Mộng Mị

Chương 11



Edit: _Lilylys_

Beta: ZzPeanutzZ

...

Trong bóng đêm có âm thanh gì đó xôn xao.

Khẳng...

Anh nghe không rõ nhưng âm thanh này liên tục vang không ngừng.

...Khẳng...

Là cái gì? Anh muốn nghe.

Khẳng Ân...

"Đồ Khẳng Ân!"

Giọng nói lạnh lùng gọi tên như tia chớp xuyên qua bóng tối kéo sinh mệnh anh từ trong vũng bùn màu đen ra.

Đồ Khẳng Ân.

Đúng, đó là anh.

Tên của anh, họ của anh, tên Rain đặt cho anh, họ Đồ Hải Dương cho anh —

"Cậu con mẹ nó mở mắt ra cho anh!"

Đó là một câu mệnh lệnh.

Anh ra sức mở mắt, thấy một người đàn ông, đó là một anh khác.

Người đàn ông kia đeo khẩu trang nhưng anh vẫn nhận ra người đó có cùng khuôn mặt với anh, cùng một đôi mắt một đôi tay, người đàn ông có cùng một DNA với anh.

"Hít vào!" Tay người nọ để trong ngực anh đè ép xoa bóp trái tim anh, hung ác trừng mắt ra lệnh, "Hít vào!"

Anh hít vào, lần đầu tiên không thành công nhưng anh ấy trợ giúp anh, anh lại hít vào lần này anh thành công, dưỡng khí đi qua chụp dưỡng khí, xuyên qua miệng mũi rót đầy tâm phế, giây tiếp theo anh cảm nhận được trái tim trong lồng ngực bắt đầu chuyển động.

Người đàn ông nới lỏng trái tim rút đôi tay mang bao tay phẫu thuật dính đầy máu về, một người phụ nữ lập tức tiến đến giúp anh khâu ngực lại, là Rain.

Trong hoảng hốt anh thấy cánh tay người đàn ông kia cắm một cái ống dài nhỏ nối đến cánh tay anh mà anh ấy thậm chí còn giúp anh lấy viên đạn trên vai ra rồi khâu vết thương.

Anh không thể suy nghĩ, khuôn mặt người đàn ông và người phụ nữ trước mắt lung la lung lay, còn có người khác kế bên nhưng anh nhìn không rõ lắm, không phân biệt được, mặt bọn họ chợt xa chợt gần, âm thanh cũng chợt xa chợt gần, có điều anh biết, người đàn ông đó và Rain phối hợp chặt chẽ xử lý vết thương của anh.

Anh biết mình sẽ không chết, không thể chết được.

Đồ Chấn sẽ không để anh chết, Rain cũng sẽ không, anh ấy và cô đều không cho phép.

Anh muốn nói chuyện nhưng đầu lưỡi không nghe lời, duy trì hô hấp và tim đập đã hao phí hết khí lực anh có.

"A Chấn, đủ rồi." Rain bình tĩnh nói: "Cậu có thể ngừng truyền máu cho cậu ấy, xuất huyết của cậu ấy đã ngừng, dấu hiệu sinh mệnh cũng tạm thời khôi phục ổn định, chúng ta bình thường có chuẩn bị máu dự trữ, có thể để cậu ấy tự thể truyền máu, còn lại tôi sẽ xử lý."

A Chấn không tranh cãi với cô, anh khâu xong mũi cuối cùng cắt chỉ rồi mới nhổ cây kim thô to trên tay, cởi bao tay phẫu thuật, lấy bông tiêu độc đặt lên vết kim tiêm ngồi dựa vào cabin.

Trong khoảnh khắc đó tầm mắt của bọn anh giao nhau giữa không trung.

Khẳng Ân thấy người đàn ông gương mặt tái nhợt nhìn anh, biểu cảm đã không còn hung ác, con ngươi màu la, phản chiếu hình ảnh anh mang chụp dưỡng khí.

"Cậu ngu ngốc." Người đàn ông há miệng, phun ra một câu phê bình.

Anh không có khí lực đáp lời chỉ suy yếu nhìn anh ấy, hoài nghi tên gia hỏa này có biết theo một logic nào đó thì anh ấy cũng đang tự mắng chính mình không. Dù sao thân thể và trí tuệ của bọn họ hoàn toàn giống nhau, không có gì khác biệt.

Sau đó tầm mắt anh lại trở nên mơ hồ, gần như tối đen, khủng hoảng không tên bắt lấy anh, tay anh run rẩy nhưng phút chốc anh cảm giác được một bàn tay khác giữ lấy tay anh, nắm chặt.

"Thuốc gây tê có hiệu lực."

Dường như biết anh hoảng hốt, trong bóng đêm mông lung anh nghe thấy giọng anh ấy.

"Yên tâm, anh sẽ đánh thức cậu."

Anh biết anh ấy sẽ nhưng cái đầu mơ hồ của anh vẫn nhớ tới một sự kiện, hiện lên một gương mặt, anh nắm chặt tay anh ấy há miệng muốn phát ra âm thanh.

Lúc đầu tên kia không hề động đậy sau đó anh nhận thấy chụp dưỡng khí trên mặt được lấy ra.

"Chuyện gì?"

Anh tập trung ý thức trên đầu lưỡi phun ra vài chữ.

"Hộp thư...của anh...săn bắn..."

"Anh nhận được, anh sẽ giải quyết." A Chấn cam đoan.

"Tìm...Bọn họ..." Anh gian nan nói: "Tìm cô ấy..."

"Anh biết." Anh ấy trả lời sau đó giúp anh mang chụp dưỡng khí vào.

Nghe vậy anh mới yên tâm nhắm đôi mắt sớm mất tiêu cự, để mình bị hiệu quả của thuốc mang đi, lâm vào bóng tối vô tận.

__Lilylys | Peanut__

Bệnh viện, phòng giải phẫu, phòng chăm sóc đặc biệt, phòng bệnh thường —

Bác sĩ, y tá, Rain, Đồ Chấn —

Anh đứt quãng tỉnh lại, lúc anh thực sự tỉnh táo đã qua mấy ngày.

Anh là vì đau mà tỉnh.

Đau đớn chiếm cứ toàn thân, tràn ngập mỗi một tế bào, mỗi một tấc cơ bắp, xương cốt.

Anh mở mắt ra nhìn trần nhà màu trắng.

Anh cảm thấy cơ thể mình như bị người ta cứng rắn tháo, ngực phải, vai trái, eo, chân phải đều vừa đau vừa nóng nhưng anh hoan nghênh nổi đau này.

Âm thanh gõ bàn phím nhẹ nhàng vang ngay bên cạnh.

Anh quay đầu thấy Đồ Chấn ngồi kế bên, chân dài vắt chéo đặt trên giường bệnh, laptop đặt trên đùi, anh ấy rũ mắt chuyên chú nhìn màn hình, mười ngón tay trên bàn phím gõ như bay.

"Anh ngừng truyền thuốc giảm đau cho cậu." Nhận thấy anh tỉnh, Đồ Chấn cũng không ngẩng đầu lên tiếng: "Nếu cậu muốn, ấn cái nút màu đỏ trong tay có thể tiếp tục truyền thuốc giảm đau."

Anh rũ mắt thấy nút đỏ đặt trong tay, cái nút nối với giá truyền dịch cạnh giường, trên giá treo một bình dịch.

Đau đớn lấp đầy thân thể khiến anh không thoải mái, có như vậy một giây anh thực sự cân nhắc nhấn cái nút đó, nhưng kết quả là hắn vẫn buông lỏng tay ra, liếm môi khàn giọng đáp.

