Mộng Tưởng

Chương 29: Khinh bỉ chết ả



Giữa lúc đám người đang sôi nổi bàn chuyện thì Khương Nhiễm khoát tay John cùng nhau bước ra ngoài.

“Thật hoài niệm, lần đầu tiên gặp mặt. Tôi nhớ anh còn nói là sau này chắc tôi sẽ không có dịp đến những buổi tiệc như thế này nữa.”

Khương Nhiễm nhếch môi.

“Bây giờ chẳng phải là tự tay tôi dìu cô vào sao? Còn giận dỗi gì chứ?”

John ra vẻ cưng chiều, vỗ lấy bàn tay đang khoát trên tay mình.

“Vậy còn xem được.”

Hai người mới bước vào đã trở thành tâm điểm. Đám đông vừa ngừng xì xào bàn tán không bao lâu, lại tiếp tục sôi nổi vì một câu nghi vấn đột nhiên phát ra:

“Có ai trông thấy người phụ nữ đi bên cạnh John quen hay không?”

“Có chút.”

Có vài người gật đầu.

“Tôi nghe nói hình như là con gái lớn Khương gia.”

“Khương Ninh?”

“Đúng vậy.”

Cho dù đã qua bảy năm nhưng cái tên Khương Ninh vẫn được những người làm ăn lâu năm trong giới nhớ tên. Nói gì đi nữa thì ông cũng từng một thời tung hoành ngang dọc, người người kính nể mà.

“Thật vinh hạnh cho tôi khi được đón tiếp các quý ngài, quý bà ở đây. Sở dĩ hôm nay tôi mở buổi tiệc này là để giới thiệu đến tất cả bạn bè trong giới về quý cô Rose, nhà thiết kế nổi danh mấy năm gần đây, sau này sẽ cùng tôi quản lý tất cả các thương hiệu dưới danh tập đoàn JP. Đồng thời cũng là…”

John đưa cô lên bục phát biểu, nói đến đây hắn hơi ngừng lại nhìn người mới bước vào. Bốn mắt chạm nhau, hắn nhếch môi nhấn mạnh những chữ cuối:

“Tiểu thư Khương Nhiễm, con gái của ngài Khương Ninh đáng kính.”

Những người có mặt ở đây đều không khỏi bất ngờ. Không phải vì cô là Khương Nhiễm, mà là vì John còn phát thiếp mời đến Lệ Thành. Hơn thế nữa anh còn chịu đến đây. Phải biết rằng trước đây anh cùng cô là có mối quan hệ kia đó.

Khương Nhiễm xinh đẹp khoát tay John, ánh mắt lướt qua anh rồi nhìn đi hướng khác. Trên môi là nụ cười quyến rũ, hoàn toàn không để ý.

“Cô ta thực sự là…”

Kẻ không thể nào tin được nhất chính là Trương Lộ Hàm.

“Chị họ à, chị đang lẩm bẩm cái gì đó?”

Trương Tố Châu kiều mị bước đến gọi cô ta.

“Không cần cô quan tâm.”

Trương Lộ Hàm bị cắt ngang dòng suy nghĩ thì bực mình, nhìn lên người mới đến chán ghét nói.

“Chị sao thế? Dù gì thì sau này em cũng là nhị thiếu phu nhân Lệ gia rồi, chị họ đối xử với em như thế thật đau lòng.”

Ả lấy tay che ngực vẻ mặt uất ức.

“Nhị thiếu phu nhân Lệ gia? Mộng tưởng trèo cao của cô thật là… thấy người phụ nữ trên kia không?”

Cô ta khinh bỉ nhìn ả, rồi chỉ tay lên cô đang đứng trên cao.

“Người cũ.”

Ả hiểu Trương Lộ Hàm là có ý gì, nhún vai đáp.

“Người cũ cũng là người từng được chung chăn gối, từng được đứng tên trên pháp lý. Còn cô? Đến gót cũng chẳng thể nào chạm tới. Chạy theo đuôi đàn ông bảy năm, thế mà người ta chẳng buồn nhắc đến chuyện kết hôn. Ra vẻ tự hào cho ai xem chứ?”

“Cô…”

“Thứ mà người khác vứt đi, cô thì đi nhặt lại. Đúng là hạ tiện.”

Trương Lộ Hàm phất tay quay người bỏ đi, đúng là cô ta không ưa cô nhưng đối với Trương Tố Châu thì cô còn tốt đẹp hơn chán. Ả tưởng mình có thể trèo lên cành cao rồi thì sẽ ngồi lên đầu cô ta được sao?

Trương Tố Châu tức giận nhìn theo bóng lưng của cô ta, suýt thì bùng nổ. Nhưng khi vừa nhìn thấy anh thì cô ả liền quay về vẻ mặt nũng nịu:

“Nhị thiếu.”

Lệ Thành đang cùng Triệu Chí Viễn đi tìm một chỗ an tĩnh để ngồi thì nghe thấy có người gọi.

Bước chân dừng lại. Anh không nói gì, chỉ quay sang nhìn. Vừa thấy ả chạy đến ôm lấy cánh tay anh, Triệu Chí Viễn lùi ra một bước, vẻ mặt bày tỏ sự khinh bỉ, cậu ta ghét người phụ nữ này. Bảy năm rồi, sao cứ như âm hồn bất tán vậy không biết.

