Mộng Mị

Chương 20: Phiên Ngoại



Edit: _Lilylys _

Beta: ZzPeanutzZ

Đinh linh đinh ling —

Cửa thủy tinh bị đẩy ra, chuông gió trên cửa khẽ vang, cô ngẩng đầu thấy người tới mỉm cười vẫy tay với anh rồi tiếp tục nói chuyện điện thoại.

Cửa hàng này rất nhỏ, người đàn ông đi vài bước đã đến trước mặt cô.

Anh đã đến nơi này rất nhiều lần, mỗi lần đều cảm thấy rất bí ẩn, rất kỳ quái, không gian nhỏ thế này cô làm thế nào có thể nhét vào nhiều thứ như vậy.

Cái bàn nho nhỏ của cô giống như cái hộp châu báu bị đánh đổ, rải rác cái loại thủy tinh, đá quý, bạc. Cô một bên thu dọn đồ đạc, một bên nói chuyện điện thoại, anh không chú ý nghe cô nói gì nhưng anh thích nghe âm thanh của cô cứ nhẹ nhàng vang lên bên tai như vậy, cũng rất thích cô cách anh gần như vậy.

Có lẽ đây là nguyên nhân vì sao anh thích nơi này, cửa hàng rất nhỏ, nhỏ đến cô dựa vào anh rất gần, xoay người là sẽ đụng phải anh.

Cô muốn lấy gì đó, khi xoay người gần như nằm gọn trong lòng anh, anh không muốn tránh ra, cô vừa tức vừa buồn cười liếc anh một cái, tiếp tục muốn đem hộp trân châu đặt lên kệ cao phía sau anh nhưng cô hơi thấp với không tới, anh vươn tay nhận cái hộp trong tay cô đặt ở vị trí vốn có của nó.

Trên người cô tản ra mùi hương nhàn nhạt, anh tò mò cúi đầu ngửi hỗn hợp mùi trái cây và hoa trên người cô, không nhịn được nâng tay ôm lấy eo cô, kéo cô về phía mình.

Thời tiết nóng nên cô mặc không nhiều lắm, anh có thể dễ dàng đưa tay tiến vào vạt áo ngắn vỗ về da thịt mềm mại trắng nõn, cô vẫn duy trì thói quen chạy bộ nhưng phụ nữ và đàn ông là động vật bất đồng, tuy cô có chút cơ bắp sờ vào vẫn rất mềm.

Hành vi của anh làm cô hít một hơi, hai tai ửng hồng, không kéo tay anh ra chỉ đặt tay lên cánh tay anh.

Anh an phận được chốc lác nhưng cô cứ nói mãi không xong, thân hình mềm mại mê người dán vào anh vả lại mùi hương trên người cô thật sự rất thơm, giống như món điểm tâm ngọt.

Là mùi hoa hồng, anh biết, nhưng một mùi hương khác anh suy nghĩ không ra, không khỏi cúi đến gần hơn, há miệng liếm hôn da thịt cô.

Cô hít một ngụm, tay nhỏ nắm chặt tay anh, anh nghe được nhịp tim của cô vì sự đụng chạm và nụ hôn của anh mà đập nhanh hơn, anh thích phản ứng của cô khiến anh không nhịn được tay tiến vào áo lót vỗ về chơi đùa nụ hoa mẫn cảm.

"Cái gì? Ừ, Khẳng Ân đã đến...Anh ấy đến đón mình tan làm..."

Kế đó anh hé miệng ngậm vành tai cô, mút hôn.

"Không, anh ấy không... Ách...Cậu nói gì?"

Khả Nam mặt đỏ tim đập bị anh làm có chút ngây ngốc.

"Xin lỗi, mình đang thu...thu dọn đồ đạc..."

Lúc này cái tay khác của anh đi xuống tiến vào váy cô, cô biết mình không nói tiếp được nữa, chỉ có thể mắc cỡ đỏ mặt nói: "Hân Hân, mình, mình gọi cậu sau..."