"Em như vậy là tốt rồi." Anh tình nguyện tiếp tục chịu đau cũng không muốn không thể tự chủ nằm trên giường, anh chịu đủ những ngày đó rồi.

"Anh đã điều chỉnh lượng thuốc, nó sẽ không làm cậu hôn mê." A Chấn nói.

"Em như vậy là tốt rồi." Anh cố nén đau ngồi dậy lặp lại.

Đồ Chấn nâng cặp mắt lạnh nhìn anh.

Khẳng Ân thở hỗn hển trấn định nhìn lại anh ấy.

Người đàn ông ngồi cạnh giường nhìn chằm chằm tên người đầy thương tích ngồi trên giường không chịu nằm xuống dùng thuốc giảm đau, tặng cho anh ánh mắt xem thường rồi rũ mắt nhìn laptop trên đùi, thản nhiên nói: "Tùy cậu, anh đã nói với Rain là cậu không biết dùng nhưng cô ấy kiên trì bảo anh nhất định phải nhắc nhở cậu."

Khẳng Ân nhẹ nhàng thở ra, "Rất xin lỗi."

Đối với lời xin lỗi này Đồ Chấn chỉ khẽ hừ một tiếng.

Thừa dịp Đồ Chấn còn đang đánh máy tính Khẳng Ân chậm rãi hoạt động ngón tay và ngón chân, tuy rằng có vài ngón bị bầm tím nhưng chúng nó đều động, ngay cả chân phải bó thạch cao cũng có phản ứng.

Anh thở phào.

"Chân của cậu không có gãy, chỉ xém liệt thôi, lần sau cậu nhất định sẽ không may mắn như vậy, không phải lần nào cũng tránh được chỗ nguy hiểm, viên đạn có thể sẽ xuyên qua trái tim hoặc động mạch chủ."

Tiếng châm chọc truyền tới, Khẳng Ân giương mắt nhìn Đồ Chấn còn đang gõ máy tính môi mỏng nhả ra một câu khác, "Cậu hẳn là biết không nên chọc tức người nổ súng bắn cậu."

"Anh làm sao —" Anh ấy sao lại biết, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ: "Đồ Cần đến đây."

Chỉ có thể là Đồ Cần mới biết anh đã xảy ra chuyện gì, anh ấy có năng lực tiếp xúc cảm ứng rất mạnh, có thể xuyên thấu qua sự vật tiếp xúc mà nhìn đến ý niệm lưu lại.

"Không phải Đồ Cần, Đồ Cần hôm qua mới đến, là vợ của A Lãng." Đồ Chấn tiếp tục gõ máy tính, "Cô ấy kiên trì muốn tới, ở trên phi cơ cảm ứng được vụ nổ, cô ấy thấy cậu bị hất văng còn bị tên kia bắn suýt thì lên cơn sốc, A Lãng không ở đây Hạ Vũ không thể không cho cô ấy sử dụng thuốc an thần."

Câu cuối cùng làm con ngươi anh co rụt lại, càng tệ hơn là, chứng tỏ lúc ấy cô cũng ở đó ở phụ cận tòa lâu đài, mà tòa lâu đài đáng chết kia trải qua mấy ngày có số người chết đủ để so sánh với chiến trường. Đối với người có thể cảm ứng được án mạng còn bị cho sử dụng thuốc an thần mà không thể phản kháng như Đàm Như Nhân chẳng khác gì địa ngục.

"A Lãng đến đây." Đồ Chấn giương mắt nhìn anh, lạnh mặt: "Anh ấy tức giận muốn đột quỵ luôn, đó là nhiệm vụ của anh ấy vợ của anh ấy, mặc kệ là Đàm Như Nhân hay cậu, phát hiện vấn đề gì cũng nên thông báo trước với anh ấy chứ không phải là tự mình quyết định."

"Đồ Hoan xảy ra chuyện, chị Như Nhân biết Đồ Hoan đối với A Lãng mà nói giống như em gái ruột, chị ấy biết A Lãng phải đi châu Âu em thì vừa khéo ở Hollywood, em vừa khéo có quen biết với người nhận được thư mời."

"Mary Taylor là khách hàng, cậu hẳn là biết, hại chết khách hàng là tối kỵ với anh Võ."

Anh xác thực biết, anh cũng xác thực không nên để Mary liên lụy vào chuyện này, cho nên anh không biện giải, chỉ áy náy.

"Em rất xin lỗi."

"Cậu biết là tốt." Đồ Chấn lạnh lùng nói.

Khẳng Ân hít một hơi thật sâu hỏi lại: "Tình huống hiện tại thế nào?"

Nghe được vấn đề này Đồ Chấn không tiếp tục chỉ trích anh, trực tiếp nói cho anh biết tiến triển.

"Bọn anh tìm được Jenny, Mary, Sở Hân Hân và Lâm Na Na, anh Võ đã an bày cho họ. Tòa lâu đài bị thiêu hủy nhưng Đàm Như Nhân từ trong đống hài cốt tìm được nhật ký của Diana, Nghiêm Phong đã đến Hollywood xác nhận chuyện nói trong đó. Một phần hồ sơ của cậu Mary đã bổ sung chi tiết, bà ấy nói bạn của Sở Hân Hân Trạm tiểu thư hẳn là đi cùng cậu, anh đoán cô ấy bị tên kia mang đi."

Lòng anh quặng thắt, sắc mặt tái nhợt gật đầu: "Đúng, cô ấy bị tên kia mang đi."

"Vợ A Lãng chỉ có thể thấy được một phần, cậu kể lại lần nữa, anh cần nhiều chi tiết hơn."

Khẳng Ân hít sâu dựa vào gối đầu phía sau nhắm mắt lại trần thuật đơn giản những chuyện ngày đó phát sinh.

__Lilylys | Peanut__

Tên kia nửa nằm trên giường giọng nói vững vàng, bình tĩnh chậm rãi kể lại chuyện ngày đó, nếu chỉ nghe cậu ta nói sẽ nghĩ rằng cậu ta chỉ bị thương nhẹ nhưng Đồ Chấn biết không phải vì thế giương mắt nhìn cậu ta chằm chằm.

Chàng trai trên giường quai hàm siết chặt, hai tay nắm chặt thành nắm đấm để bên người gân xanh giữa trán nổi lên.

Nếu không phải rất đau tên này sẽ không biểu hiện đau đớn ra ngoài, cậu ta sợ bị cưỡng chế sử dụng thuốc giảm đau hoặc thuốc gây mê, sợ sẽ lại bị nhốt, sợ không bao giờ có thể tự do.

Đồ Chấn biết vì sao cậu ta lại sợ, anh cũng sợ, đó là lý do anh không bắt buộc cậu ta dùng thuốc giảm đau, anh hiểu, so với bất kỳ ai nào càng hiểu rõ nổi sợ của cậu.

Có đôi khi đau cũng là chuyện tốt.

Còn có thể đau chứng tỏ còn sống, có thể cử động chứng minh cậu tự do.

Anh nhìn Khẳng Ân chịu đựng cơn đau trần thuật chuyện đã xảy ra, sau đó cậu ta mở mắt sắc mặt tái nhợt nhìn anh kết luận.

"Em đoán hai người đàn ông mang cô ấy đi đều là người chơi phía sau màn, người chơi trò chơi thợ săn."

Đồ Chấn đồng ý điểm này còn đối với người phụ nữ bị mang đi mà nói là bất hạnh.

"Người hầu của Jaren Ace hai tuần trước đó đã bị đuổi việc toàn bộ không ai biết vì sao, người trấn trên cho là vì ông ta bị ung thư sắp chết nên mới làm vậy. Về phần cảnh sát, bọn họ nói chưa từng nhận được điện thoại báo án từ lâu đài Jaren, càng chưa từng phái người đến điều tra, thậm chí không biết đã xảy ra án mạng, hiển nhiên cảnh sát mà cậu gặp cũng là giả."

