Mộng Mị

Chương 9



Edit: _Lilylys_

Beta: ZzPeanutzZ

Lúc đến cô bị say máy bay choáng váng buồn nôn không thật sự nhìn kỹ toà lâu đài này, về sau cũng không có cơ hội đi ra ngoài tòa thành thưởng thức phong cảnh xung quanh, chỉ biết là nó hình như xây dựng trên một vách núi, theo cô nhìn từ ngoài ban công xuống thì như thế.

Cô biết nó nằm trên vách núi, cô tưởng rằng phòng cô nằm ngay vách núi còn mặt còn lại thì dựa vào núi. Đợi đến khi Khẳng Ân dẫn cô xuyên qua rừng rậm, từ bên kia tiếp cận tòa thành cô mới phát hiện không phải vậy.

Đứng ở chỗ này cô có thể nhìn thấy tòa lâu đài đó căn bản là như một ốc đảo nổi lên giữa không trung, nếu nhìn từ xa tòa lâu đài Jaren giống như kiến nằm trên mũi voi, chỉ dựa vào cây cầu đá thông với bên ngoài.

"Tại sao lại có người xây nhà ở cái loại địa phương này chứ?" Cô trừng mắt nhìn tòa lâu đài tràn ngập nguy cơ trước mặt khó hiểu đặt câu hỏi.

"Vì nơi đó tầm nhìn tốt." Khẳng Ân giải thích: "Với lại chủ nhân xấy dựng tòa lâu đài Blake Wood là một tên quái gở không thích giao tiếp."

"Không thích giao tiếp sao hắn còn xây tòa lâu đài lớn như vậy?" Cô cẩn thận đi phía sau người đàn ông chỉ mặc quần dài và mang giày da kia, một bên chú ý dưới chân một bên lải nhải.

"Hắn là vì muốn lấy lòng vợ hắn."

Đột nhiên anh xoay lại bế cô lên, cô ngây ra một lúc phản xạ ôm lấy cổ anh, giữ chặt vai anh, phát giác phía trước toàn là đá vụn.

Anh ôm cô thoái mái tự nhiên đi qua đống đá vụn, cô phát hiện anh thực sự rất cường tráng, vô thức nhớ tới tình cảnh anh và cô sáng nay. Khi đó trong phòng quá tối cô không nhìn rõ lắm, nhưng cô sờ được cũng cảm nhận được đường cong cơ bắp trên người anh rắn chắc phập phồng.

Trái tim không khống chế được lại nhảy loạn.

Cô đỏ mặt cố giữ bình tĩnh không dám nâng mắt nhìn anh cũng không dám cúi đầu sợ nhìn thấy ngực trần của anh, nhìn chằm chằm hầu kết anh, hỏi: "Sao anh biết nhiều thế?"

"Trước khi đến anh đã xem tư liệu."

Anh ôm cô đi qua khỏi khu vực có đá vụn rồi thả cô xuống.

Cô bỏ qua cảm giác buồn bực tiếp tục cùng anh đi về phía trước, sắc trời ngày càng tối, người đàn ông nửa thân trần trước mắt bước chân vẫn trầm ổn như cũ. Áo sơ mi bằng tơ tằm của anh trải qua một đêm giày vò đã hoàn toàn bị hủy hoại, không che được bao nhiêu nên anh dứt khoát không mặc.

Rốt cục, hai người cũng đến bên dưới vách đá không xa.

Cô theo tán cây nhìn lên trên, kinh ngạc nhìn vách đá dốc đứng gần như sát nhập với chân trời.

Nhìn từ nơi này tòa lâu đài kia càng đáng sợ, cô thấy rõ ràng nó như được bọc trong những tảng đá màu xám đậm, trước kia cô không biết điều đó, khi cô nhìn từ bên ngoài mới nhận ra. Người xây nên tòa lâu đài này không biết dùng cách gì trực tiếp đem vách núi đào rỗng một phần cứ như vậy mà xây dựng trên đó. Tòa lâu đài và nham thạch phía dưới như dung hợp thành một thể, hai tòa tháp hai bên giống như măng mọc ra từ đá, giống hai cái sừng trên đầu ác quỷ.

"Khó trách người địa phương gọi nơi này là 'Ác ma bảo'." Cô không nhịn được lẩm bẩm. "Nơi này rất giống cảnh tượng trong phim kinh dị."

Cô thấy anh nâng khóe miệng cười khẽ.

"Người địa phương gọi nơi này là 'Ác ma bảo' không phải vì bề ngoài mà là vì Blake Wood."

"Vì sao?"

"Hắn vì cưới vợ xây dựng rầm rộ, kết quả, kết hôn chưa được một năm Blake Wood phu nhân ngay tại bên trong tòa thành nhảy vực tự sát."

Người phụ nữ kia cũng nhảy xuống vực tự sát?

Khả Nam lạnh sống lưng nhìn anh: "Thật là....Anh không thấy quá trùng hợp à?"

"Không cảm thấy." Anh nhìn quanh cẩn thận xác nhận không có người hoặc động vật nào khác, nói với cô: "Cũng có người lan truyền là hắn giết phu nhân hắn, bởi vì hắn giấu vợ ngoại tình. Sau khi Blake Wood phu nhân chết, hắn trở nên càng quái gở, nghe nói trước khi hắn chết đã đuổi hết người hầu chỉ còn lại hắn và một lão người hầu trong tòa thành này."

Anh nắm tay cô, hạ thấp người nhanh chóng chạy qua khu đất trống phía trước đi đến phía dưới vách núi.

Cô theo anh đi đến bên đó phát hiện nơi đó có một cánh cửa.

Cảm giác siêu quỷ dị, cánh cửa sắt cao ngất cứ như vậy khảm trong vách đá, lúc anh mở cửa cô không nhịn được lải nhải: "Làm ơn anh đừng nói với em tên tước gia kia đào thang lầu đi xuống thông với nơi này, mà chúng ta phải leo thang lầu đi lên."

"Nếu anh nói phải, em sẽ cân nhắc việc ở lại chỗ này sao?" Anh vừa cười vừa lấy từ trong túi quần cây kẹp tóc màu đen cầm lấy ổ khóa cũ kỹ đồng thời quay đầu hỏi cô.

"Không đâu." Cô không chút nghĩ ngợi trả lời, nhìn cây kẹp tóc quen mắt trên tay anh hỏi: "Đó là kẹp tóc của em hả?"

"Đúng vậy." Anh mỉm cười, tay xoay vài cái đã mở được cái khóa kia, đẩy cửa tiến vào.

Cô đi phía sau anh, ánh sáng mỏng manh ngoài cửa chiếu vào, rọi lên vách đá màu xám.