Tiếng cười của Sở Hân Hân từ trong điện thoại truyền đến, "Không cần, cậu cứ việc bận, ở trên giường đừng kêu quá lớn tiếng nha, bye!"

Cô mặt đỏ nghe thấy cô ấy gác điện thoại, hiển nhiên anh cũng nghe được câu này, bởi vì anh lấy di động trong tay cô để lên bàn.

"Khẳng Ân..."

Anh thừa cơ cô quay đầu muốn kháng nghị hôn cô, cùng cô môi lưỡi giao triền, đôi tay nóng bỏng thâm nhập đến nơi mẫn cảm giữa hai chân, đùa nghịch xoa nắn.

"A...Đợi chút...Bên ngoài..."

Khả Nam rên rỉ lên tiếng, đỏ mặt nắm lấy tay anh.

"Sẽ có người...A..."

Cô cắn môi nhịn xuống âm thanh rên rỉ, hai gò má nóng lên, thân thể vì bị anh đùa nghịch mà tiết ra xuân triều thấm ướt ngón tay anh khiến cô xấu hổ không biết làm thế nào cho phải.

Tuy cô biết cơ thể anh đã che hết cô, người bên ngoài tới tui căn bản không nhìn thấy cô và anh ở trong này làm chuyện gì, nhưng việc này thật sự rất —

Chân cô mềm nhũn đứng không vững may mà anh đỡ được cô.

Tay anh đặt trên người cô rời đi hai giây, sau đó cô nghe tiếng cửa cuốn đang đóng lại...

Anh lại hôn cô, vành tai, sau gáy, đầu vai, không biết anh đã kéo váy cô lên khi nào, kéo quần lót của cô sang một bên, giây tiếp theo anh tiến vào từ phía sau, cùng cô hợp làm một.

Cô nhíu mi khẽ kêu, cô muốn ôm lấy anh nhưng anh ở phía sau cô chỉ có thể run run nắm lấy tay anh, anh ra vào rất sâu, một lần hai lần ba lần, sau cơn sóng triều nho nhỏ anh lật cô lại.

Khuôn mặt anh căng thẳng, mắt xanh thâm thúy tràn ngập khát vọng.

Người đàn ông trước mặt khiến người ta yêu say đắm, Khả Nam không thể suy nghĩ, vô thức nâng tay vuốt ve mặt anh, hôn anh, anh ôm eo cô lần nữa trở lại trong thân thể cô, cô run rẩy hít vào một hơi, anh nhẹ nhàn cắn cắn mút hôn cánh môi thủy nộn, ôm cô lên cầu thang. Cả người cô run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhưng cô không thể kháng cự, chỉ có thể vươn tay ôm lấy cổ anh để anh mang cô về phòng nhỏ của cô.

Anh và cô lên giường, quỳ gối giữa hai chân cô cởi áo của hai người, thoát áo lót của cô cúi đầu hôn tới, non mềm đẫy đà trong miệng anh run rẩy, anh cảm nhận được nụ hoa của cô đứng thẳng, nghe cô rên rỉ thành tiếng.

Anh buộc mình lùi khỏi thân thể ấm áp chặt chẽ thuận tiện cởi váy dài của cô và quần áo còn lại trên người mình. Tiếp đến anh nhìn cô rồi lại hôn cô, nhấm nháp cô, dùng miệng lưỡi liếm hôn nhịp đập trên gáy, bộ ngực sữa, bụng dưới vì hô hấp dồn dập mà co rút, rốn đáng yêu, đùi trong, nơi ngọt ngào của cô. Sau đó anh lần nữa phủ lên thân thể cô, cảm nhận da thịt non mềm trắng tuyết dán vào anh, tinh tế, đẹp đẽ...

Người phụ nữ nhỏ bé trước mắt, con ngươi đen mơ màng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi môi khẽ mở như đang chờ đợi anh tới yêu thương.