"Từ đầu đến cuối đây chỉ là trò chơi." Khẳng Ân nhìn anh: "Đối với những người chơi mà nói chỉ là một trò chơi, bọn họ giống như xem phim thưởng thức màn săn bắn này, nhìn mọi người bị kinh hãi bị đùa bỡn."

Đồ Chấn chuyển laptop qua cho anh xem bức ảnh trên màn hình.

"Sở Hân Hân bọn họ giúp cảnh sát địa phương làm phát họa tội phạm, vẽ mấy bức họa, rõ ràng nhất là vị quản gia Berlus kia, anh nghi ngờ đó là khuôn mặt thật của hắn, anh còn đưa hình ảnh hắn vào máy tính để cho hệ thống theo dõi của FBI, Google, Interpol,...nhận diện khuôn mặt. Anh Võ để Khả Phỉ và Tiểu Hoa (Giang Tĩnh Hà vợ Đồ Cần) điều tra tài vụ của Jaren Ace trước mắt chưa có kết quả."

"Máy tính trong phòng của Jaren Ace đâu? Bị hủy toàn bộ sao?" Khẳng Ân nhíu mày truy vấn.

"Không có nhưng có người đã gỡ ổ cứng máy tính cho nên thứ chúng ta có trước mắt chính là tệp hồ sơ sao chép cậu gửi và nhật ký của Diana."

"Thợ săn trong trò chơi thì sao?"

"Anh đã tìm trên mạng, không có tin tức về thợ săn trong trò chơi kia, đó là trò chơi tư nhân được thiết lập trên một máy chủ riêng. Anh đã viết một chương trình để thu thập toàn bộ tin tức liên quan trên toàn cầu nhưng việc này cần chút thời gian."

Tin tức này làm tim Khẳng Ân nhói lên đồng tử co lại.

Nhưng cô ấy không có thời gian, người kia không biết sẽ làm chuyện gì với cô.

Anh hít sâu một hơi nhìn Đồ Chấn, "Anh có giấy bút không?"

Đồ Chấn kinh ngạc, rất nhanh hiểu ra anh muốn làm gì không hỏi nhiều đưa laptop cho anh: "Cái này cảm ứng cậu có thể trực tiếp dùng tay vẽ."

Khẳng Ân nhìn màn hình cảm ứng mở phần mềm đồ họa mở một tệp trống dùng ngón tay nhanh chóng vẽ ra hai gương mặt.

Đây không phải là việc dễ dàng, mỗi lần anh di động ngón tay miệng vết thương sẽ bị liên lụy nhưng anh không rên tiếng nào, trí nhớ của anh rất tốt phác họa đối với anh chưa bao giờ là việc khó, anh chỉ cần đem sự vật khắc trong đầu vẽ ra.

Nhưng chỉ vẻn vẹn vài động tác vẽ đã khiến cả người anh toát mồ hôi, Khẳng Ân vẽ xong trả laptop lại cho Đồ Chấn, nhìn anh ấy nói: "Mặt của Berlus có thể là giả nhưng hai người này thì không, bọn họ không nghĩ lưu cho em một con đường sống."

Anh cố hết sức để tay run không quá lợi hại nhưng hình ảnh vẫn cứ nhoè thật rõ ràng.

Đồ Chấn đối với việc này không nói gì nâng tay tiếp nhận laptop: "Anh đã thiết lập theo dõi tất cả hình ảnh giao thông ở phụ cận đối chiếu với gương mặt của Trạm tiểu thư. Anh sẽ thêm hai khuôn mặt này vào nếu đối chiếu với người có gương mặt tương tự nó sẽ tự động báo cho anh biết."

Khẳng Ân thở phì phò dựa trở lại gối gật đầu ý đã hiểu.

"Anh thu thập vật chứng ở hiện trường gửi trở về." Đồ Chấn để laptop cạnh giường đứng dậy rót cho anh cốc nước. "Hồng Hồng ở trong phòng thí nghiệm làm kiểm nghiệm, có lẽ cô ấy sẽ tìm được manh mối."

Khẳng Ân phản xạ tiếp nhận cốc nước nhưng không uống chỉ mím môi rũ mắt nhìn cốc nước trong tay, một tay vô thức đè lên ngực phải của mình bởi vì tiếp nhận cốc nước mà động đến vết thương.

Anh nghĩ gì Đồ Chấn cũng biết, chính anh ấy ngẫu nhiên cũng sẽ hoảng thần như vậy.

Người phụ nữ bị bắt cóc kia quấy nhiễu cậu ta, Khẳng Ân cho rằng đó là trách nhiệm của cậu ta, Trạm Khả Nam ở trước mặt cậu ta bị mang đi rõ ràng tên này sẽ tự trách.

(Mấy câu dựa theo góc nhìn của Đồ Chấn sẽ gọi Khẳng Ân là cậu ta nhe mọi người, đừng loạn ahihi)

Đồ Chấn vươn tay ra trước mặt anh búng tay mấy cái.

Khẳng Ân hồi thần nhìn anh ấy.

"Cậu nên biết Trạm tiểu thư bị bắt cóc không phải là việc cậu có thể khống chế, điều duy nhất cậu cần làm bây giờ là nghỉ ngơi cho tốt, khôi phục sức khỏe, chuyện khác bọn anh sẽ xử lý."

Khẳng Ân nhìn anh ấy gật đầu.

"Em biết."

"Uống nước đi, ngủ một giấc để miệng vết thương mau lành."

Người đàn ông này nói đúng, giờ khắc này anh ngoại trừ an tâm dưỡng bệnh cái gì cũng không làm được, cho nên anh không nói gì nắm chặt cốc nước bắt buộc mình uống nước.

Anh chậm rãi nuốt, lúc anh uống xong một ly người đàn ông cạnh giường lại giúp anh rót thêm ly khác.

Nước mát lạnh làm dịu môi khô nứt, thấm vào yết hầu giảm bớt cảm giác đau đớn nhưng không cách nào làm dịu cảm giác bất lực.

Đúng lúc này Đồ Chấn lấy đồng hồ trong túi đưa cho anh.

"Anh đã sửa mặt ngoài, các công năng khác cũng sửa nốt may mắn GPS không bị hỏng."

Thấy cái đồng hồ mắt anh hơi nheo lại.

Trên người nhiều vết thương khiến Khẳng Ân nhúc nhích một chút cũng cảm thấy không thở nổi nhưng anh vẫn tiếp nhận lấy cái đồng hồ, nắm chặt.

"Em vốn muốn đưa đồng hồ cho cô ấy nhưng cô ấy không lấy, nếu cô ấy cầm nó bây giờ cô ấy đã ở đây."

Nghe được âm thanh khàn khàn của anh Đồ Chấn nhíu mày: "Nếu cô ấy cầm nó cậu hiện tại đã chết."

Khẳng Ân nhếch môi tự giễu, Đồ Chấn thấy anh nắm chặt đồng hồ trong tay, chặt đến các đốt ngón tay đều trắng bệch.

"Cậu nghỉ ngơi đi, có tin tức anh sẽ thông báo."

"Người nhà của cô ấy, Trạm tiểu thư...Có người báo cho người nhà của cô ấy chưa?"

"Cô ấy bây giờ là người mất tích cảnh sát đã liên lạc rồi, anh Võ nói tình huống trước mắt chưa rõ không cần để người nhà của cô biết chúng ta đang tìm người."