"Nơi này không có đường." Cô liếc mắt một cái cũng thấy được gian phòng này rất nhỏ, không có cửa khác, sau đó cô nhìn anh xoay người đi đến cạnh tường, mặt tường này không phải vách đá là xây bằng gạch, trên tường có vài cái công tắc, anh nâng tay kiểm tra.

"Đó là cái gì?" Khả Nam tò mò.

Anh nghe vậy chỉ chỉ về phía cửa, "Em ra ngoài thăm dò xem, nhìn tòa nhà hình tháp bên trái."

Cô ngoan ngoãn lui hai bước, thò đầu ra khỏi cửa nhìn lên, tòa nhà hình tháp bên cạnh rất lớn nhô ra khỏi vách đá, ban công hình bán nguyệt lơ lửng giữa không trung. Kế đến cô chú ý tới phía trên nó có một khung sắt khổng lồ bên dưới treo một vật thể hình nhữ nhật màu đen.

Đột nhiên, vật màu đen kia sáng đèn.

Cô phát hoảng, hít một ngụm khí lạnh rồi phát hiện đèn của tòa tháp cũng được thắp lên, cô quay đầu hỏi anh: "Là anh làm à?"

"Không phải anh." Tay anh tuy để trên công tắc nhưng còn chưa động, "Làm sao vậy?"

"Sáng đèn." Mặt cô hơi trắng nói.

"Ít nhất chúng ta xác định bên trong lâu đài có người." Vẻ mặt anh thoải mái: "Sáng cũng tốt, trời sắp tối không có ai để ý bên ngoài, em lại nhìn xem vật kia có chuyển động hay không."

"Cái gì có chuyển động hay không?" Khả Nam nghe lời lại ra ngoài nhìn, cô mới ló đầu ra liền thấy vật thể treo giữa không trung động đậy.

Cô bị dọa đến hít khí lạnh quay đầu thấy anh đã đi đến bên cạnh ngửa đầu nhìn cái kia chậm rãi hạ xuống.

"Tốt lắm, nó hoạt động."

Cô kinh ngạc trừng anh, nhanh chóng quay đầu nhìn theo, cô tưởng cái kia là đèn treo bên ngoài ban công nhưng nhìn kỹ nó lớn như vậy không thể nào là đèn, nó chậm rãi hạ xuống.

Cô khó tin nhìn nó, thẳng đến khi nó dần tiếp đất, càng lúc càng lớn, lớn đến nổi cô phát hiện nó là cái —

"Đó là thang máy sao?" Cô trợn mắt há hốc mồm quay đầu hỏi anh.

"Bảo chủ đời thứ ba của lâu đài Jaren là một vị kỹ sư thiên tài giàu có, năm 1890 ông ta tự mình lắp cái thang máy này, nó hoạt động bằng điện là phương tiện để ông ta có thể qua lại nhanh chóng giữa lâu đài và khu săn bắn."

"Anh cũng biết cái thang máy này là đồ cổ chứ? Nó ít nhất đã một trăm năm, anh xác định có thể ngồi à?" Cô nhìn cái thang máy đang chậm rãi hạ xuống, không nhịn được nhắc nhở anh.

Khẳng Ân cười cười, "Năm năm trước lâu đài này từng tu sửa toàn diện, lúc đó Jaren Ace đã cho người đổi thành dây thừng thép, về sau thân thể ông ta không tiện cũng từng nhiều lần dùng đến cái thang máy này."

"Anh thế nào —" Cô hỏi một nửa đột nhiên nhớ lại hắn từng nói, sửa miệng.

"Anh đã xem qua tư liệu."

"Anh đã xem qua tư liệu."

Hai người trăm miệng một lời cũng đồng thời bật cười.

"Em phải biết rằng điều tra viên không thể nhầm lẫn được."

"Em hiện tại đã biết."

Cô nâng khóe miệng cười khẽ nhưng anh thấy bàn tay nhỏ nhắn của cô khẩn trương nắm chặt bên người.

Khi thang máy tiếp cận mặt đất anh cúi đầu nhìn cô, nâng tay vuốt ve mặt cô, hỏi: "Tiểu Gypsy, em thật sự muốn đi lên?"

Khả Nam sửng sốt ngẩng đầu nhìn anb, liếm môi thành thật nói: "Nếu anh hỏi em có sợ hay không, em đương nhiên sợ, em không phải ngốc nhưng nếu anh cho rằng em đã đến đây còn lùi bước vậy anh sai lầm rồi. Em rất sợ nhưng mấy năm gần đây em phát hiện trốn tránh không phải là phương pháp giải quyết vấn đề, đối mặt mới phải."

Con ngươi anh co rút, anh không biết dũng khí của cô từ đâu mà có, lời của cô rất kiên định không có nửa điểm do dự. Anh vẫn không muốn cô trở về bên trong lâu đài nhưng anh đoán cô không muốn anh để cô lại chỗ này.

Cho nên, anh thu tay nói với cô.

"Ngày hôm qua trước khi rời đi anh đã phá hủy toàn bộ thiết bị giám sát nhưng anh không biết chúng nó có bị đổi mới hay không, anh cũng không biết đối phương rốt cuộc có bao nhiêu người. Thế nên khi anh yêu cầu em làm gì, em chỉ có thể nghe theo, đừng tranh cãi với anh."

"Được." Cô gật đầu nhận lời, sau đó lại hỏi: "Anh chuẩn bị làm thế nào?"

"Nơi này đi lên là phía sau tòa nhà chính, chúng ta tới phòng Jaren trước, sau khi tìm được Mary em mang bà ấy đi xuống, anh đến thư phòng lấy nhật ký."

Khả Nam ngạc nhiên nhìn anh: "Anh giấu đạo diễn Mary ở phòng Jaren?"

"Nơi nguy hiểm nhất có khi lại an toàn nhất." Anh câu môi: "Huống hồ phòng Jaren cái gì cũng có, với lại anh đoán ông ta sẽ không cho người gắn thiết bị giám thị ở đó."

"Anh muốn bà ấy và thi thể ở chung một chỗ bà ấy không phản đối?"

"Không hề, em phải biết có đôi khi người sống còn đáng sợ hơn người chết."

"Em nghĩ em đã biết." Cô cười khổ đồng ý.

Cái thang máy hàng đồ cổ kia đến mặt đất, ngừng lại.

Anh và cô cùng nhau lùi ra ngoài, đóng cửa sắt chạy đến trước thang máy, mở cửa sắt có cửa sổ kính màu sắc rực rỡ đi vào rồi đóng lại.

Không gian thang máy không lớn nhưng rất đẹp, rất trang nhã, bên trong lẫn bên ngoài đều có hoa văn phức tạp đa dạng, thang máy hình lục giác, ngoài cửa ra vào mỗi một mặt cửa sổ đều là thủy tinh thủ công màu sắc rực rỡ, đỉnh thang máy có treo một cái đèn nụ hoa màu trắng, đồng dạng cổ kính.