Anh chậm rãi vuốt ve eo cô, trở lại trong thân thể cô.

Cô khó nhịn ngẩng đầu tiếng rên khẽ yêu kiều thoát khỏi đôi môi, anh cúi đầu hôn cô, tham lam nhấm nháp toàn thân cô. Tự mình lập đi lập lại động tác ra vào, cọ xát, cảm nhận da thịt tinh tế của cô.

"Khẳng Ân..."

Tay cô ôm chặt lấy anh, móng tay bấu vào lưng anh, khó nhịn gọi tên anh, sau đó vì phát hiện mà buông ra.

Anh sẽ không đau, sẽ không quá đau, nhưng cô không thích anh bị thương, anh thích việc cô vì muốn anh mà quên mất chuyện đó, anh tăng nhanh tốc độ, ra vào càng sâu, không thể đè nén đòi hỏi làm cô không cách nào suy nghĩ, làm cô vì cần anh mà ôm chặt anh--

Cô thở gấp con ngươi ngập nước vì kích tình mà thất thần, móng tay lại bấu vào lưng anh, giây tiếp theo cô vong tình gọi tên anh, bị anh mang lên thiên đường.

Cả người cô ửng hồng ẩm ướt, hơi thở dồn dập trông rất gợi cảm, đáng yêu.

Anh hôn cô nuốt đi tiếng rên rỉ yêu kiều để bản thân phóng thích trong cô.

Hoan ái qua đi anh nằm trên người cô cảm nhận nhịp tim của cả hai cùng nhau hòa làm một.

Bàn tay vốn dĩ bấu lấy lưng anh chậm rãi thả lỏng, vụng trộm sờ soạng vết hằn hơi sâu. Khẳng Ân thấy được cô áy náy không thôi, điều đó làm tâm anh ấm áp, anh nắm tay cô ôm cô trở người để cô nằm trên người mình.

Khả Nam vừa bực mình vừa buồn cười nhưng không phản kháng, cô biết anh cố ý, luôn cố ý như vậy, cô lười tranh cãi với anh mỗi lần nói xong anh vẫn là như cũ là ta của ngày xưa.

Cô gối đầu lên ngực anh thở dài, để anh nắm tay cô. Cô thích anh nắm tay cô, thích nằm trên người anh nghe nhịp tim anh đập.

"Trái vải." Anh nhớ ra.

"Cái gì?" Cô hoang mang nỉ non.

Anh cười, "Trên người em có mùi hoa hồng và trái vải."

Cô xấu hổ đỏ mặt, dời khỏi người anh: "Không phải là trên người em, em mua vải để dưới lầu."

Anh ngồi dậy theo cô, tiến đến ôm lấy vai cô ngửi ngửi, "Không, là trên người em."

"Mới không có."

Cô xuống giường, anh kéo tay cô lại.

"Em muốn đi đâu?"

"Về nhà, chỗ này giường nhỏ như vậy anh xem chân anh ló ra ngoài kìa." Giường trong cửa hàng cô quả là rất nhỏ đối với anh, nếu anh không co lại nó sẽ treo lơ lửng cuối giường. Vết thương trên chân anh còn chưa khỏi, cô để ý thấy chỉ cần đến tối anh đi sẽ có chút khập khiểng, nếu để như vậy một đêm sẽ không tốt cho anh.

Cô buồn cười vỗ chân anh: "Nhanh đứng lên, chúng ta tắm rửa rồi trở về ngủ."

"Vì sao phải tắm ở đây? Trở về rồi tắm không được sao?" Tuy hỏi như vậy anh vẫn từ trên giường bò dậy, đi theo cô vào phòng tắm.

"Anh vừa mới nói trên người em toàn mùi vải còn gì." Cô lầu bầu.

"Là hoa hồng và vải, rất dễ chịu, giống điểm tâm ngọt." Anh nói xong lại cúi đầu ngửi, nói tiếp, "Vả lại trên người em bây giờ đều là mùi của anh."

