im hơi lặng tiếng qua lại.

Trái phải, trái phải, trái phải, trái phải ~

Trong phòng thật yên tĩnh, yên tĩnh đến gần như không có âm thanh gì.

Khi kim đồng hồ chỉ đến số ba, cô gái từ trên giường đứng lên đi chân trần như một u hồn ra khỏi phòng, lặng lẽ xuống lầu, ra cửa, bước trên nền xi măng, sau đó là đá, đi đến mặt cỏ ẩm ướt.

Tay cô ta nắm lấy váy trắng, xuyên qua sân, băng qua rừng rậm, chân trần không ngừng nghỉ, gió đêm lạnh như nước, váy tơ tằm trắng ngần phất phơ, vạt váy lay động theo gió.

Gió lạnh mạnh mẽ thổi làm tâm phế phát đau, trên da thịt trắn nõn nổi lên một tầng da gà, mặt cỏ dưới chân biến thành nham thạch thô ráp, đá làm chân cô ta bị thương, nhưng cũng không ngăn được cô ta. Cô ta như không hề hay biết cứ đi theo mặt trăng sáng ngời trong đêm tối, từng bước đi đến vách đá phía trước.

Cô ta dừng lại ở vách núi, gió đêm chỗ này rất mạnh.

Trăng rất sáng, thật sự rất sáng.

Nhắm mắt lại, giọt lệ nóng bỏng chảy xuống gương mặt tái nhợt.

Chân trần trắng nõn run run nâng lên, rời khỏi vách núi, đi về phía trước —

__Lilylys | Peanut__

Nửa đêm, cô bị ác mộng làm bừng tỉnh.

Ngồi trong bóng đêm, sắc mặt Khả Nam tái nhợt thở hổn hển, run rẩy nâng tay lau mồ hôi lạnh trên mặt.

Cô không thấy rõ mặt cô gái, nhưng lại có thể cảm nhận nỗi sợ của cô ấy, chân thật rõ rệt, lông tơ sau gáy cô dựng ngược.

Ngoài cửa sổ có tiếng xe, đèn neon nhấp nháy chiếu lên rèm cửa, đỏ, lam, trắng, lục.

Lại gặp ác mộng, chắc là có liên quan đến việc cô uống ít nước.

Cô tự nhủ, xuống giường rót cốc nước uống, trong lòng vẫn bất an như trước.

Cô quay về trên giường muốn tiếp tục ngủ, nhưng tâm thần không yên không thể nào ngủ được.

Chú thích:

Linh thị: ý chỉ việc có thể thấy trước những việc sắp xảy ra.

Vẫn thạch: là phần còn lại của thiên thạch sau khi rơi vào bầu khí quyển

Nữ đại thập bát biến: ý chỉ con gái tuổi 18 hay thay đổi

_______________________

Thích truyện thì hãy bình chọn ủng hộ bọn mình nha 💋💋💋💋