"Đây có lẽ là thang máy đẹp nhất đời này em đi." Khả Nam nhìn quanh bốn phía không nhịn được cảm thán.

Anh nhấn công tắc cạnh cửa, thang máy cổ nhẹ lung lay bắt đầu chậm rãi hướng lên trên.

Vì khẩn trương Khả Nam kéo tầm mắt về, cô không dám nhìn bên ngoài mà cứ nhìn chằm chằm đỉnh thang máy, mặc dù anh nói thang máy này đã được trùng tu, nó vận hành cũng rất vững vàng nhưng cô vẫn không cách nào bình tĩnh nổi.

"Anh cảm thấy vách núi này cao bao nhiêu? Em đoán nó ít nhất cao hơn tòa nhà hai mươi tầng, vì sao chủ nhân nơi này không nghĩ đổi một cái thang máy khác đi? Em hy vọng dây thép chịu được sức nặng của hai chúng ta, anh làm sao biết sau khi chúng ta lên đó không có tên cầm búa nào ở ban công chờ chúng ta —"

Cô đang lải nhải, cô biết nhưng cô không dừng được. Anh đã giúp cô, anh kéo cô vào lòng hôn.

Khả Nam kinh ngạc hít một hơi, lưỡi anh miêu tả cánh môi cô thậm chí còn tiến vào miệng cô khiến cô nhớ đến kích tình điên cuồng trước đây nháy mắt đông cứng.

Cả người cô nóng lên không tự chủ vòng tay ôm lấy cổ anh há miệng thở gấp, mặc anh dụ dỗ công thành chiếm đất, lúc anh tách ra cô choáng váng đứng không vững chỉ có thể mê loạn nhìn anh thở dốc.

Mắt anh thật sâu, bàn tay to giữ lấy eo cô, môi mỏng khêu gợi dáng trên môi cô hơi thở có chút loạn.

"Anh đang làm gì?" Thanh âm cô khàn khàn.

"Dời lực chú ý của em."

Nhất thời cô cảm thấy xấu hổ.

Đương nhiên, anh chỉ là vì dời đi lực chú ý của cô, trừ cái này còn có thể làm gì?

Ôi trời, người đàn ông này thật đáng sợ.

Chỉ một nụ hôn, anh chỉ hôn cô mà thôi, hai tay còn để trên eo cô chưa rời đi, người đàn ông này chỉ dùng một nụ hôn khiến cho người cô như nhũn ra, lòng phát run phút chốc quên mất mình đang ở đâu, quên cả sợ hãi.

Khả Nam xấu hổ đỏ mặt, anh lại ngậm lấy cánh môi ướt ác của cô khẽ cắn, thấp giọng hỏi.

"Có hiệu quả không?"

Cô muốn phủ nhận việc mình dễ dàng bị anh ảnh hưởng lại không thể che giấu phản ứng của thân thể. Nếu không phải tim anh dưới lòng bàn tay cũng đập nhanh giống cô, cô thực sự sẽ thẹn đến chui xuống đất.

"Anh biết mà..." Cô mặt đỏ tai hồng ấp úng thừa nhận. "Hiệu quả..."

Đúng vậy, anh biết.

Tim cô đập nhanh hơn. Toàn thân ửng hồng thở gấp, đôi mắt mơ màng, vì anh mà xuân tâm nhộn nhạo.

Bởi vì anh.

Không kìm hãm được anh siết chặt eo cô.

Cô lặng lẽ thở dốc, môi run run.

Anh ngậm lấy môi cô hết lần này đến lần khác dụ dỗ cô há miệng đáp lại.

Nếu có thể anh rất muốn chiếm lấy cô, chỉ một lần, không đủ.

Anh muốn biết cô sẽ có phản ứng gì, muốn biết khi cô tình triều khó nhịn trên mặt sẽ xuất hiện biểu cảm gì, muốn biết khi anh cùng cô hòa vào nhau da thịt cô có giống khi anh hôn cô hay không, giống như hoa xuân nở rộ ửng hồng từ trên xuống dưới....

Anh muốn nhìn xem lúc cô làm tình với anh sẽ có bộ dáng gì, anh muốn nhìn cô không hề giữ lại rộng mở bản thân tiếp nhận anh, hoang nghênh anh, anh và cô đã làm nhưng chưa nhìn thấy, thật sự chưa nhìn, anh muốn nhìn cô nhiều hơn, muốn cảm nhận nhiều hơn—

Khóe mắt có dư quang chớp lóe khiến anh tỉnh táo lại, nhận ra đó là đèn của lâu đài.

Anh ép mình buông cô ra, lùi một bước.

Khả Nam đỡ cửa sổ ổn định thân thể, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như say rượu, sau đó cô phát hiện ánh đèn ngoài cửa sổ, cô vừa hoàn hồn Khẳng Ân đã xoay người mở cửa.

Gió lạnh theo cửa tiến vào, thang máy vẫn tiếp tục chậm rãi hướng lên trên.

"Anh định làm gì?" Cô kinh hoảng nhìn người đàn ông kia.

"Anh phải ra ngoài trước." Anh nói.

Trước? Có ý gì?

Cô còn chưa kịp hỏi người đàn ông kia đã cởi giày lùi về sau hai bước lấy đà lao ra cửa.

Mặt Khả Nam trắng bệch, sợ tới mức suýt chút thét lên, may mắn cô kịp thời che miệng, chờ cô hoàn hồn vọt đến cạnh cửa thấy người đàn ông kia treo người trên vách núi cao vạn trượng, toàn thân chỉ có hai tay anh bám lấy vách đá nhưng vẫn vững vàng, cơ bắp trên lưng vì dùng sức mà khuếch đại gồ lên.

Đột nhiên, vách đá trên tay trái anh vỡ vụn, anh mất cân bằng.

Khả Nam hít một ngụm khí lạnh, tưởng rằng anh sẽ ngã xuống, giây tiếp theo chân anh tìm được điểm tựa, sau đó anh bắt đầu dùng cả tay chân trèo lên trên.

Thang máy vẫn tiếp tục hướng lên, tim gan cô run sợ nhìn anh lấy tốc độ nhanh như bay leo lên, nhanh chóng leo đến một vị trí có thể đứng nhưng anh không ngừng lại chỉ quay đầu nhìn cô một cái, chỉ tay về phía trên.

Cô ngẩng đầu nhìn, thấy sắp đến ban công, cô đóng cửa lại ngồi xổm xuống nhưng vẫn không nhịn được nhìn qua cửa kính màu sắc rực rỡ thăm dò bên ngoài.

