Mộng Tình Nhân

Chương 111: Đuổi Ra Khỏi Nhà



Nhà lớn vắng chủ, kẻ gian lộ mặt rục rịch hành động, Ngọc Thuần trở về khi màn đêm phủ bóng, đón chờ cô là nụ cười mỉa mai, khinh thường của Quyển Dư, bà ta ngồi chễm chệ trên ghế, phe phẩy quạt giấy trong tay.

“Dì chờ con cả đêm rồi, cứ nghĩ tối nay con không về, nên đã rất lo!”

Ngọc Thuần không muốn nghe những lời giả dối của bà ta, cô trực tiếp cắt ngang.

“Nói thẳng vào chủ đề chính đi!”

Quyển Dư cố nén cơn giận, khóe miệng kéo cao tạo thành nụ cười mỉm.

Bà ta ôm suy nghĩ chỉ hôm nay thôi, ngày mai sẽ không nhìn thấy cô, từ nay về sau Ngọc Thuần sẽ biến mất khỏi cuộc sống của bà ta.

Ngông cuồng, kiêu ngạo, cũng chỉ là nhất thời, bà ta muốn nhìn thấy cô thất bại, muốn nhìn thấy tất cả những gì đáng chê cười nhất của Ngọc Thuần.

Quyển Dư õng ẹo bước tới, từ trong túi áo lấy ra tờ giấy đã ngả vàng đưa cho Ngọc Thuần, lời nói vang lên bên tai.

“Mở ra đọc đi, cái này là mẹ con để lại cho con đấy.”

Ngọc Thuần nghi hoặc nhìn Quyển Dư, cuối cùng vẫn mở tờ giấy đã cũ kỹ kia ra, đập vào mắt cô là ba chữ to nằm giữa tờ giấy, ở hàng đầu tiên có ghi “Giấy Bán Con”. Ba từ ngắn ngủi đó, trực tiếp đánh vào điểm yếu nhất trong tim cô.

Ngọc Thuần đứng giữa đại sảnh rộng lớn, sững sờ nhìn tờ giấy bán con, giấy trắng mực đen vô cùng rõ ràng.

Ngày, tháng, năm bà Tú Huệ mua con gái của một ca nữ hát rong về làm con mình, đứa trẻ trong tờ giấy miêu tả rõ ràng, là nữ nặng ba cân, lòng bàn tay trái có nốt ruồi son, tên Ngọc.

Ngọc Thuần bất giác mở lòng bàn tay trái, nốt ruồi son đỏ chói như minh chứng, những gì trong giấy viết là thật.

Quyển Dư cười khẽ, vừa lòng nhìn Ngọc Thuần như kẻ mất hồn.

Như một đòn đánh mạnh từ sau, đòn đánh chí mạng khiến cô không dậy nổi. Cô không phải là đứa con mồ côi mẹ, mà là đứa con bị người ta bán đi với số tiền rẻ mạt, như đồ vật mà không biết cha mẹ là ai?

Ngọc Thuần chìm trong nỗi tuyệt vọng không tên, hoang mang vô phương hướng, đẩy cô đến nhiều vùng đất chết. Ngọc Thuần muốn về nhà, muốn được sống lại những tháng ngày vô tư.

Quyển Dư nói: “Nay sự thật đã rõ, trước kia không muốn nói là vì sợ con tổn thương. Nay mẹ con đã mất, thiết nghĩ không cần phải giấu con làm gì. Hôm nay đã khuya, dì không tàn nhẫn đuổi con ra khỏi nhà, sáng mai con đi nhé!”

Ngọc Thuần cắn răng, hai mắt khô rát vô cùng xót, cô vò nát tờ giấy bán con kia quăng ra sân nhà, hùng hồn đứng trước mặt Quyển Dư.

Cô không tin bà ta, càng không tin vào tờ giấy vô tri kia, còn nhớ rất rõ trước ngày mẹ đi Tú Khê, bà đã nói cô còn có một chị gái song sinh tên Tú Thanh, hai chị em giống nhau như tạc.