Có đôi khi người nhà quá nóng vội ngược lại quấy nhiễu công việc của bọn họ.

Anh hiểu rõ điểm này không có lời nào để nói chỉ gật gật đầu mệt mỏi nói lời cảm tạ.

"Cám ơn anh."

Đối với câu cám ơn này Đồ Chấn không khách khí, anh gật đầu, tên này cần nghỉ ngơi không tiếp tục quấy rầy anh, cầm lấy laptop trên giường đi ra ngoài.

Một trận gió lạnh thổi tới mang theo hương vị của rừng rậm, Khẳng Ân quay đầu nhìn trời xanh mây trắng ngoài của sổ.

Chim chóc bay lượn, ánh mặt trời xuyên thấu qua táng cây, thế giới này xem ra thật bình thản bão táp ngày đó dường như là giả, dường như chưa từng xảy ra.

Nhưng nó đã xảy ra, những người đó đã chết, bị săn, bị mưu sát, anh nhớ tất cả cũng nhớ rõ người phụ nữ rúc vào lòng anh.

Anh nhớ hương vị của cô, nhớ hơi ấm cô toả ra, nhớ cô vươn hai tay ôm anh, cũng nhớ anh dùng tất cả sức lực anh có vẫn không thể bảo vệ cô, vẫn để cô rời khỏi tay mình bị kẻ đó mang đi —

Qua một lúc lâu anh mới phát hiện trong tay truyền đến cảm giác nhoi nhói, anh cúi đầu thấy tay phải anh nắm đồng hồ vẫn hoàn hảo như cũ nhưng cốc nước thủy tinh trong tay trái không biết khi nào bị anh bóp vỡ.

__Lilylys | Peanut__

Mỗi một ngày qua đi cho dù người của Hồng Nhãn không ngừng bôn tẩu nhưng mỗi lần tìm được manh mối mới sau khi điều tra đều đi vào ngõ cụt. Ngay cả Đồ Cần đến đây cũng bất lực.

Rain và chị Như Nhân mỗi ngày đều sẽ đến thăm anh, A Lãng cũng đã tới.

"Xin lỗi." Khi chỉ còn anh và người đàn ông kia anh mở miệng giải thích: "Em không phải muốn nhúng tay vào việc của anh."

A Lãng tựa vào cửa sổ hai tay khoanh trước ngực mím môi nhìn anh, qua một lúc lâu mới nói: "Cậu có biết trong việc này anh khó chịu nhất là gì không?"

Anh trầm mặc không trả lời.

"Anh khó chịu nhất là cậu cho rằng tự mình có thể xử lý tất cả." A Lãng trừng anh, khi anh mở miệng muốn nói lại tiếp lời: "Đừng nói cậu không hề nghĩ như vậy, cậu con mẹ nó là muốn như thế này nên mới chưa từng thông báo với Tiểu Phì trong tình huống không có ai trợ giúp tới đây tra án."

Khẳng Ân không thể phủ nhận chuyện này chỉ có thể thừa nhận: "Em không nghĩ tới mọi việc sẽ biến thành như vậy."

Anh nói thật, anh không nghĩ tới.

Shit, ngay cả chính A Lãng cũng không nghĩ tới, vậy nên anh nghĩ anh không thể đem toàn bộ mọi việc đổ lên đầu thằng nhóc này.

"Anh hy vọng cậu không dại dột có lần sau." Anh ấy tức giận nói.

"Sẽ không có lần sau." Khẳng Ân nhìn ông anh kia mở miệng cam đoan.

Nghe vậy A Lãng mới đứng thẳng dậy tiến lên đưa tư liệu trong tay cho anh.

"Đây là tư liệu Nghiêm Phong mới gửi đến, A Chấn muốn anh giao cho cậu, đừng để cho Rain và Nhân Nhân nhìn thấy. Nếu các cô ấy biết được cậu đang xem văn kiện công tác tai bọn anh sẽ không được yên ổn, nhưng anh nghĩ cậu cần phải biết tiền căn hậu quả."

Anh quả thật cần phải biết tiền căn hậu quả, anh nói cám ơn A Lãng mở văn kiện ra xem. Tuy rằng sớm đoán được, hơn phân nửa văn kiện này cũng chứng thực suy đoán của anh trước đây, Jaren Ace vì con gái báo thù.

Mỗi người trên tờ danh sách đó đều từng lợi dụng Diana, gián tiếp gây cho cô ấy căn bệnh trầm cảm cho dù cô ấy thoát ly khỏi hoàn cảnh đấy rồi vẫn không thể khôi phục như trước.

Anh khép tư liệu đặt nó dưới gối đầu.

Mặc dù đã biết tiền căn hậu quả nhưng nó cũng chẳng thay đổi được gì.

Cô vẫn không có tin tức.

Ngày lại qua ngày, một ngày lại một ngày...

Anh bắt đầu có thể xuống giường, vết thương của anh chậm rãi khôi phục, anh thử một lần nữa rèn luyện bản thân nhưng càng ngày càng cảm thấy mình giống như dã thú bị nhốt trong lồng.

Những người đàn ông kia liên tục thông báo cho anh tin tức mới nhất nhưng sự tình không có tiến triển quá lớn. A Chấn điều tra thân phận của Berlus tư liệu đương nhiên là giả. Tiểu Phì tra tài vụ của Jaren Ace nhưng trước và sau khi ông ta chết mọi chi tiêu và đầu tư đều rất bình thường. Hải quan Canada không có ghi chép Trạm Khả Nam xuất cảnh, máy tính của A Chấn cũng không đối chiếu được ai.

Anh không muốn nghĩ nhiều không dám để mình suy nghĩ, anh biết người của Hồng Nhãn đang tìm cô. Dốc toàn lực đi tìm vì vậy nên anh không nghĩ nữa ép bản thân ăn cơm, uống thuốc, ngủ.

Đảo mắt lại qua mấy ngày.

Anh không dám tưởng tượng, anh đã cố gắng hết sức nhưng anh càng ngày càng nôn nóng cũng càng ngày không áp chế được tính khí.

Mà ác mộng cứ liên tục không ngừng.

Anh không muốn uống thuốc nên anh không thể ngủ, anh ép buộc bản thân ở thời điểm nên ngủ nằm nhắm mắt, có đôi khi quá mệt mỏi anh sẽ thiếp đi nhưng trong lúc mơ anh sẽ trở lại hiện trường vụ nổ thấy cô rời khỏi tay anh, thấy cô bị người đàn ông kia mang đi.

Anh giãy giụa từ trong mộng tỉnh lại, mồ hôi đầm đìa.

Ngoài cửa sổ một mảnh tối đen yên lặng không tiếng động.

Đèn trong phòng bệnh bật sáng, ánh đèn tái nhợt chiếu sáng cả căn phòng cũng chiếu sáng người đứng bên giường anh, cúi người nắm lấy đầu vai anh.

Là Đồ Chấn.

Khẳng Ân ngồi dậy lau mồ hôi trên mặt thở hổn hển, nuốt nước bọt, anh biết mình có thể tỉnh lại là vì anh ấy lay tỉnh anh.

Anh hẳn là phải cám ơn anh ấy nhưng đồng hồ anh hiện tại biểu thị hai giờ đêm, Đồ Chấn không nên ở trong này, anh nín thở mở miệng hỏi.

"Có tin tức à?"

"Không có." Đồ Chấn buông lỏng đầu vai anh giúp anh rót ly nước.

Anh nên nâng tay nhận nhưng anh không có cách nào.

Không có.

Hai chữ giống như mũi tên bén nhọn cắt ngang không khí hung hăng đâm vào ngực anh.

Rất đau, đau quá.