Tên không muốn sống kia quả nhiên vẫn tiếp tục leo lên trên, anh đã rời khỏi vách đá, dùng ngón tay và ngón chân làm điểm tựa giữa khe hở của nhưng viên gạch xây.

Việc này thật khoa trương!

Tim cô như bị treo lơ lửng, lòng bàn tay đổ mồ hôi che miệng nín thở nhìn anh di chuyển trái phải như người nhện, gió lạnh thổi tung mái tóc anh, thỉnh thoảng anh lại gặp mấy cục đá vỡ làm anh hơi mất cân bằng nhưng anh chưa thực sự rơi xuống.

Thang máy vượt qua ban công, cô không thể nhìn thấy anh, mấy giây ngắn ngủi đó là thời điểm khủng bố nhất đời cô, đợi đến khi thang máy dừng lại cô xác định bên ngoài không có người lập lức mở cửa xông ra ngoài. Đúng lúc này, một người đàn ông cao lớn mặc áo choàng nhảy từ trần nhà xuống trước cửa, đi vào, Khả Nam thấy người nọ sợ tới mức thắng gấp, lần này hắn không đội mũ nên cô thấy diện mạo hắn.

Hắn có mái tóc màu nâu, mũi cao thẳng, người đàn ông thấy cô ngây người một lúc sau đó điên cuồng cười tà ác.

"Ha, xem ra trận này tao thắng."

Hắn không phải đang nói với cô, cô biết.

Hắn nhìn cô bằng ánh mắt thèm thuồng làm lông tơ cô dựng đứng.

Hắn muốn giết cô, đó là biểu cảm của thợ săn nhìn con mồi —

Lúc hắn đi về phía cô, cô không chút suy nghĩ lui về trong thang máy, hắn đuổi theo phía sau cầm búa mạnh mẽ bổ về phía cô. Cô kịp thời đóng cửa lại, búa cắm trên cửa sắt phát ra tiếng vang, thủy tinh màu sắc rực rỡ trên cửa bị chém vỡ vụn, cô ôm đầu bảo vệ bản thân sợ hãi thét lên. Thủy tinh vỡ nát rơi xuống, cô giương mắt nhìn người đàn ông kia giơ búa lên nhắm vào cô bên trong cửa sổ kính vỡ.

Khả Nam mở to hai mắt nhìn, hắn há miệng cười to lộ hàm răng trắng sau đó nâng tay phải cầm búa ném mạnh về phía cô —

Ngay lúc mành chỉ treo chuông cô thấy cổ tay hắn bị bắt lấy, một cái chân lao ra từ phía sau hắn, quét ngang mặt đất, cả người hắn giống như cối xay gió thuận theo chiều kim đồng hồ xoay tròn nửa vòng, té xuống đất, đầu hắn đập lên nền gạch không kịp kêu liền ngất đi.

Cái tên khiến cô lo lắng muốn chết kia bước qua tên giết người trên mặt đất mở cửa.

"Em có ổn không?"

Thấy người đàn ông kia cô suýt chút bật khóc, trừ ngón tay có chút bẩn người dính chút bụi, ngoài việc anh làm cô sợ muốn phát bệnh tim thì người đàn ông này tư thái thoải mái, thoạt hình hoàn hảo, anh còn chả thở dốc.

Cô không chút suy nghĩ nâng tay thưởng cho anh một tát.

Cái tát này ngoài dự đoán của anh, anh hoàn toàn không nghĩ tới việc tránh đi, bị cô mạnh mẽ tát một cái, anh kinh ngạc không thôi. Cô vẫn không áp chế được cơn tức dùng ngón tay chọc ngực anh, nổi trận lội đình mắng: "Anh điên rồi sao? Anh có biết nơi này cao bao nhiêu không? Nếu ngã xuống cho dù anh là mèo có chín mạng cũng sẽ biến thành một đống bùn nhão —"

"Nếu nơi này có người chúng ta không thể chỉ ngồi trong thang máy chờ chết." Anb bắt lấy tay cô bình tĩnh giải thích: "Anh theo đường đó lên, người ở đây sẽ bị em ở trong thang máy dời lực chú ý anh có thể từ phía sau giải quyết hắn."

Cô nghe vậy cứng đơ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, anh nói không sai, anh cũng đã giải quyết tên trứng thối kia, Khả Nam vẫn không kìm nén được cơn giận, nhất là anh còn bày ra bộ mặt bình tĩnh. Thực sự làm cô chướng mắt, không khỏi dùng tay trái đấm vào ngực anh, "Điều đó không có nghĩa là anh làm đúng, nếu anh nói trước với em chúng ta có thể cùng nhau nghĩ biện pháp khác mà không phải là anh ở trong không trung biến thành người nhện, đừng lại làm thế! Có nghe không?"

"Anh đã cân nhắc năng lực của bản thân, tính toán khoảng cách, anh đã được huấn luyện chuyên nghiệp, biết chính mình làm được đến —"

Nghe hắn tiếp tục nói cô tức muốn nổ não, trước đây cô không biết bản thân còn có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng thế đấy.

"Anh im đi!" Khả Nam tức muốn hôn mê, không muốn nghe hắn tiếp tục giải thích, vươn tay kéo đầu hắn dùng sức hôn anh, lấy môi hung hăn chặn cái miệng đang luyên thuyên kia.

Nụ hôn này cũng không nằm trong tính toán của anh, Khẳng Ân ngây người, nhận thấy thân thể cô không ngừng run rẩy dán vào anh, chậm nửa nhịp anh mới nhận ra cô tức giận là vì cô sợ hãi.

"Đừng chết trước mặt em, không cho chết trước mặt em." Cô lùi về sau, trong mắt có lệ quang, phẫn nộ thấp giọng cảnh cáo anh: "Em đã chịu đủ việc có người chết trước mặt em, anh có nghe hay không?"

Cảm xúc kỳ lạ lấp đầy ngực anh nhưng anh không có thời gian để làm rõ nó, anh có việc quan trọng hơn phải làm mà căn cứ theo kinh nghiệm ở chung với những người phụ nữ trong công ty trước đây anh biết hiện tại nói cái gì sẽ chọc cô phát hỏa, cho nên anh nhanh chóng gật đầu. Chú Cảnh từng nói không nên tranh chấp với mấy người phụ nữ mắc chứng cuồng loạn, chỉ lãng phí thời gian, lời khuyên này quả là thực dụng, anh phát hiện đàn ông trong Hồng Nhãn đều coi đây là khuôn mẫu mà làm theo.

Cô thấy thế quả nhiên buông tha anh, bước nhanh ra khỏi cửa lật tên đang ngất lại, hít một ngụm khí lạnh.

"Làm sao vậy?"

Anh kỳ quái vì sao cô phải lật tên này lại, tới gần nghe cô nói.

