Mộng Tình Nhân

Chương 125: Gian Phu D.ăm Phụ 2



Thanh âm vụn vỡ phát ra từ yết hầu của Báu, làm tim Quyển Dư vỡ tan tành.

“Bà chủ sao bà nỡ bỏ tôi, xin bà giúp tôi đi, đừng bỏ tôi mà!”

Giọng hắn như nghẹn lại, lấy hết hơi sức nói ra từng chữ.

“Bà nói, chỉ cần có bà ở đây sẽ không ai dám làm gì tôi, bà nói tôi cứ tin ở bà. Bây giờ chuyện vỡ lở rồi, bà muốn bỏ tôi? Sao bà có thể độc ác đến vậy?”

Ngọc Thuần khom lưng nhìn xoáy vào Báu, ý tứ trong câu của hắn vô cùng rõ ràng, dù không thông minh nghe cũng hiểu.

Cô dù hiểu vẫn hỏi, muốn hắn chính miệng thừa nhận mới hài lòng.

“Tại sao dì ấy lại nói với anh những lời đó, chỉ cần anh nói cho tôi biết, tôi sẽ tha cho anh. Còn cho anh một số tiền, rời đi nơi khác làm lại cuộc đời.”

Báu kinh ngạc nhìn Ngọc Thuần, hắn ta không tin lắm, đôi môi bầm dập rớm máu mấp máy.

Ngọc Thuần chắc chắn gật đầu với hắn, cái gật đầu nặng như đá, mang danh dự ra đảm bảo.

Chỉ cần hắn biết điều phối hợp, hỏi gì trả lời nấy, ngày mai không cần lo lắng chuyện tiền nông.

Tên Báu tin lời Ngọc Thuần, hắn gấp rút nói:

“Là bà hai, bà ấy dụ dỗ tôi, nói tôi theo bà ấy sẽ được sung sướng. Lúc đầu tôi không đồng ý, là bà hai chuốc say tôi sau đó…”

Báu hụt hơi thở hồng hộc, định tiếp bị Quyển Dư quát.

“Câm miệng lại, ai cho cậu nói những lời đó hả? Giả dối, toàn là giả dối, không ai được tin lời của cậu ta.”

“Bà chủ sao bà có thể ăn không nói có, đổi trắng thành đen? Rõ ràng là bà đã nói với tôi như vậy mà, những lời tôi nói đều là thật, nếu có nửa lời gian dối, nguyện cho chết không toàn thây.”

Phần đông những người có mặt đều tin Báu, ngày thường hắn khá tốt, không ngờ đằng sau con người tốt đẹp kia lại làm ra chuyện kinh thiên động địa, khiến ai cũng nhìn nhận hắn một cách hoàn toàn khác.

Không ai đứng về phe Quyển Dư, bà ta cả ngày không đánh cũng mắng người khác, gia nhân trong nhà không ai thích bà ta. Vì vậy gặp khi rơi vào hoàn cảnh khó khăn, không nhận được đồng tình cũng dễ hiểu.

Quyển Dư bơ vơ đứng một hướng, bà ta nắm chặt tay, giận đến toàn thân phát run, khuôn mặt nhăn nhó dữ tợn.

Ngọc Thuần muốn ép người đến đường cùng, trắng trợn hỏi Báu.

“Hai người đã vụng trộm qua lại bao lâu rồi?”

Báu ngỡ ngàng, cúi đầu đáp lớn: “Dạ hai năm rồi!” Hắn hiểu, nếu hiện giờ không thành khẩn khai báo, đừng nói là tiền, đến mạng sống cũng khó giữ.

“Anh lấy gì để chứng minh lời mình nói là thật?”

Báu cẩn thận suy nghĩ, giọng lạc đi một nhịp: “Vàng… bà chủ cho tôi hai cái vòng vàng, bảo tôi bán lấy tiền tiêu, nhưng tôi tiếc không nỡ bán. Hiện giờ vòng vàng còn trong phòng tôi, cô có thể sai người đến lục soát.”

Mặt Quyển Dư xám xịt, khoảng trời lạnh lẽo vây kín tâm hồn, nếu biết trước Báu sẽ phản bội mình, bà ta đã không cho hắn tiền vàng.

Hôm nay Quyển Dư thất thế, Báu cũng đừng hòng thoát thân.

Ngẫm lại không biết có phải trùng hợp hay không, chỉ cần có sự xuất hiện của Ngọc Thuần, Quyển Dư đều sống không tốt.