Anh nhắm mắt lại cảm thấy không thể hô hấp vô thức siết chặt hai tay.

Nhìn dáng vẻ anh không ổn Đồ Chấn vươn tay muốn nhấn nút truyền thuốc giảm đau nhưng bị Khẳng Ân bắt được tay ngăn cản.

"Không cần...Em không sao..." Khẳng Ân cố nén nỗi đau trong lòng.

Anh trông chẳng hề giống như không có việc gì, trán anh đổ mồ hôi lạnh, cơ bắp siết chặt gân xanh trên cổ bởi vì dùng sức mà nổi lên chẳng chịt như rễ cây.

"Cậu cần thuốc giảm đau." Đồ Chấn lên tiếng.

"Em không cần." Anh cắn răng nói.

Đồ Chấn nhíu mày lạnh giọng: "Cậu biết nó sẽ làm cậu cảm thấy đỡ hơn chút."

"Sẽ không!" Anh mở bừng mắt phẫn nộ thấp giọng gào: "Nó sẽ chỉ làm em thấy em có bao nhiêu ngu ngốc, nó làm em thấy thất bại của mình, làm em thấy cho dù em dốc hết toàn lực cũng không bảo vệ được cô ấy, làm cho em thấy em có bao nhiêu bất lực —"

Nói được một nửa Khẳng Ân thấy mặt anh ấy kinh ngạc mới nhận ra mình đang tức giận, anh đột nhiên cứng đờ ngậm miệng.

Yên tĩnh bao trùm căn phòng.

Anh đơ người nhìn người đàn ông trước mặt chậm rãi nhướng mày, ép buộc chính mình thả lỏng.

Dù anh nhanh chóng thu liễm tính khí nhưng trong không khí vẫn lưu lại cảm xúc mãnh liệt rõ rệt.

Đồ Khẳng Ân không có tính tình cáu kỉnh, gần như không có, nếu so sánh thì Khẳng Ân ở Hồng Nhãn quả thật giống như một thiên sứ.

Anh tuấn mỹ, dễ gần, đối với yêu cầu của mọi người ai nhờ cũng không từ chối thậm chí không oán giận, anh luôn điều hòa bản thân phối hợp với mọi người.

Anh và Phượng Lực Cương cùng nhau chơi đùa với bọn trẻ, cùng Đồ Ưng trầm mặc làm thợ mộc, anh có thể cùng A Nam ở trong phòng thí nghiệm nghỉ ngơi cả một ngày cũng có thể cùng Đồ Cần lái những chiếc xe phân khối lớn cùng nhau lên núi xuống biển, anh sẽ bồi A Lãng luyện võ, chạy bộ cùng A Lỗi, cũng vui vẻ giúp Nghiêm Phong sửa sang lại đống tài liệu báo cáo nhạt nhẽo, thậm chí khi anh về nhà sẽ giúp Irapa trồng rau.

Mặc kệ người trong Hồng Nhãn nói gì Đồ Khẳng Ân đều không tức giận nhưng anh không phải thực sự không nổi cáu.

Đồ Chấn biết, Khẳng Ân đương nhiên có tính khí, chỉ là anh giấu cảm xúc đi.

Đồ Khẳng Ân sở dĩ có thể ở chung với mọi người hoà hợp như vậy là vì anh bảo vệ chính mình, thế nên giống y như con tắc kè hoa bắt chước mọi người trong Hồng Nhãn, thời điểm cần thiết lấy mớ tính cách đó ra dùng.

Vì tuổi thơ trải qua hoàn cảnh sinh hoạt bất đồng Khẳng Ân so với anh càng đè nén càng hiểu được phải che đậy cảm xúc của bản thân, cậu không thể tức giận điều đó sẽ khiến người kia nắm giữ được nhược điểm của cậu dùng nó đối phó cậu, tra tấn cậu, thí nghiệm cậu.

Cậu ta giấu bản thân mình đi, không để người khác phát hiện, không cho người khác phát hiện.

Cho dù hai người giống nhau, ngay cả khi anh và cậu có cùng một cơ thể, trên đời này không có người thứ ba giống như hai người họ có thể hiểu đối phương. Mấy năm nay đa số thời gian anh không biết tên nhóc này đang nghĩ gì.

Nhưng giờ phút này, ngay lúc này, Đồ Chấn thấy cảm xúc rõ nét trong mắt Khẳng Ân, anh có thể hiểu được tâm trạng cậu, cảm xúc lấp đầy mỗi tế bào toàn thân cậu ta.

Phẫn nộ, không cam lòng, áy náy —

Đau.

Không phải là đau đớn trên thân thể mà là đau đớn đọng lại dưới đáy lòng.

Còn có một sự sợ hãi khó diễn tả bằng lời.

Sẽ không! Nó sẽ chỉ làm em thấy em có bao nhiêu ngu ngốc, nó làm em thấy bất bại của mình, làm cho em thấy cho dù em dốc hết toàn lực cũng không bảo vệ được cô ấy, làm cho em thấy em có bao nhiêu bất lực —

Cậu ta sợ hãi, trống rỗng, vì người phụ nữ kia mà lo lắng hoảng loạn đến nỗi áp lực trong lòng không thể khống chế cứ vậy mà chạy ra khỏi miệng.

Nhìn tên gia hỏa này đột nhiên Đồ Chấn bỗng hiểu ra vì sao cậu ta luôn gặp ác mộng, vì sao đối mặt với họng súng còn muốn đứng lên, vì sao biết rõ không nên chống cự để giữ mạng mà vẫn kiên trì.

Trước đây cậu ta luôn biểu hiện một mặt trấn định, thập phần bình tĩnh, anh biết Khẳng Ân lo lắng cho người phụ nữ kia là bình thường nhưng anh không nghĩ cậu ta quan tâm như vậy. Vượt xa sự đồng cảm đối với nạn nhân.

Hiển nhiên, Trạm Khả Nam đối với Khẳng Ân không chỉ là người cần được cứu.

"Xin lỗi...Em không..." Khẳng Ân nuốt nước bọt, rũ mắt nhìn nơi khác, vò loạn tóc cộc lốc nói: " Em không cần thuốc giảm đau...Em chỉ là...Em cần nghe được một chút tin tức tốt..."

Đồ Chấn nhìn cậu ta buông lỏng tay cầm nút truyền thuốc, thả ly nước xuống.

Anh biết vì một người lo lắng chịu đựng sợ hãi là cảm giác gì, nó giống như bàn tay ai đó bóp chặt tâm cậu ta, mỗi một lần không có tin tức bàn tay níu lấy tâm cậu ta càng siết chặt, chặt đến cậu ta không thể hô hấp, làm cậu ta nghẹt thở.

Ngược lại nỗi đau trên thân thể không đáng kể chút nào.

Cậu ta thật sự không cần thuốc giảm đau, cậu ta cần là tìm được người phụ nữ mất tích kia.

Sau đó Đồ Chấn thấy cậu ta hít một hơi ngước mặt lên nhìn anh, mở miệng yêu cầu.

"Em muốn dùng thử Thần Hành Giả."

Đồ Chấn nghe được cả người cứng đơ không chút nghĩ ngợi ngay lập tức cự tuyệt.

"Không được."

"Em có thể tìm được cô ấy." Khẳng Ân liếm môi khàn khàn nói.

Đồ Chấn lạnh mặt trừng cậu ta: "Chúng ta năm đó đã phá hủy nó rồi, anh Võ tự hủy."