"Em đã gặp hắn, hắn là Kony nam người hầu giúp bọn em chuyển hành lí." Mặt Khả Nam tái nhợt ngẩng đầu nói với anh.

Khẳng Ân sửng sốt, "Em xác định?"

"Xác định." Cô gật đầu, nhìn Khẳng Ân cởi áo choàng của hắn quăng cho cô, cởi dây lưng trói chặt hai tay hắn. "Mặc áo choàng vào đội mũ lên. Nếu còn có người nó có thể bảo vệ em."

Cô tiếp được cái áo choàng nhanh chóng phũ lên, hỏi: "Anh có nghe thấy hắn vừa nói gì không?"

"Không, hắn nói gì?" Khẳng Ân kéo tên gia hỏa kia tới góc ban công, cởi giày và tất của hắn, nhét tất vào miệng tên khốn đó, dùng dây giày trói hai chân hắn.

"Hắn nói trò chơi này hắn thắng rồi." Cô bước nhanh đuổi theo, nhìn Khẳng Ân nói.

"Trò chơi?" Nghe được lời cô anh hơi ngây ra, quay đầu nhìn cô.

"Đúng, hắn nói: 'Ha, xem ra trận này tao thắng.' " Cô lặp lại lời Kony, mặt tái nhợt. "Anh cảm thấy hắn có ý gì?"

"Anh không biết nhưng anh nghĩ nên rời khỏi đây nhanh." Anh khiên Kony lên ném ra ngoài ban công bản thân cũng nhảy ra.

"Khẳng Ân?!" Cô phát hoảng xông lên trước mới thấy ngoài tường có nơi đặt chân, Anh nhét tên kia vào góc.

"Chết tiệt, em đã bảo anh đừng lại làm thế!" Khả Nam tức giận thở hổn hễn, nếu không phải nơi anh đứng rất nguy hiểm cô rất muốn đấm anh một quyền.

"Xin lỗi." Anh nhìn cô giải thích: "Chúng ta không thể đi vào bên trong lâu đài, tận lực đi từ bên ngoài qua, tòa nhà hình tháp có thiết bị giám sát."

Cô nghe vậy mặt trắng bệch: "Đi bên ngoài, nghĩa là sao?"

"Nơi đó, em thấy không?" Anh đưa lưng về phía tường nghiêng người giơ tay chỉ vào bên trái tòa thành: "Bên kia nơi nhô ra là phía sau tòa nhà chính, đó là phòng của Jaren Ace. Anh nghĩ các hình ảnh giám thị đều được đưa đến đó, sau đó truyền ra ngoài thông qua bộ phát tín hiệu, chúng ta phải vào phòng tìm ra vật đó mới có thể nắm bắt tình hình, tự do hành động bên trong tòa lâu đài."

Cô theo hướng anh chỉ nhìn lên thấy tường thành cao bảy mét, có ba tầng lầu, không giống với phòng cô, mặt bên này không có ban công chỉ có cửa sổ hoa văn cổ kính, ngoài cửa sổ có vách đá người có thể đứng chừng năm mười cm, bên ngoài chính là vách núi.

Nếu muốn đến đó thì phải lên trên đi hơn năm mươi mét trên vách đá chật hẹp kia mới tới.

Cô điên rồi mới sẽ làm như vậy.

"Em có thể ở đây đợi anh." Như đoán được cô nghĩ gì, anh đề nghị: "Nhưng không thể ở bên trong đó, phải ở ngoài này."

Cô nhìn nơi anh đứng rồi nhìn tên bị trói nằm trong góc, ngẫm lại vẫn là hít sâu nhìn anh.

"Em đi cùng anh tốt hơn."

Anh không nói gì, lòng bàn tay cô đổ mồ hôi leo lên tường, anh giúp ôm cô xuống.

Khả Nam vừa đứng vững liền cảm nhận được gió lạnh vù vù thổi trực diện từ dưới lên, cô cúi đầu nhìn nhất thời da đầu run rẩy, lạnh toát cả người.

"Đừng nhìn xuống." Khẳng Ân nắm tay cô, nhìn cô nói: "Em nhìn anh là được rồi."

Cô vội nhìn lên chỉ thấy người đàn ông này nâng khóe miệng, dùng hai tròng mắt tràng ngập mị lực gợi cảm nhìn cô: "Chính là như thế, em làm tốt lắm."

Mới đầu cô thấy anh hơi là lạ nhưng anh không để cô nghĩ nhiều xoay người trèo lên vách đá nghiên sáu mươi độ ngồi xuống, hướng cô vươn tay.

Cô buộc bản thân đừng nhìn xuống, đi về phía anh, nắm lấy bàn tay to đang vươn ra, anh dễ dàng kéo cô lên.

"Tốt lắm." Anh lùi về sau, đỡ cô đứng vững rồi trèo lên trên, như vậy lập lại hiệp trợ cô đi lên một tầng lầu, sau đó mỉm cười mở miệng, "Bây giờ chỉ cần đi theo anh là được."

Khả Nam nắm tay anh, đỡ tường đi theo anh về phía trước, nơi này hẹp hơn so với dự đoán của cô, cô nghe tiếng đá vụn dưới chân rơi xuống dưới, biết là không nên cô vẫn không nhịn được muốn nhìn xuống.

"Đừng cúi đầu."

Anh giống như sau đầu có mắt nói, quay đầu lại trên mặt vẫn treo nụ cười thật gợi cảm nhưng không phải phong cách gợi cảm của Khẳng Ân, là phong cách của Jessie. Cái kiểu cố tình bày ra để mọi người phải chú ý đến anh, anh biết rằng người khác sẽ bị nụ cười của anh hấp dẫn.

"Anh biết không, em không thích anh cười như vậy." Lúc anh quay đầu nhìn đường cô không nhịn được nói.

Anh tiếp tục đi về phía trước bước chân không nhanh không chậm nhưng bả vai hơi căng thẳng, "Tại sao?"

Bàn tay đang nắm lấy tay cô căng thẳng khiến cô hoàn hồn nhận ra chính mình vừa nói gì vội vàng mở miệng: "Thật xin lỗi, anh đừng để ý, em khẩn trương sẽ nói lung tung."

"Tại sao?"

Cô liếm môi, cẩn thận đi theo bước chân anh: "Em không biết, có thể là do em khẩn trương không có cách nào tập trung, không thể làm một lúc hai việc, anh nhất định cứ phải nói chuyện với em vào lúc này à?"

"Đúng, anh nhất định phải nói với em vào lúc này." Anh trả lời vấn đề của cô sau đó lại hỏi: "Anh hỏi em vì sao không thích anh cười như vậy?"

