Mộng Tình Nhân

Chương 119: Ai Là Thật, Ai Là Giả 1



Thời gian gần đây, thương đoàn lớn từ vùng ngoài vào kinh, chủ động tìm đến các hộ thương nhân từ tầm trung trở lên, ngỏ lời muốn hợp tác, số khác vì tiền mà đồng ý, số còn lại thì không.

Khi hay tin Quyển Dư đã làm ầm lên vì Trọng Huấn từ chối bọn họ, bà ta huyên thuyên nói đó là việc tốt cho cả nhà, nhưng thực chất là tốt cho bà ta. Thử nghĩ xem nếu nhà họ Chu có thêm một mối làm ăn lớn, chẳng phải Quyển Dư cũng được lợi trong số đó sao.

Từ xa đưa tin về ông Tổng sẽ đến vào ngày mai, khi nhận được tin gia nhân trong nhà vội vã chuẩn bị đón ông đến, bầu không khí căng thẳng như dây đàn sắp đứt.

Khi những tia nắng đầu tiên vươn mình qua đám mây bừng sáng, bóng tối bị đẩy lùi, con gà trống cạnh nhà đập cánh cất cao tiếng gáy, đánh thức mọi nhà xung quanh.

Không khí buổi sáng còn vương chút khí lạnh, gió vi vu lượn qua tiếng phiến lá, vài chú chim trên cao hót líu lo bản ca ngày mới.

Từng hồi bước chân vội vàng, hối hả đánh thức người đang ngủ say, đám gia nhân nối thành đoàn dài, người đi kẻ lại rộn rã.

Ngọc Thuần giữ một gia nhân ngang qua phòng mình, cô hỏi:

“Có chuyện gì mà ồn ào vậy?”

Gia nhân kia đang bê một thau đựng đầy giẻ lau, mồ hôi nhễ nhại đáp.

“Dạ thưa cô ông chủ cùng ông Tổng sắp về rồi, nên bọn tôi mới gấp gáp lau dọn sạch sẽ đón hai ông?”

Ngọc Thuần dùng hết bộ não của mình để nghĩ, ông chủ có thể là đang nói đến chủ nhân ngôi nhà này, cũng tức là cha của cô. Còn về phần ông Tổng, cô nghĩ không ra là ai. Ngọc Thuần nhìn gia nhân kia tiếp tục hỏi:

“Ông Tổng là ai? Cũng là người nhà này sao?”

Gia nhân kia biết Ngọc Thuần không nhớ gì, bèn cẩn thận giải thích.

“Dạ thưa ông Tổng là cha của ông chủ, ông Tổng chính là ông nội của cô đấy.”

Ông Tổng tên thật là Hoài Tổng, lúc nhỏ người nhà thường gọi là cậu Tổng, sau này lớn lên trở thành chủ một nhà, ông không quen nghe người khác gọi là ông chủ, trước kia gọi cậu Tổng, nay sửa lại thành ông Tổng.

Ngọc Thuần lúc này đã hiểu, thì ra là cha cùng ông nội từ ngoại ô trở về, nên gia nhân trong nhà mới gấp rút chuẩn bị.

Cô vào phòng rửa mặt chải đầu, còn dặn Chi Ái tìm cho mình bộ đồ thật đẹp, hôm nay trời đẹp cô cũng muốn diện đẹp.

Ra đến cửa đã nhìn thấy một đám người nhao nhao vây kín, bánh xe ngựa lăn trên mặt đường “lạch cạch” cùng tiếng nói khẩn trương xung quanh.

“Ông chủ và ông Tổng về rồi.”

Ngoài cửa xuất hiện xe ngựa to, con ngựa cao to, lông đen tuyền, mạnh mẽ thở phì phò tựa như vị tướng quân khải hoàn trở về.

Nam gia nhân nhanh tay lẹ mắt chạy ra đỡ ông chủ cùng ông Tổng xuống xe, cẩn thận từng bước dìu hai ông vào nhà.

Tiếng chào hỏi như sấm rền vang làm Ngọc Thuần có căng thẳng, cô lúng túng cúi đầu, che đi vẻ bối rối trên mặt.

Ông Tổng năm nay đã hơn bảy mươi tuổi, khi đi cần gậy và người dìu, khi ngang qua Ngọc Thuần ông dừng lại đôi chút, có ý không hài lòng.

Quyển Như tinh ý nhận ra, đợi lúc hai ông vào đi xa, cô ta õng ẹo đi tới cố ý nói lớn.

“Khi nãy tôi thấy ông nội nhìn chị với ánh mắt không vui, nhắc nhở chị một chút ông nội khó tính lắm, chị làm ông không vui coi như số chị xui rồi.”

Chi Ái nhỏ to thì thầm: “Chị đừng sợ, em nghĩ chắc ông Tổng không ghét chị đâu, chắc ông nghe tin chị gặp nạn mới nhìn chị lâu một chút thôi.”

Ngọc Thuần biết ánh mắt của ông nội nhìn cô có ý gì, chỉ là lúc này không tiện nói ra.

Lần cuối cả nhà tụ họp đông đủ là mùa thu năm ngoái, gia đình họ rất ít khi tụ họp, mỗi lần tụ họp đều có chuyện động trời xảy ra. Hôm nay còn có cả ông Tổng, càng khiến mọi người lo sợ hơn.

Ông Tổng có mái tóc bạc phơ, râu trên cằm chỉ còn vài sợi đen. Khuôn mặt lốm đốm những vết đồi mồi, da nhăn chảy xệ, dù đã già nhưng ánh mắt vẫn rất cương nghị, cứng rắn, là người từng trải qua mọi khốn khó trên đời, không có chuyện gì cản được bước tiến của ông.