Thần Hành Giả là thành quả của ác ma, đó là máy móc bọn ác ma sáng tạo ra, kẻ đó đã vượt qua giới hạn đạo đức xem con người như động vật trở thành vật thí nghiệm, thành chuột bạch. Thần Hành Giả có thể làm rất nhiều việc, thậm chí có thể cưỡng chế kích phát khả năng ẩn giấu của não người nhưng đồng thời nó cũng hủy hoại rất nhiều người, nhiều người vì nó mà trở nên cuồng loạn, tử vong. Người có thể sử dụng Thần Hành Giả đã ít lại càng ít, người có thể sử dụng Thần Hành Giả đến cuối cùng chân chính còn sống chỉ có ba người.

Vì không để nó tiếp tục hại người nên người của Hồng Nhãn đã phá hủy nó.

Nhưng tên chết tiệt trên giường không vì vậy buông tha anh.

"Em biết anh đã xem bản thiết kế."

Khẳng Ân nhìn anh chỉ vào đầu mình nói: "Chúng ta không giống với người bình thường, nó ngay tại trong đầu anh, anh có thể làm ra được."

"Cậu có biết cậu đang muốn làm gì không?" Đồ Chấn nhíu mày híp mắt lạnh giọng đáp trả: "Anh sẽ không đi làm cái máy chết tiệt đó, huống chi chính cậu cũng nói năm đó cậu có thể lợi dụng Thần Hành Giả tìm được Đàm Như Nhân là vì Rain đã nói với cậu Như Nhân và người của Hồng Nhãn ở cùng nhau. Hơn nữa vận khí của cậu con mẹ nó chết tiệt may mắn mới có thể bắt lấy ý thức của chị ấy, còn là vì tâm linh cảm ứng của Đàm Như Nhân cũng rất mạnh. Trạm Khả Nam cho dù có năng lực giống thế, thế giới này lớn như vậy, cậu cũng không tìm được. A Quang năm đó mất tích bọn anh đã từng thảo luận chuyện này, một lúc tiếp thu nhiều ý thức sẽ khiến đầu của cậu không kịp xử lý, cậu không phải vì vậy mà điên, mà sẽ bị lạc trong đó không thể tỉnh lại —"

"Cô ấy bị bắt đi từ trong tay em, cho tới hôm nay đã hơn một tháng." Đôi mắt màu lam của Khẳng Ân u ám, mờ mịt mở miệng: "Không phải một tuần, không phải một tháng là đằng đẵng bốn mươi lăm ngày. Cô ấy biết những người đó là dạng người gì, bọn họ mang cô ấy đi thì sẽ không giết cô ấy, chúng ta đều biết nếu một người đã mất đi giới hạn đạo đức thì có bao nhiêu điên cuồng. Những người này lấy săn bắn con người làm trò chơi, đối với bọn họ mà nói trừ bỏ bản thân ở ngoài những người khác và động vật không có gì khác nhau, anh nghĩ xem cô ấy sẽ trải qua một ngày như thế nào."

"Anh không phải không thông cảm cho cô ấy." Đồ Chấn nheo mắt nắm chặt quyền, "Nhưng sử dụng Thần Hành Giả quá mạo hiểm, đấy là đánh cược mạng sống."

"Em nguyện ý mạo hiểm." Khẳng Ân nói.

"Anh không muốn." Đồ Chấn căm tức quở trách.

Khẳng Ân nhìn người đàn ông kia lại hỏi một vấn đề: "Nếu mất tích là chị Khả Phỉ thì sao?"

Câu này làm Đồ Chấn giật mình sắc mặt xanh mét.

"Nếu là chị ấy anh sẽ không phản đối ý kiến này, anh sẽ lập tức đi làm Thần Hành Giả, anh sẽ tự sử dụng nó. Anh sẽ dùng tất cả các cách thức tìm chị ấy."

"Trạm Khả Nam không phải Khả Phỉ, cậu mới cùng người phụ nữ kia ở chung ba ngày, cậu và cô ấy gần như là người xa lạ." Sắc mặt anh khó coi nhắc nhở Khẳng Ân, "Làm như vậy đáng giá sao?"

Đúng vậy, đáng giá sao?

Anh không biết, anh không nghĩ tới, anh chỉ biết mình phải làm.

Trước đây anh không dám nghĩ, không dám mơ tưởng, không dám nhớ tới khoảnh khắc tốt đẹp ở khi cùng cô bởi vì sự thật khiến anh vô cùng sợ hãi.

Nhưng mà bây giờ, ngay tại thời khắc này anh nghĩ kỳ thực anh đã sớm biết, chính vì biết mới không thể chấp nhận việc cô biến mất vô tung.

Khẳng Ân nhìn anh: "Cô ấy có thể nhận ra chúng ta khác nhau."

Chỉ vì cái này?

Đồ Chấn khóe mắt giật giật, "Cô gái ấy cho tới bây giờ chưa từng thấy anh."

"Cô ấy có thể, cô ấy không chỉ nhận ra anh và em." Khẳng Ân ngóng nhìn anh ấy, "Cô ấy có thể nhận ra em và Jessie không giống nhau, cô ấy nhận ra em."

Câu này thành công làm Đồ Chấn ngậm miệng.

Khẳng Ân nhếch khóe môi, chậm rãi tiếp lời: "Cô ấy nói cô ấy thích em, không thích Jessie."

"Cô ấy muốn em làm chính em là được rồi, cô ấy thích, là con người thật của em."

Đồ Chấn trừng anh, không phản bác.

"Em phải tìm đươc cô ấy." Khẳng Ân nhìn thẳng vào mắt anh ấy, không che giấu bản thân, lần đầu tiên thừa nhận với bản thể khác của mình.

Những lời này cứ như vậy xông ra rung chuyển trong không khí.

Đúng vậy, anh cần.

Anh cần tìm được cô. Anh cần cô.

Người đó có thể phân biệt anh, thật sự thích anh, sẵn sàng vươn tay ôm lấy anh.

"Em cần." Anh vô thức lặp lại gần như khẩn cầu.

Đó là khát vọng từ ở sâu trong nội tâm, nỗi đau chỉ cầu mà không được.

Đồ Chấn đã thấy biểu cảm động dạng, ở trong gương, trên chính gương mặt anh.

Anh không thể cự tuyệt cậu ta nhưng anh làm sao có thể đáp ứng cậu ta đây?

__Lilylys | Peanut__

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

"Thật có lỗi quấy rầy hai vị."

Hai người đàn ông nghe tiếng cùng nhau ngẩng đầu nhìn, người phụ nữ ngoài cửa đi vào phong tư yểu điệu, bà mặt quần bò và T-Shirt, trên cổ tay đeo mấy chiếc vòng bạc, vành tai cũng đeo khuyên tai lớn bằng bạc. Bà đem tóc dài cuộn ở trên đầu nhưng vẫn buông xuống rất nhiều, tóc của bà rất dài, giống như Tiểu Gypsy.

Người phụ nữ này rất đẹp, mày rậm mắt to, mũi cao thẳng, nhất thời không thể đoán được tuổi tác của bà rốt cuộc là bao nhiêu nhưng anh đã từng thấy cặp mắt đen nhánh thâm thúy kia ở trên người một cô gái khác.

Trừ cái đó ra phụ nhân này cũng mang đến cho người ta một loại khí chất đặt biệt thần bí giống như cô ấy.

"Ta là mẹ của Khả Nam, Trạm Nguyệt Noãn."

Anh kinh ngạc, phụ nhân thoạt nhìn rất trẻ, anh còn nghĩ rằng là thân thích của cô, có lẽ là chị em họ không nghĩ tới sẽ là mẹ của Khả Nam.

Trạm Nguyệt Noãn đi đến cạnh giường nhìn diện mạo của anh không nhịn được nhíu mày sang Đồ Chấn ở bên kia, nhìn hai gương mặt giống nhau như đúc hỏi.