Dưới chân có một hòn đá nhỏ rơi xuống làm cô hơi giật mình, toàn thân đổ mồ hôi lạnh: "Anh nói cái gì cơ?"

"Em vì sao không thích anh cười?" Anh lặp lại câu hỏi.

"Em không phải không thích anh cười, em chỉ là không thích anh cười giống Jessie." Cô không cách nào tập trung, không nghĩ nhiều, nơm nớp lo sợ bước trên vách đá, tâm thần không yên trả lời: "Anh ta cười rộ lên cảm giác thật giả tạo."

Anh đột ngột dừng lại làm Khả Nam bất ngờ, ở trên vách đá cao vạn trường xoay người tò mò nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: "Tiểu Gypsy, em biết Jessie chính là anh mà?"

"Jessie không phải anh." Cô nắm lấy bệ cửa sổ không tin được anh vậy mà lại muốn cô ở đây giải thích chuyện này, "Anh biết không, có lẽ Jessie rất mê người, rất có mị lực nhưng không phải ai cũng thích cái loại tự cho là đúng, lại còn phóng điện khắp nơi, anh hãy làm chính mình là được rồi, em thích Khẳng Ân không thích Jessie, chúng ta có thể tiếp tục đi được chưa?"

Anh nhìn cô một lúc mới xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Cô cẩn trọng đuổi theo nghe anh lầu bầu.

"Anh không có nơi nơi phóng điện."

"Jessie có." Cô nhìn cái ót của anh lên tiếng: "Như vậy chính là phóng điện, anh đừng nói với em anh không phát hiện thời điểm anh dùng bộ dáng của Jessie cao ngạo tự tin mỗi một người phụ nữ bên cạnh đều đang nhìn anh, trong lòng anh biết rõ bộ dáng đấy thật trêu hoa ghẹo nguyệt, Jessie rất được phụ nữ hoan nghênh."

Anh trầm mặc chống đỡ, không phủ nhận.

Cô biết mình nói đúng, anh vẫn luôn biết chuyện này.

"Em thích Khẳng Ân không thích Jessie." Không biết nguyên nhân vì sao cô lặp lại lần nữa, cường điệu tiếp lời, "Cho nên nếu anh muốn dời đi lực chú ý của em thì làm chính anh là được."

Anh nắm chặt tay cô, trong giây vừa rồi hình như có cái gì thay đổi, cô không biết, anh không nói gì không quay đầu nhưng cô cảm nhận được một thứ gì đó tinh tế truyền đến từ bàn tay to đang nắm tay cô, từ trên người anh tỏa ra.

Anh dừng bước xoay người lại cô mới phát hiện hai người đã đi đến nơi tương đối rộng, bên trái cô là lâu đài bên phải vẫn là vực sâu nhưng nơi này rộng đến nỗi có thể đỗ vài chiếc xe, cô nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới dám quay đầu nhìn xung quanh.

Phía trước có cầu thang dẫn đến cổng vòm, hai bên cổng vòm có hai ngọn đèn trông giống đồ cổ, có điều cô để ý thấy bên trong đã đổi thành bóng đèn Led. Tòa nhà chính anh chỉ cho cô ngay phía trên cầu thang, hoa văn thủy tinh trên trần phát ra ánh sáng ngũ sắc.

Bọn họ đi được nửa đường trời đã hoàn toàn tối vì quá khẩn trương nên giờ cô mới để ý.

"Vậy, chúng ta hiện tại có thể theo cổng vòm trực tiếp đi vào? Hay vẫn leo tường?" Cô thở hổn hển kéo tầm mắt về trên người anh lại thấy người đàn ông trước mặt dùng một loại vẻ mặt rất kỳ quái nhìn cô.

"Làm sao vậy? Sao lại nhìn em như vậy?"

Anh không trả lời chỉ cúi đầu hôn cô.

Nụ hôn đó thật nhẹ, thật dịu dàng như cánh hoa mùa xuân, mềm nhẹ như cánh chim, làm cổ họng cô nghẹn ngào, sau đó anh lui lại, ngón cái mơn trớn cánh môi ướt át của cô.

Nụ hôn này không phải vì muốn cùng cô lên giường, không phải vì muốn dời đi lực chú ý của cô, càng không phải vì muốn trấn an sự sợ hãi của cô.

Anh giống như trực tiếp hôn vào tim cô.

Khả Nam nhìn anh, muốn hỏi vì sao nhưng anh một câu cũng chưa nói xoay người lên thang lầu, trèo lên tường nhanh chóng leo lên thành lầu cao mấy mét.

Cô chạy đến cạnh tường, trong giây đó cô tưởng rằng anh sẽ bỏ cô lại, muốn tự mình xử lý mọi chuyện. Nhưng không bao lâu cánh cửa sổ lầu chính phía bên trái bị mở ra, cô theo phản xạ định ngồi xổm xuống, sau đó cô thấy anh ở trong cửa sổ ló đầu ra hướng cô vươn tay.

Đúng lúc này cô nhìn thấy bóng người phía sau anh, mặt trắng xanh, bật ra tiếng cảnh cáo.

"Cẩn thận phía sau —"

Anh không đợi cô lên tiếng chỉ nhìn biểu cảm của cô liền biết, anh nhanh chóng nghiêng người, đối phương hạ búa hung hăn chém vào khung cửa sổ.

Khả Nam kinh hoảng chạy đến, bên trong cửa sổ Khẳng Ân hạ hấp người, một bước vung nắm đấm, thưởng cho tên đánh lén một quyền vào cằm, hắn bị đánh ngửa đầu lên, tay trái anh xuất ra quyền tiếp theo đánh trúng hông phải đối phương, hắn thống khổ lùi ra sau, anh không cho tên kia cơ hội thở dốc tiến lên giữ lấy tay cầm búa của hắn vung quyền vào giữ ngực hắn.

Người nọ hai mắt mở to khuôn mặt co giật mất hết huyết sắc, Khẳng Ân cầm lấy cổ tay hắn ném qua vai, một cước dẫm nát đầu vai hắn.

Đối phương đau đớn ngất đi.

Xác định tên gia hỏa này mất ý thức anh đá văng búa trở lại bên cửa sổ giúp cô đi vào.

Khả Nam trợn mắt há mồm sửng sờ nhìn cảnh đánh nhau, động tác của anh đơn giản mà lợi hại, từng quyền đấm xuống quả thực giống như phim hành động.

"Anh lợi hại như vậy tại sao hôm qua chúng ta phải chạy trốn cái tên kia?" Lúc anh ôm cô vào cô không nhịn được hỏi.

"Người đuổi theo em là một tên cao hơn anh mười mấy hai mươi cm, nặng hơn hai mươi ký với lại thân thủ hắn linh hoạt hơn, anh không chắc là có thể giải quyết hắn."