Trương Tố Châu rất thỏa mãn, bảy năm trước nếu không nhờ Tô Nhung che chở, ả suýt cũng bị nghiền theo tên Lệ Phong đang sống thê thảm trong tù kia. Bây giờ còn có thể ở bên cạnh anh hưởng chút vinh hoa phú quý đã là may mắn, kết hôn để sau cũng được.

John đưa cô đi chào hỏi một vài người làm ăn lớn, cuối cùng cũng chạy đến chỗ anh ngồi ở trong góc.

“Lệ tổng, không đón tiếp từ xa. Mong cậu thứ lỗi.”

Lệ Thành đã hoàn toàn nắm quyền Lệ gia sau khi cô đi khỏi không lâu.

“Ừm.”

Mà anh lại chẳng khách sáo lấy một câu, khẽ “ừm” một tiếng. Xem như là đã nhận lời xin lỗi của hắn.

“Lại gặp mặt nhau rồi, Khương tiểu thư.”

Trương Tố Châu ngồi sát vào anh, đưa mắt nhìn cô đầy thách thức.

“Không biết cô đây có nhầm với ai hay không? Tôi trước giờ không nhớ mình đã gặp cô lúc nào.”

Khương Nhiễm mỉm cười tiêu chuẩn đáp lại, rồi ánh mắt sắc sảo nhìn lên anh:

“Nhưng đối với Lệ tổng thì tôi đã gặp qua rồi.”

Thấy anh không đáp lại lời cô, cô ả trong lòng anh cảm thấy được an ủi vài phần, càng nép sát vào cánh tay anh.

“Lệ tổng, không phiền cậu cùng phu nhân tương lai nữa. Chúng tôi đi trước.”

John nắm lấy bàn tay cô nói, ý tứ rất rõ ràng. Là đang cố tình nói cho cô nghe rằng Trương Tố Châu là vợ sắp cưới của Lệ Thành.

Ả vừa nghe trong lòng đã sướng đến mức nhảy cẫng. Mặt lại hất cao hơn vừa rồi.

“Ả đang tự hào cái gì vậy chứ?”

Trương Lộ Hàm đằng xa luôn quan sát tình hình bên này, vừa nhìn thấy vẻ mặt kia của Trương Tố Châu, cô ta hừ lạnh. Lại nhìn sang Khương Nhiễm trước sau như một, bình tĩnh không thèm có chút phản ứng, càng cảm thấy tốt hơn gấp trăm lần. Đối với hạng tiểu nhân, không cần phải tức giận hại thân. Cứ im lặng khinh bỉ chết ả.

Mà cô trước khi đi cùng John, ánh mắt rõ ràng nhìn sang Triệu Chí Viễn đầy ý tứ khó hiểu.



Những ngày sau đó, Khương Nhiễm đi theo Nhiếp Chính cùng đi khảo sát các thương hiệu, thái độ rất chuẩn mực, làm việc nhanh lẹ không chút sai sót. Khiến cho John dù có đa nghi cũng không thể nào bắt lỗi.



Hiếm có khi cuối tuần cô được ở nhà nghỉ ngơi, mới sáng sớm lại bị con bé Khương Hạ lôi đầu dậy đi ra ngoài.

Đi dạo không biết là bao nhiêu chỗ, cuối cùng lại đến chốn cũ.

“Nơi này đẹp thế?”

Nhìn những tòa nhà cao chọc trời xung quanh, Khương Hạ cảm thán.

“Ừm, trước đây nó là một cái công viên nhỏ.”

Khương Nhiễm dắt cô bé đến trước cây cao, phía dưới gốc còn đặt một cái ghế đá, nói tiếp:

“Chỗ này trước đây là địa bàn của chị đấy.”

“Chỗ này trông quen thế? Hình như là…”

Khương Hạ suy tư, chợt nhớ đến gì đó liền nói:

“Là trong bức ảnh của anh Thần, tấm ảnh chụp cùng chị trước cái cây này có phải không?”

Cô nhíu mày gật đầu.

“Nhưng mà anh Tiểu Nhất cùng Tiểu Nhị khi nào mới về Hoa Hạ?”

“Em không nhớ, anh Thần có nói là đợi khi nào bố Khương về thì đi cùng luôn.”

Cô bé líu lo.

Khương Hạ trước đây là một cô nhi, bị vứt bỏ. Từ bé đã sống ở đầu đường xó chợ, lúc vừa mới qua New York cô tình cờ gặp con bé, sau đó thì cũng nhận về nhà, cùng gọi Khương Ninh là bố như cô, xem nó như là em gái ruột, người trong gia đình mà đối xử. Tính cách lanh lợi được rèn giũa theo năm tháng, nhưng con người lại rất tốt, rất thật lòng với Khương Nhiễm.

Còn Cố Sơ Thần lại giúp đỡ cô rất nhiều trong những tháng ngày đó, cô thật lòng biết ơn. Đương nhiên cũng nhận ra tâm ý của anh ấy, nhưng cô không thể nào đáp lại.