"Các cậu là anh em?"

Khẳng Ân hơi cứng đờ, không biết nên trả lời thế nào thì nghe Đồ Chấn không chút hoang mang mở miệng đáp một câu.

"Đúng vậy, chúng tôi là anh em."

Anh bất giác nhìn anh ấy chỉ thấy anh ấy nâng tay để trên đầu vai anh, nhìn thẳng vào phụ nhân nói, "Nó là em trai tôi."

Cổ họng anh nghẹn uất.

Mấy năm nay anh vẫn luôn biết Đồ Hải Dương thu dưỡng anh là vì bộ dáng của anh và Đồ Chấn giống nhau, trên hộ tịch bọn họ quả thật là anh em nhưng người đàn ông này chưa từng chủ động đề cập tới chuyện này.

"Các cậu rất giống nhau, ít ra ta nhìn thấy bộ dạng hai người giống anh em." Trạm Nguyệt Noãn không nghĩ nhiều chỉ cười cười sau đó đi đến cạnh giường nhìn anh: "Ta nghe nói cậu là người cuối cùng nhìn thấy con gái ta."

Câu này làm con ngươi Khẳng Ân hơi co lại những vẫn mở miệng thừa nhận.

"Là tôi."

"Cậu nghe Khả Nam nói về của chúng ta rồi chứ?" Bà hỏi anh, "Cậu có biết chúng ta làm cái gì không?"

"Có."

"Nhưng cậu chưa từng tới tìm ta." Trạm Nguyệt Noãn nhíu mày, khi nhận được thông báo của cảnh sát Khả Nam mất tích bà liền ngồi máy bay tới đây, mới đầu bà không biết sự tồn tại của Hồng Nhãn nhưng có người cũng tìm kiếm tin tức giống bà, rất khó để không chú ý đến những người này.

Anh hít sâu, nhìn bà nói ra trọng điểm: "Nếu bà tìm được cô ấy sẽ không xuất hiện ở đậy."

"Cậu nói không sai." Bà không tức giận, ngồi xuống bên giường nhìn anh: "Ta đã thử, khi người của các cậu kể cho ta đã xảy ra chuyện gì ta đã thử tìm con bé nhưng không có tung tích, ta không cảm nhận được gì."

Khoảnh khắc này cơn đau lại dâng lên, anh không trông mong người phụ nữ này có thể cho anh hy vọng gì, nếu bà có thể biết được, nếu có thông tin về Tiểu Gypsy sẽ không chờ tới bây giờ mới đến. Nhưng vài giây trước anh không nhịn được muốn hy vọng —

Trạm Nguyệt Noãn thấy nỗi đau trong mắt anh, bà khẽ hếch mày biết mình không tới sai chỗ.

Người đàn ông này quan tâm, mà bà cần nhất chính là người quan tâm.

"Ta quả thật không cảm ứng được con bé." Trạm Nguyệt Noãn nhìn anh, "Nhưng cậu nên biết vì công việc nên chúng ta giỏi nhất là tìm kiếm này nọ, mấy thứ bị rơi mất. Có đôi khi mọi người mất đồ lại quên để nó ở đâu, lạc ở đâu, não người rất đặc biệt. Bộ nhớ được tạo ra ở vùng đồi thị của não sau đó được chuyển đổi thành bộ nhớ dài hạn ở thùy trán của não nhưng có đôi khi vì nguyên nhân nào đó mà mọi người sẽ lãng quên mất, có thể là trải qua chấn thương hoặc là vì muốn quên lãng, chúng ta trợ giúp bọn họ nhớ lại bọn họ quên mất vật đó ở nơi nào."

Đồi thị và thùy trán của anh không bị tổn thương gì.

Anh nhớ mỗi một chi tiết xảy ra, anh nhớ rất rõ ràng.

"Cô ấy không phải đồ vật, tôi không..." Cổ họng Khẳng Ân nghẹn lại, chần chờ một lúc mới lên tiếng, "Cô ấy mất tích. Con gái bà bị bắt cóc, tôi biết cô ấy ở đâu bị mang đi nhưng không biết bị mang đến chỗ nào." Việc này theo như lời bà nói tìm đồ vật này nọ hoàn toàn là hai việc khác nhau, mấy thứ kia chưa từng bị dời đi, chúng nó chỉ là bị quên mất để ở đâu mà thôi khác với tình huống của cô.

"Ta biết, ông chủ của các cậu đã nói với ta, cậu là người cuối cùng gặp con bé."

"Là tôi, tôi đã nói hết mọi chuyện tôi nhớ."

Bà ấy nhẫn nại nói: "Đương nhiên là cậu nói, cậu nói những gì cậu thấy nhưng cậu đã bỏ qua vài chi tiết khác cũng nên, ta có thể giúp cậu hồi tưởng dựng lại hiện trường, ta đã hỏi, đồng nghiệp của cậu nói trí nhớ cậu rất tốt, cho nên không yêu cầu cậu tường thuật tất cả sự việc đã xảy ra."

"Tôi có." Đồ Chấn đứng bên giường mở miệng.

"Cậu có chính là bản tóm tắt của cậu ấy." Bà giương mắt nhìn anh ấy. "Không phải hồi tưởng dựng lại hiện trường."

Người đàn ông kia híp mắt lại, Trạm Nguyệt Noãn mỉm cười biết rằng bà đoán đúng.

"Ta tuy rằng là nhà ngoại cảm nhưng mọi việc chúng ta làm đều dựa trên căn cứ khoa học, FBI cũng sẽ dùng kỹ thuật tương tự để nhân chứng hồi tưởng lại hiện trường vụ án, chầm chậm kể ra và vấn đáp hồi tưởng, liên kết tương quan trí nhớ."

Bà đem tầm mắt kéo về người trên giường bệnh: "Khả Nam là con gái ta, cậu lại là người cuối cùng nhìn thấy nó, ta tin tưởng phiền cậu thuật lại một lần sự việc đã xảy ra không phải là yêu cầu quá đáng gì."

Xác thực không phải.

Khẳng Ân nhìn phụ nhân hỏi: "Bà cần tôi làm gì?"

"Nhắm mắt lại."

"Nếu bà muốn thôi miên tôi thì việc đó không dễ dàng đâu." Anh nhìn bà khẳng định: "Không phải tôi không phối hợp, tôi chỉ là không làm được."

"Ta không muốn thôi miên cậu." Trạm Nguyệt Noãn nhìn anh. "Ta không thể tự mình tìm con bé nhưng thông qua hồi tưởng của cậu ta có thể giúp cậu chú ý đến những chi tết bỏ sót."

"Tôi đã chịu huấn luyện, tôi biết phải chú ý việc nên chú ý."

"Tốt, nhưng ta là người có kinh nghiệm, càng là người chuyên nghiệp, càng tự phụ sẽ dễ dàng xem nhẹ những chi tiết nhỏ."

Người phụ nữ này nói đúng, mà anh thật sự cần tìm được cô.

"Nhắm mắt lại." Bà yêu cầu.

Anh nhắm mắt lại.

Bóng tối bao trùm, âm thanh ôn nhu của người phụ nữ kia lặng lẽ cất lên.

"Hiện tại để cho chính cậu trở lại ngày đó, buổi tối hôm đó, Khả Nam mặc quần áo gì?"

"Áo tơ tằm màu trắng khoác áo ngoài dài tới gối."

"Giày đâu?"

Anh nhìn thấy chân trần kéo léo của cô, thấy cô mang tất của anh, đôi tất to lớn bao lấy đôi chân nhỏ bé của cô, sau đó cô ngẩn đầu mỉm cười với anh.