"Em còn tưởng hắn nhìn cao lớn là ảo giác của em thôi chứ."

"Không phải ảo giác, tên đó cao ít nhất hai mét." Anh đỡ cô đứng vững trở lại bên cạnh tên sát thủ.

Khả Nam thở dốc, nhận ra nơi này không phải chỗ nào khác đúng là phòng của Jaren Ace, cô biết cửa kéo màu vàng bên cạnh dẫn đến phòng ngủ, nó vốn được mở rộng nhưng hiện tại bị đóng kính.

Khẳng Ân ở phía trước cô cởi dây lưng của đối phương trói tên kia lại, trói xong anh lại ngây ra một lúc đột nhiên kéo mở cổ ô gã.

Cô bước lên chỉ thấy khóe mắt anh vừa kéo môi mỏng nhếch lên, cúi đầu mở hết áo tên kia, từ sườn ngực đến eo của hắn có hình xăm, hình xăm đầu lâu xếp theo hàng, trên đầu lâu còn có số.

Khả Nam hít một ngụm khí bất an chạm nhẹ cánh tay anh: "Tại sao trên đầu lâu lại có dãy số? Khẳng Ân anh biết hắn à?"

"Không biết." Anh cầm búa đứng dậy, nắm tay cô bước nhanh khỏi phòng khách đi đến phòng ngủ chính.

"Anh hình như biết hắn." Cô chưa từ bỏ ý định hỏi.

"Anh biết vì anh ở công ty từng xem qua tư liệu của hắn." Anh không quay đầu lại, "Nhưng hắn ta phẫu thuật chỉnh hình cho nên lúc đầu anh không nhận ra."

"Tư liệu công ty?"

Anh nhanh chóng nhận định giấu diếm tin tức đối với cô không tốt, cho nên anh đứng lại quay đầu nói với cô: "Hắn là tội phạm giết người liên hoàn hai năm trước sớm nên bị xử tử, Nicola • Khảm Tháp Khố Tư Nặc."

Cô khiếp sợ nhìn anh: "Anh xác định?"

"Hình xăm đầu lâu này là năm đó hắn giết người rồi xăm lên, giết một người hắn sẽ xăm trên người một cái đầu lâu đó là thói quen của hắn."

Cô bị dọa hoàn toàn không biết nên nói gì, anh không tiếp tục lãng phí thời gian, kéo cô đi đến cửa phòng ngủ, tiến vào, Khả Nam không thể không chạy theo, cô vừa vào cửa liền thấy Jaren Ace còn nằm ở đó, giống như lúc trước cô đến.

Có vậy một giây cô còn nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy mấy thứ như quỷ hồn ở trong này du đãng chỉ trích cô và anh lớn mật, nhưng chuyện gì cũng không xảy ra, lão nhân kia mặt không chút máu nằm đó.

Khẳng Ân bước nhanh qua cái giường king size, liếc cũng không liếc lão nhân kia một cái, buông tay giao búa cho cô, chuyển động đèn trên tường, bỗng nhiên, lò sưởi trong tường mở ra.

"Mary?"

"Jessie?! Chết tiệt, cậu lần sau làm ơn phát ra âm thanh, tôi còn tưởng rằng là tên bệnh thần kinh cầm búa, suýt thì ở trên đầu cậu bắn ra cái động."

Mary Taylor nhìn rõ người đi tới, bước ra ngoài trên tay còn cầm súng lục. "Cậu đã chạy đi đâu? Tôi còn tưởng rằng cậu cũng bị mấy tên thần kinh kia làm thịt —A—"

Bà ấy nói được một nửa, thấy bóng người mặc áo choàng đen đứng phía sau anh, hoảng hốt thét lên, khẩn trương làm động tác nhắm bắn.

Khẳng Ân giữ tay bà ấy, đè lại cò súng không cho bà nổ súng.

"Đừng nổ súng!" Khả Nam thấy thế cũng tháo mũ xuống: "Là tôi."

"A, tiểu Gypsy, cô còn sống? Thật tốt quá, cuối cùng cũng có tin tức tốt." Đạo diễn Mary thở phào, buông súng nói: "Tôi còn tưởng rằng toàn bộ mọi người đều bị mấy tên điên giết sạch rồi, cô có biết bọn chúng giết chúng ta tính điểm thế nào không?"

"Điểm gì?" Khả Nam ngẩn người, vội hỏi.

"Bọn chúng nghĩ đây là một trò chơi, trò chơi săn bắn gì đó, chúng ta là con mồi." Mary trả lời.

"Tôi ở trong mật thất nhìn thấy, phía trên lò sưởi trong tường là gương hai mặt." Đạo diễn Mary nói xong bước đến bên giường cầm lấy điều khiển từ xa, nhấn nút. "Sáng hôm nay Berlus đến, tôi thấy hắn dùng cái này ngoài chat Webcam báo cáo tình huống với bên ngoài."

Khi bà ấy nói chuyện trên trần nhà hạ xuống cái màn hình 64 inch, màn hình bị cắt thành nhiều hình ảnh, đều ở bên trong lâu đài.

Mary cực lực trấn định nói: "Berlus cùng những người đó nói rằng tôi và cậu đã trốn, ba vị tiểu thư chạy khỏi lâu đài đã phái người sưu tầm. Trong đó có một người còn nói nên sớm cài thiết bị theo dõi chúng ta, một người khác kiên trì nói nếu cài thiết bị theo dõi sẽ không kích thích, còn nói dù sao chúng ta có chạy cũng chạy không xa."

Khả Nam thấy có một tên sát thủ ở nhà ăn đang ăn cái gì đó, bên cạnh dưới đất nằm một người, một tên sát thủ khác đang ở trong phòng bếp mài búa của hắn, còn có một tên đi lại xung quanh, khi bọn chúng chuyển động hình ảnh sẽ nhảy đến camera cách chúng gần nhất.

"Bọn chúng tổng cộng có năm người, mỗi người giết một người khách sẽ gia tăng một phần tiền." Đạo diễn Mary nghiêm mặt, nhấn cái nút khác, màn hình chợt lóe lên nhảy ra một hình ảnh, nói: "Xem, nơi này có tư liệu tỉ mỉ."

Trên màn hình có ảnh của những vị khách, trên đó có tên tuổi, chức nghiệp, bên cạnh ảnh có biểu đồ hoành trụ độ dài bất đồng, có cả con số tương đối.

Có một số ảnh đại diện hiện màu xám, trên mặt có đầu lâu nhấp nháy, bên cạnh biểu thị tử vong, có một số người như cô, Hân Hân, chị Lâm bên cạnh biểu thị mất tích, một số người khác Khẳng Ân và đạo diễn Mary bên cạnh biểu thị đào vong.

Người còn sống hoành độ và chữ số không ngừng gia tăng.