Ông Tổng đập tay lên bàn, giọng có hơi run do tuổi tác.

“Nhà mất chủ, gà mọc đuôi tôm? Các người ăn của ai, mặc của ai? Dám lên giọng ở đất nhà tôi hả? Chuyện của các người, ông già tôi đây không muốn xía vào, nhưng hôm nay tôi buộc phải nói.”

Ông nhìn Quyển Dư chòng chọc.

Lúc cô vào nhà này tôi đã từng nói, cô nhớ rõ thân phận mình ở đâu, nhà tôi chỉ có một con dâu là được cưới hỏi đàng hoàng, rình rang đón về. Những người sau là vợ lẽ, không phải con dâu nhà này, dù cho con dâu nhà này có chết đi nữa, cô cũng đừng mơ trở thành bà lớn, tôi nói như vậy cô có hiểu không, cô Quyển Dư?"

Ông Tổng từng bước đi tới trước mặt Quyển Dư, chỉ đích danh người ông đang nói đến là bà.

Quyển Dư nhìn thấy ông Tổng từ xa đã sợ như chuột nhìn thấy mèo, huống hồ gì ở khoảng cách gần. Dù kiềm chế cách mấy, hai chân bà ta vẫn run lẩy bẩy.

Ông Tổng nhìn khuôn mặt xanh hơn lá cây của Quyển Dư, biết đã nói trúng tim đen của bà ta.

“Cô ăn xài phung phí tôi không nói, nhưng ganh tị người cùng nhà, ăn nói cay độc, gia đình xào xáo tôi không đồng ý. Nói sao cô cũng không phải chủ nhà, cô lấy quyền gì mà đuổi người khác hả? Nó là con cháu trong nhà tôi, chẳng lẽ tôi không biết ai là thật, ai là giả?”

Ông Tổng đay nghiến: “Con hư tại mẹ, nếu dạy không được, ban đầu đừng có nuôi.”

Quyển Như biết ông Tổng đang mắng mẹ mình, đang mắng mình. Ông mắng nhiếc, chì chiết Quyển Dư cũng vì chuyện đuổi ai đó ra khỏi nhà. Quyển Như nhìn Ngọc Thuần an tĩnh ngồi trên ghế lột cam ăn, không màng đến kẻ khác đang khó khăn ra sao.

Quyển Như không thể để mẹ mình bị mắng oan, cô ta lên tiếng bênh vực.

“Ông nội hình như ông đã hiểu lầm mẹ cháu rồi, bà ấy là có bằng chứng rõ ràng.”

Cô lay cánh tay Quyển Dư mong đợi.

“Mẹ mau đem tờ giấy bán con lần trước cho ông nội xem đi, ông nội nhìn thấy sẽ tin mẹ làm đúng.”

Quyển Dư lấm lét liếc ngang dọc, như kẻ trộm bị gia chủ phát hiện.

Ông Tổng cười lạnh, mắt nheo lại đầy thần bí, thâm sâu. Quyển Dư gạt được ai, chứ không gạt được ông.

“Sao không lấy ra đi, mang ra cho cả nhà cùng xem, cô không dám mang ra, là sợ người ta biết đó là đồ giả?”

Tiếng xì xào, bàn tán nhỏ to tồn tại rõ rệt, có hốt hoảng cũng có chê trách, tất cả tạo nên một âm thanh khó nghe, đinh tai nhức óc.

Quyển Như đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, cô không dám tin hỏi mẹ mình.

“Tờ giấy đó là giả sao, mẹ nói cho con biết đi, có phải không?”

Giọng nói của ông Tổng lần nữa vang lên, bình thản như kể câu chuyện cũ.

“Đương nhiên là giả rồi, cô ta lợi dụng sơ hở năm đó Tú Huệ không sinh ở nhà mà dựng chuyện. Tú Huệ năm đó không sinh ở nhà này, mà sinh ở nhà anh trai tôi. Con dâu đến chúc tết thì đau bụng sắp sinh. Bây giờ cô nói nó là được mua về, chẳng khác gì nói tôi và anh trai tôi nói dối? Chưa thấy người đàn bà nào lòng dạ độc ác như cô, muốn nâng con mình lên, mà đạp con người ta xuống. Cô đừng quên không chỉ có Tú Huệ sinh con bên ngoài, cô cũng sinh con bên ngoài đó thôi.”

Từng câu nói của ông Tổng như bạt tai giáng thẳng xuống mặt Quyển Dư, đau đớn khiến bà ta tỉnh táo hơn rất nhiều.

Bà ta giống Tú Huệ sinh con bên ngoài thì làm sao? Chuyện sinh nở không chính xác thời gian là bình thường, hôm đó cũng là bất đắc dĩ mới sinh con bên ngoài.

“Nói đến vậy cũng không hiểu, xem ra chỉ là một cái thùng rỗng. Tự mình xem đi!”

Ông Tổng lấy từ trong túi ra một tờ giấy đã ố màu năm tháng, tờ giấy được giữ cẩn thận, chữ trên mặt giấy còn rất rõ ràng. Bà ta hoảng sợ nhìn ông Tổng, không tin đây là sự thật.

Bà ta làm giả giấy bán con, nói trắng thành đen, nhân lúc nhà không có ai đuổi Ngọc Thuần ra ngoài, cho nên ông Tổng mới giận dữ làm một tờ bán con khác trả thù bà, làm giống như thật. Có cả nét chữ của Tú Huệ cùng một nét chữ khác, mà đứa trẻ được nhắc tới trên tờ giấy là Quyển Như.