Ngọc Thuần nào có hứng thú xem bà ta nghĩ gì. Sự thật bị vùi lấp bởi tham vọng của kẻ ác, mọi thứ quay về nơi ban đầu, cả cô cũng vậy.

Chỉ có như thế Ngọc Thuần mới an lòng rời đi…

Thế giới không có cô, vẫn sẽ tiếp diễn từng ngày tươi đẹp.

Như lời Báu nói, gia nhân tìm được hai chiếc vòng vàng dưới gối được bọc kỹ càng, kiểu dáng dành cho nữ nhân trung niên, có gia nhân không bịt được miệng mình thốt lên bất ngờ.

“Tôi từng nhìn thấy bà hai đeo đôi vòng này rồi.”

Lời vừa nói ra gia nhân kia đã hối hận, cô cúi thấp đầu sợ Quyển Dư làm khó mình.

Ngọc Thuần cười mím chi, cầm đôi vòng bước đến trước mặt gia nhân vừa nói kia.

Cô hỏi: “Lời cô nói có thật không? Đừng sợ, cứ nói những gì mình biết đi.”

Gia nhân lén nhìn Quyển Dư, nuốt nước bọt đáp: “Dạ thưa là thật ạ.”

Quyển Dư hùng hổ đi lên, tán mạnh vào má trái gia nhân, như người điên mắng chửi.

“Con tiện tì dám nói xấu chủ, loại như mày nên đánh cho chết, rồi quăng xuống sông.”

Gia nhân kia dù sao cũng chỉ là cô gái mới lớn, sợ sệt nấp sau lưng Ngọc Thuần, khóc thút thít.

Bà ta như chưa hả cơn giận, muốn lôi gia nhân kia ra chửi, nhưng bị Ngọc Thuần ngăn lại, lôi lôi kéo kéo ồn ào cả nhà.

“Dì có tật giật mình đúng không? Bị nói trúng tim đen, nên mới phản ứng mạnh như vậy, đừng nghĩ tôi không biết, khuyên dì nên buông tay ra.”

“Tôi không buông đó, cô làm gì mà bênh con nhỏ này, cô vụng trộm với nói đúng không?”

“Cái gì?”

Ngọc Thuần cười đến rơi nước mắt, Quyển Dư giận quá mất khôn, càng nói càng hồ đồ.

Bà ta nghĩ ai cũng giống mình, chuyện không có cũng nói thành có.

Quyển Dư không cười nổi, mặt lúc trắng lúc xanh, lo lắng bất an càng lúc càng lớn. Ngọc Thuần đưa vòng tay lên gần sát mặt bà ta hỏi:

“Dì không nhận ra đây là của mình đúng không? Vậy tôi sẽ hỏi câu khác.”

“Báu, anh nói hai người vụng trộm được hai năm, vậy trên người dì ấy có đặc điểm nhận dạng nào không?”

Mọi người bỗng chốc im lặng, nín thở nghe câu trả lời.

Tên Báu không phải người để ý chi tiết nhỏ, hắn ta cũng không thích Quyển Dư, ở bên bà ta cũng vì tiền, nên không rõ trên người bà ta có điểm nào đặc biệt.

Nhớ đến lần vô tình nhìn thấy đùi Quyển Dư, Báu trợn to mắt vội đáp lời.

“Dạ có, ở đùi phải có nốt ruồi màu đen.”

Không giống tay có thể lộ ra ngoài, đùi nằm ở vị trí gần bộ phận đặc biệt, không phải người chung chăn gối, không thể nào biết được.

Câu trả lời của Báu làm tất cả mọi mũi nhọn hướng về Quyển Dư, chắc nịch hai người có quan hệ.

Trong vô thức bà ta chạm lên đùi phải mình, tim đập mạnh đến mức sắp văng ra khỏi lồng ngực.

Động tác nhỏ đó bị Ngọc Thuần phát hiện, cô nhướng mày ra lệnh.

“Nếu dì một mực nói hai người không có quan hệ gì, thì chứng minh đi. Chúng ta vào phòng, tôi muốn xem đùi dì có nốt ruồi như anh Báu nói không?”

Quyển Dư lùi ra sau, nếu thật sự để Ngọc Thuần nhìn thấy thì mọi chuyện sẽ chấm dứt, bà ta không đồng ý.