Bộ dáng của cô thật ngọt ngào.

Anh nghẹt thở, giản lược trả lời: "Cô ấy không mang giày, giày của cô rơi mất."

"Tối đó cậu ấn tượng sâu nhất là cái gì?"

Anh nhớ nụ hôn kia, nhớ cô dịu dàng hôn anh, nhớ bàn tay nhỏ bé vỗ về mặt anh, nhớ tình ý chưa từng che giấu trong mắt cô nhưng anh không muốn nói ra, anh không muốn ai biết.

"Cậu ấn tượng nhất là cái gì?" Bà hỏi lại một lần.

Anh hít sâu đáp: "Tôi nhớ chúng tôi ở trong thư phòng bom sắp nổ cho nên tôi nắm tay cô ấy và Jenny chạy ra ngoài.

Lời vừa ra khỏi miệng hình ảnh hiện lên trong đầu rõ ràng như vừa xảy ra.

"Sau đó thì sao?"

"Tôi đá cửa rơi xuống đất, bom nổ hất chúng tôi lên không trung..." Anh nhìn thấy tất cả, hoảng sợ trong mắt cô, hoả diễm bùng lên thiêu đốt mọi thứ, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn, anh còn ngửi được mùi khói khi bom phát nổ, cảm giác được cô trượt khỏi tay anh.

Anh vô thức nắm chặt nắm đấm, khàn giọng: "Tôi muốn giữ chặt cô ấy nhưng không thành công, chúng tôi bị ném đến hai hướng khác nhau."

"Khả Nam có ổn không? Con gái ta, nó ở nơi nào?" Âm điệu của bà thật mềm mại không nhanh không chậm.

Trong lúc hoảng hốt anh thấy cô chật vật từ trên cỏ đứng lên, người phụ nữ dáng người nhỏ nhắn nhưng lại vô cùng dũng cảm, hình dáng cô rõ ràng như thế, cô quay đầu nhìn thấy anh đôi mắt đen láy khẽ buông lỏng đồng thời cũng lo lắng.

Tâm ngay lúc đó như bị tảng đá đè chặt.

Anh nuốt nước bọt yết hầu phát khô: "Cô ấy không sao, trước bị hất lên cây sau đó mới rơi xuống mặt cỏ, đứng lên đi về phía tôi, tôi bị thương, cô ấy muốn giúp tôi."

"Về sau thì sao?"

Người anh căng thẳng, thanh âm thô ráp: "Tôi biết quả bom thứ hai sắp nổ, tôi muốn cô ấy đừng tới nhưng cô ấy không nghe được, thính lực của chúng tôi bị quả bom đầu tiên tổn thương."

"Vậy nên nó vẫn chạy về phía cậu?"

"Đúng vậy."

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Anh thở hổn hễn, nắm tay siết chặt, gân xanh trên trán nổi lên, anh chịu đựng đau đớn kể ra: "Quả bom thứ hai nổ, cô ấy bị sóng xung kích đẩy ngã, một khối đá đập trúng cô ấy, cô ấy té trên đất không đứng dậy, tôi muốn đi qua xem cô ấy nhưng chân tôi bị gãy."

"Sau đó có người đàn ông đến?"

"Đúng."

"Hắn ở đâu bên người cậu?"

"Phía trước bên trái."

"Khả Nam đâu?"

"Ở phía trước tôi."

"Những người đàn ông kia làm cái gì?" Bà hỏi lại.

"Hắn đi đến cạnh cô ấy, nổ súng bắn tôi, bắn trúng vai trái của tôi."

Nói tới đây, Trạm Nguyệt Noãn để ý thấy thân thể anh không tư chủ hơi chấn động, trong quá trình hồi tưởng lại trí nhớ cơ bắp toàn thân anh đều căng chặt, mồ hôi trên trán toát ra, bà đã xem báo cáo ông chủ anh cho, người đàn ông này bị thương rất nặng, xém chút mất mạng.

Bà biết hồi tưởng lại việc này đối với anh mà nói không dễ dàng gì, thật không may vì tìm con gái bà vẫn phải bắt buộc anh làm, bắt buộc anh đối mặt.

"Hắn dùng tay trái hay tay phải nổ súng?"

"Tay trái." Anh trả lời vấn đề của bà. "Tôi trúng đạn, hắn ngồi xuống mỉm cười với cô ấy, chạm tay vào cô ấy, tôi đứng lên muốn ngăn cản hắn, hắn nổ phát súng thứ hai về phía tôi."

Đồng tử bà hơi co rụt, lặng lẽ phủ lấy tay anh nắm thành quyền đặt trên đùi.

Anh không vì vậy mà bình tĩnh, bà hạ thấp giọng.

"Bây giờ, ta muốn cậu đừng chú ý Khả Nam, ta biết cậu rất lo cho con bé nhưng hiện tại người đàn ông này quan trọng hơn. Khi hắn xuất hiện cậu nhất định từng nhìn hắn, cậu có thể miêu tả hắn một chút không?"

"Người da trắng, tóc nâu, ước chừng 1m82, 80kg, hắn mặc áo sơ mi tơ tằm màu trắng, khoác áo nhung thiên nga, khăn choàng màu kem, hai tay mang bao tay màu trắng, trên tay cầm một khẩu súng."

Trạm Nguyệt Noãn hít vào tiếp tục hỏi: "Người đàn ông còn lại đâu? Cậu nói cậu nghe được tiếng của người khác, hắn ở chỗ nào? Đang làm gì?"

"Hắn đi về phía người đàn ông kia, oán giận nói tôi giết thợ săn của hắn nên hắn đã bỏ tiền để tiêu hạ tôi." Khoé mắt Khẳng Ân run rẩy, cắn chặt quai hàm, "Người đàn ông kia từ trong túi lấy ra cái hộp bạc dẹp, lấy một tấm card ném cho hắn."

Nghe vậy hai tròng mắt bà sáng rỡ, khắc chế không để âm thanh của mình khác thường, ôn nhu hỏi.

"Trên hộp bạc đó có hoa văn không?"

"Có."

"Có hoa văn gì?"

Anh không chút do dự nói: "Một cái đầu con nai, một tòa nhà trong rừng cây thuộc tòa lâu đài nào đó, hai con thiên nga ở trong ao."

"Tốt lắm, bây giờ nhìn lên trên xem, nói cho ta biết, phía trên cái hộp đó có khắc tiếng Anh hay không?"

"DS, mặt trên dùng ký tự viết Hoa để khắc."

"Hiện tại ta muốn cậu tập trung trên tòa lâu đài kia, cậu chú ý xem, cậu có thể miêu tả nó không?"

Lúc này Khẳng Ân mở mắt ra, nhìn bà nói: "Tôi có thể vẽ ra cho bà xem, bà vì sao lại chú ý đến cái hộp kim loại đó?"

Trãm Nguyệt Noãn thu tay, "Cái hộp đó là hộp danh thiếp, ở châu Âu người ta sẽ khắc tòa lâu đài hoặc trang viên của mình lên hộp danh thiếp bạc, nó tượng trưng cho thân phận và địa vị."

Đồ Chấn sửng sốt, nhíu mày: "Bà nói tòa lâu đài trên cái hộp của hắn là chân thật tồn tại?"

"Đúng." Trạm Nguyệt Noãn giương mắt nhìn anh, "Loại hình thức hộp danh thiếp này là vì biểu dương vinh hiển gia tộc, bình thường khắc kiến trúc lên hộp danh thiếp đều là chủ nhà lịch đại truyền thừa."

_______________________

Thích truyện thì hãy bình chọn ủng hộ bọn mình nha 💋💋💋💋