Đáng giận, người đàn ông này nhất định là cố ý.

"Anh thích trên người em có mùi của anh." Anh nói.

Khả Nam không nói gì nhìn anh mặt càng đỏ.

Anh bật cười cúi đầu hôn cô sau đó buông cô ra xác định cô đứng vững mới lùi lại.

Cô có chút choáng váng, đợi anh bước ra khỏi phòng tắm mới hồi phục tinh thần.

"Anh muốn đi đâu?" Thấy anh bắt đầu mặc quần áo, cô kinh ngạc hỏi, "Anh không tắm à?"

"Về rồi tắm, anh ở đây em sẽ tắm không sạch, anh xuống lầu chờ em." Anh mặc quần, áo thun, quay lại nhìn cô, khóe miệng có ý cười nói: "Hơn nữa, anh thích trên người có mùi của em."

Câu này, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bạo đỏ.

Anh đi xuống lầu, vừa giúp cô nhặt quần áo bị anh quăn trên đất cô đã xuất hiện tại cửa cầu thang, trên người mặc bộ quần áo khác.

Anh đương nhiên biết cô không tắm, cô tắm không có nhanh vậy.

Khi cô mặt đỏ bừng đi đến cạnh anh, anh ngửi được mùi của mình trên người cô.

"Em chỉ muốn tiết kiệm nước." Cô nhấn điều khiển từ xa của cửa cuốn, đỏ mặt nói: "Dù sao trở về tắm hay ở lại tắm cũng giống nhau."

Nhưng lý do thật ra là vì lời anh nói nên cô mới làm thế.

Cô muốn cho anh biết, cô cũng thích trên người có mùi hương của anh, mặc dù cô sợ bị người khác phát hiện cô vừa cùng anh lăn lộn một phen.

Anh không giấu được ý cười trên mặt, vệt hồng trên mặt cô không chịu tan.

Khi ngồi lên xe, anh không nhịn được lại hôn cô, cười nói: "Tiểu Gypsy cám ơn em đã vì anh mà chịu đựng không tắm."

"Em là về nhà mới tắm, không phải không tắm." Cô xấu hổ cường điệu.

Anh cười đến càng vui vẻ, vuốt ve khuôn mặt cô, "Trở về anh và em cùng tắm."

Cả người cô nóng lên, không thể không thừa nhận cô quả thực chờ mong việc tắm cùng anh.

Cô ngầm đồng ý khiến mắt anh trở nên sâu hơn, ôn nhu ở trên môi cô in xuống một nụ hôn.

"Trạm Khả Nam, anh yêu em."

Khóe miệng cô treo một nụ cười, mở miệng trở lời.

"Đồ Khẳng Ân, em yêu anh."

Tâm của anh, vì cô, ở trong đêm, hơi nóng lên, nhẹn nhàng đập.

Anh là quái vật, anh biết điều đó.

Nhưng dù như vậy, cô vẫn nguyện ý vì anh buông bỏ thế giới, chỉ ở cùng anh.

Chở người phụ nữ anh yêu, cẩn thận lái xe xuyên qua nội thành, hướng về nhà.

Dọc đường đi cô nhẹ giọng kể cho anh nghe những chuyện đã xảy ra hôm nay trong cửa hàng, những chuyện vụn vặt này không phải rất quan trọng nhưng anh thích nghe, nghe cô nói chuyện, nghe cô cười, nghe cô kể với anh những việc thường ngày.

Thành phố về đêm rất ít sao nhưng anh có thể cảm nhận hạnh phúc vây quanh...

_______________________

Thích truyện thì hãy bình chọn ủng hộ bọn mình nha 💋💋💋💋

Chính thức hoàn, lấp hố đây, cám ơn tất cả m.n, cám ơn con beta rất có tâm mà cũng méo có tâm mấy ~

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!