Ở trên cùng có một biểu tượng rìu nhỏ bên cạnh tên. Cô bỗng nhiên hiểu ra những khoảng tiền cực cao này là của sát thủ.

Đồng thời Khả Nam nhận ra những con số đó là kim ngạch(*) mà những hình ảnh này là tình hình thực tế tức thời tiếp sóng trên mạng.

(*)Kim ngạch: Số tiền

"Trời ạ, bọn họ đặt cược, đây là đổ bàn." Sắc mặt cô trắng xanh không thể tin được thốt lên: "Bọn họ lấy chúng ta đặt cược!"

"Bọn họ không chỉ lấy chúng ta ra cược, những người này cũng lấy mấy tên tội phạm giết người để cược." Đạo diễn Mary nói xong chỉ vào tên nằm ở hàng thứ ba trông rất hung ác, "Tôi nhận ra hắn, hắn là tử tù, mười nằm trước từng xả súng ở quản trường Thời Đại vào lúc giao thừa, giết vài trăm mạng. Hai người xem, những người trên cùng này đều là búa sát thủ, bọn họ cũng có kim ngạch, mỗi lần giết chết một người kim ngạch bên cạnh bọn họ sẽ lấy bội số nhân lên."

Khẳng Ân không tiếp tục theo dõi chỉ lấy điều khiển từ xa trên tay Mary, anh nhấn vài nút trên đó, bảng nhựa hiện lên dưới màn hình, mặt trên hiện lên bàn phím.

Anh nhìn chằm chằm màn hình cấp tốc gõ bàn phím ảo.

Không bao lâu anh đã mở ra tư liệu càng chi tiết hơn của búa sát thủ, xếp các cửa sổ thông tin cạnh nhau, bọn họ quả nhiên đều là tội phạm tử hình.

Hơn nửa trong tư liệu mỗi người đều có camera quay hình liên tục, hình ảnh này có chút kỳ quái như là không ngừng di động, có một cánh tay không ngừng đem đồ ăn đưa đến phía dưới camera, một cái khác chuyển động ở hành lang, còn có một khung hình chỉ có đôi tay mài búa, còn lại hai cái là màu đen, mà hai cái kia đúng là hai tên bị anh đánh bất tĩnh.

Anh ngẩn ra, bước nhanh ra ngoài vạch hai mắt của tên kia quả nhiên phát hiện mắt trái của hắn là giả, tròng mắt là camera.

"Ôi trời, Khẳng Ân, tôi nhìn thấy cậu, mắt tên đó là giả sao?" Mary kinh ngạc.

"Chỉ có mắt trái." Anh nhanh chóng buông mí mắt tên kia, trở lại trước máy tính gõ bàn phím, mở ra hình ảnh trong lâu đài, hình ảnh chuyển động liên tục, đột nhiên anh phóng đại một tab trong đó.

"Đây là lâu đài....bản đồ theo nguyên lý thấu thị?" Khả Nam khó tin nhưng thực sự giống bản đồ của tòa thành theo nguyên lý thấu thị, cô có thể thấy kiến trúc tòa thành, kết cấu phòng, khác biệt ở chỗ trên đó dường như có người đang hoạt động.

"Không, đây là máy ảnh cảm ứng nhiệt." Khẳng Ân thấy thế lập tức mở ra màn hình đặt cược vừa rồi, chỉ thấy hắn cùng với Mary và Khả Nam bị kéo đến trên cùng kim ngạch bên cạnh không ngừng gia tăng. Anh mắng một tiếng tiếp tục gõ bàn phím mở ra một tab viết chương trình, nói: "Chúng ta phải lập tức rời khỏi đây, bọn họ dùng thiết bị cảm ứng, chứng tỏ kẻ ở phía sau màn từ đầu đến cuối đều biết chúng ta ở đâu, bọn họ đặt cao tiền cược, đây là một trò chơi, chúng ta chính là quân cờ, mấy tên người chơi này rất nhanh sẽ phát vị trí mới của chúng ta cho —"

Anh chưa nói xong Khả Nam đột nhiên chụp tay anh, mặt không chút máu chỉ vào màn hình: "Khẳng Ân có người còn sống."

Anh đột nhiên ngẩn đầu nhìn theo ngón tay cô chỉ vào cửa sổ màn hình cảm ứng nhiệt, phía đông lâu đài phòng thứ hai có hình người nho nhỏ trốn trong tủ quần áo. Anh lần nữa phóng đại hình ảnh cảm ứng, cấp tốc chuyển màn hình trở về hình ảnh giám thị, trên đất có hai thi thể, là một đôi vợ chồng.

Mary thấy hai người kia trên mặt trắng xanh, "Đáng chết, là Elizabeth và John, trong tủ quần áo nhất định là con gái của bọn họ Jenny, tôi không biết con bé cũng đến, con bé mới ba tuổi thôi, nó nhất định rất sợ hãi."

Khẳng Ân chuyển hình ảnh trở về màn hình cảm ứng nhiệt, gần như đồng thời ba người đều thấy mấy tên đang phân tán trong lâu đài đột nhiên bắt đầu hướng về nơi này.

"Tôi cắt đứt kết nối nhưng bọn họ đã thu được tin tức." Khẳng Ân cực kì bình tĩnh trần thuật lại anh xoay người nhìn Khả Nam ra lệnh: "Em mang Mary rời đi bằng thang máy, từ hành lang đi ra ngoài, đi vào tòa nhà hình tháp sau đó xuống lầu một tầng sẽ thấy một cánh cửa, ra khỏi cửa chính là chỗ thang máy, đi xuống đến bờ hồ đừng trở về phòng nhỏ, đi đến bến tàu, anh đã lợi dụng mã hóa trên mạng truyền tin tức cho đồng nghiệp anh, bọn họ thấy sẽ đi tìm các người."

"Anh muốn đi tìm Jenny." Sắc mặt Khả Nam tái nhợt nhìn anh.

Anh không phủ nhận, đôi mắt buồn bã nhìn cô, "Không nên cùng anh tranh luận vấn đề này."

Cô không có, cô đem búa trong tay nhét vào tay anh sau đó khiễn múi chân nâng mặt anh hôn anh một cái.

"Cẩn thận chút." Cô nhỏ giọng nói.

Không nghĩ đến cô sẽ làm vậy Khẳng Ân hơi thất thần nhưng người phụ nữ kia đã mắc cỡ lùi lại, xoay người nắm tay Mary, "Đi thôi, tôi mang bà ra ngoài."

Mary không kháng nghị, tay nắm chặt súng lục, đi theo người phụ nữ nhỏ nhắn ra ngoài.

_______________________

Thích truyện thì hãy bình chọn ủng hộ bọn mình nha 💋💋💋💋