Tên Báu lăn hai vòng trên đất, bùn và mồ hôi cùng máu nhuộm đen quần áo, khó khăn lên tiếng

“Những lời tôi nói là thật, cô chủ tha cho tôi đi! Mọi chuyện đều là từ bà chủ, tôi thân phận người làm,chỉ biết nghe theo.”

“Đúng vậy nếu chủ không muốn, người làm sao dám làm bừa, nếu chị làm sai thì nói đi. Chăn đơn gối chiếc lâu, không chịu được cô đơn tìm người ngoài, cũng đâu phải chuyện mới mẻ gì, thú nhận có phải tốt hơn không.”

Mọi người quay đầu nhìn người vừa phát ra tiếng nói, Tố Diệp đợi đến lúc quan trọng mới xuất hiện, thành chất xúc tác ép Quyển Dư thừa nhận.

Tố Diệp ngồi vắt chéo chân dõng dạc cất lời.

“Không nghĩ cho mình, cũng nên nghĩ cho con gái. Quyển Như lớn rồi, chị như vậy không sợ sau này không có nhà nào dám cưới con gái chị về à? Bây giờ chỉ cần chị thừa nhận mình sai, chúng ta là người nhà chẳng lẽ vạch áo cho người xem lưng? Còn nếu chị một mực không thừa nhận thì…”

Tố Diệp nhíu mày, làm ra vẻ khó xử: “Chị bị bắt tận phòng, nghĩ thử xem cậu Báu sao có thể dễ dàng chạy thoát? Con đường đó là cố ý không thắp đèn, thu hút vài con côn trùng thích bóng tối, ai ngờ côn trùng đâu không thấy, lại bắt được tình lang. Trước sau đều bị bao vây, có mọc cánh cũng bay không được.”

Quyển Dư vỡ lẽ, tất cả là cố ý sắp đặt, cái bẫy đợi bà ta chui vào. Hôm nay nếu bà ta không thừa nhận, e rằng không thể rời khỏi.

Quyển Dư bật cười chua chát, tự chế giễu mình, tính kế người khác lại bị người ta tính kế ngược lại. Đời có vay có trả, có trốn cũng không được, bà ta chấp nhận thua cuộc, giơ tay đầu hàng.

Ngọc Thuần cho tất cả gia nhân lui xuống, trong sân chỉ còn ba người Quyển Dư, Tố Diệp và Ngọc Thuần. Không khí nặng nề như nổ tung, áp lực đè nặng lồng ngực của mỗi người.

Cuối cùng vẫn là Ngọc Thuần mở miệng, giọng cũng nhỏ nhẹ hơn trước, không còn khiêu khích như ban đầu.

“Mọi chuyện giải quyết một lượt trong hôm nay đi, có phải lần đi Tú Khê dì đã bị phát hiện ra rồi đúng không?”

Quyển Dư không trả lời, làm Ngọc Thuần mất hết kiên nhẫn.

Tố Diệp lên tiếng: “Trên đời này không có việc gì là không có sơ hở, chị có từng nghĩ đêm đó có người nhìn thấy việc ác chị làm không?”

“Là ai?” Quyển Dư lúc này mới lên tiếng, ánh mắt vô hồn đâm vào Tố Diệp.

Tố Diệp chỉ vào chính mình: “Là tôi.”

Ba người rơi vào trầm tư, việc đã đến nước này không còn gì để che giấu nữa, Quyển Dư lật bài ngửa, thú nhận tất cả.

Sự kiện ở Tú Khê chính là Tú Huệ phát hiện bà ta vụng trộm. Tú Huệ cương quyết muốn báo lên cho ông Trọng Bách, vì quá hoảng sợ Quyển Dư vô tình xô bà Tú Huệ rơi xuống nước.

Khoảnh khắc đó tà tâm của Quyển Dư nổi lên, chỉ cần Tú Huệ chết, bí mật sẽ không lộ ra ngoài. Sau khi trở về toàn thân Quyển Dư lạnh như nước đá, mồ hôi đổ ướt áo. Bà ta không dám tin những việc mình làm lúc đó, những suy nghĩ đó là của mình.

Việc đã làm, bây giờ dù có hối hận đã muộn màng, người chết không thể sống lại. Quyển Dư quyết định im lặng, che giấu tất cả, chỉ cần mình không nói, sẽ không có ai biết.

Không vật chứng, không nhân chứng, lấy gì để buộc tội bà ta?