Nếu Ngọc Thuần được mua về, vậy Tú Thanh thì sao? Không ai lại bỏ ra cả chục năm, khóc cạn nước mắt, chỉ vì lạc mất một đứa trẻ mình mua. Trong chuyện này chắc hẳn có điều ẩn khuất bên trong, Ngọc Thuần sẽ không tin bà ta, trừ phi… chính miệng bà Tú Huệ thừa nhận.

“Tại sao tôi phải đi, dì lấy gì chứng minh tờ giấy đó là thật? Còn nữa, sớm không nói, muộn không nói, lại nói ra vào thời điểm này, vào lúc tôi không còn ai bên cạnh. Dì muốn đá tôi đi đúng không?” Ngọc Thuần cười khẩy, châm chọc thách thức bà ta: “Nghĩ tôi dễ dụ thế à? Xin lỗi nhé, dì không có quyền hạn đó. Nhất là quyền đuổi người nhà họ Chu ra khỏi nhà họ Chu.”

Quyển Dư thở ra, cố dằn xuống cơn thịnh nộ, vì trước mặt nhiều người bà ta không thể quá sỗ sàng, đanh đá.

Quyển Dư đè thấp giọng nói, chỉ đủ để Ngọc Thuần nghe, từng lời như đấm vào sự nhẫn nhịn của đối phương.

“Tao không chỉ đuối mày đi, mà tao còn đánh mày nữa kìa.”

Quyển Dư nhìn cô, trong đôi mắt chất chứa mọi mưu mô, hiểm ác. Tất cả hận thù dường như quy chụp lên cái tên Ngọc Thuần.

“Bà dám à?”

Quyển Dư nhướng cặp chân mày cong, lên giọng: “Nhìn xem tao có dám không?”

Ngọc Thuần bị hai tên gia nhân ghì xuống, một trong số đó kéo mở hai bàn tay cô ra.

Quyển Dư từ trên cao kiêu căng nhìn xuống lòng bàn tay trắng ngần kia, bà ta nghiến răng căm hận.

“Trước khi con đi, chúng ta nên làm rõ một chuyện, thời gian trước con vì một thằng khố rách áo ôm mà cầm dao muốn chém em mình, dì cũng buồn lắm.”

Quyển Dư lau nước mắt, dù trên mặt bà ta không có giọt nào.

“Công bằng mà nói có nợ phải trả, dì không nhẫn tâm nhìn chị em con thù oán nhau, cho nên…”

Bà ta nhận roi mây từ gia nhân, chầm chậm tiến đến gần Ngọc Thuần.

Chiếc roi trong tay bà ta vụt sáng, xé gió lao thẳng xuống lòng bàn tay cô.

Cảm nhận nỗi đau thấu da thịt, cô rất muốn rụt tay về nhưng vì người kia giữ quá chặt, Ngọc Thuần làm sao cũng vô dụng.

Tận mắt chứng kiến từng roi quất lên, tận mắt nhìn bàn tay dần đỏ ối, sau đó rách da bật máu, tất cả quá trình cô đều không kêu lấy một lời. Tại đây thà bị đánh chết, quyết không van xin.

Quyển Dư chính là thế, lòng dạ hẹp hòi không gì sánh bằng, bà ta chỉ đang trả thù thay cho gái mình, vùi dập cô đến chết.

Đánh chán chê rồi, Quyển Dư hạ lệnh đuổi Ngọc Thuần ra khỏi nhà, mặc cho đêm đen cô quạnh, mặc cho hai bàn tay đầy máu kia.

Cánh cửa gỗ chầm chậm mở ra, Ngọc Thuần bị người ta đẩy xuống đường, gió đêm thổi bay vạt váy, tóc mai hòa cùng mồ hôi dính vào gò má.

Cô có tư cách để tức giận sao? Ngọc Thuần tự trả lời, rằng mình không có tư cách. Ngay cả phản kháng cũng làm không được, vậy thì còn giận ai?

Lòng phủ sương lạnh, đọng thành nước nhỏ xuống trái tim, Ngọc Thuần chống tay ngồi dậy, men theo bức tường tiến về nơi không có ánh sáng.

Cô đặt tay lên tường, kéo lê vết máu dài thườn thượt, tạo thành bức tranh kinh dị giữa đêm khuya.