Mong Ước Ngông Cuồng Duy Nhất

Chương 4



Editor: Vanna
Dưới cái nắng ban mai, Tang Lê bước vào tòa nhà hành chính một mình.

Trong hội trường, màn hình LED đang hiển thị thông báo các sự kiện gần đây của trường, còn có cả bản đồ ký hiệu trên tường cho thấy Phòng Giáo vụ nằm ở tầng ba.

Khi cô bước lên, nghĩ đến những lời vừa rồi của Quãng Dã, cô không nói nên lời.

Sớm biết vậy thì ngay từ khi bước vào trường cô đã không mở miệng hỏi những câu dư thừa vậy rồi…

Khi đến Phòng Giáo dục, cô gõ cửa và đi vào thì gặp được giáo viên tên Lâm Kiện.

Đối phương khoảng bốn mươi năm, mươi tuổi, người Địa Trung Hải, bụng phệ, hai bên má phúng phính, sắc mặt nghiêm nghị.

… giống như một chú Sharpei(*) già.

(*) Sharpei(Sa-pì): Một giống chó có nét tương đồng với giống chó Pug.

Tang Lê chào ông, nói tên và mục đích đến đây của cô, người bên kia nâng kính viễn thị lên nhìn cô: “Tang Lê phải không? Thầy biết, thầy biết, Tống tổng có nói với thầy em là người thân của bà ấy, em có mang tất cả hồ sơ chuyển trường không?”

Tang Lê nhấp môi, không nói nhiều, đưa tài liệu qua: “Có ạ.”

Lâm Kiện dừng việc đang làm, làm thủ tục cho cô và lướt qua học bạ trước đây của cô: “Ồ, những thành tích này khá tốt đấy chứ. Đều là đứng top đầu qua các năm luôn.”

Sau khi làm xong các thủ tục, Lâm Kiện trả hồ sơ lại cho cô: “Được rồi, em có thể đến văn phòng tìm giáo viên chủ nhiệm của em, cô Lôi Đan, vừa vặn—”

Lâm Kiện gọi với sang bàn bên cạnh: “Hạ Dương, vừa lúc em cũng đi về thì dẫn bạn học nữ này đến gặp giáo viên chủ nhiệm đi, em ấy mới chuyển đến lớp em.”

“Vâng ạ.”

Tang Lê quay đầu lại và nhìn thấy một chàng thiếu niên cao gầy mặc áo sơ mi trắng với khuôn mặt hiền lành và đẹp trai sáng lán.

Tầm mắt đi xuống, trên huy hiệu trước ngực có viết mấy chữ:

Lưu Hạ Dương, lớp 8, khối 3.

Cậu quay sang nhìn Tang Lê, nở một nụ cười dịu dàng: “Bạn học, chúng ta đi thôi.”

Tang Lê gật đầu.

Cô im lặng đi theo cậu, đối phương hỏi cô: “Bạn học, cậu tên gì vậy?”

Advertisement



“Tang Lê.”

Lư Hạ Dương không thể không nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, mỉm cười với cô: “Mình là Lưu Hạ Dương, lớp trưởng của lớp 8. Hoan nghênh cậu gia nhập đại tập thể của lớp 8. Nếu cậu cần giúp đỡ, cậu có thể đi tìm ban cán sự lớp.”

Tang Lê đối mặt với khuôn mặt thân thiện của cậu, trái tim căng thẳng của cô cũng dần được thả lỏng, cô đáp lại bằng một nụ cười thân thiện: “Được, cảm ơn.”

Khi cô đến văn phòng của giáo viên, Tang Lê gặp được giáo viên chủ nhiệm lớp, Lôi Đan.

Lôi Đan thoạt nhìn ước chừng bốn mươi tuổi, mặc sườn xám, nhìn qua có vẻ là người rất tao nhã, nhưng trên mặt không hiện lên nụ cười, ánh mắt sắc bén, lộ ra vẻ nghiêm nghị và cảm giác áp bức.

Lôi Đan đảo mắt nhìn cô: “Em tên là Tang Lê phải không?”

“Vâng ạ.”

Mấy ngày trước Lôi Đan nhận được thông báo có học sinh mới chuyển đến lớp mình, là một giáo viên, bà luôn hy vọng học sinh trong lớp càng ít càng tốt, càng dễ quản lý, ban đầu bà không muốn nhận thêm, nhưng Phòng Giáo vụ đã sắp xếp xong xuôi, cũng không nói cụ thể học sinh mới này có thân phận gì, cũng may bà nghe nói thành tích của học sinh này cũng không tệ lắm, nên đành thôi.

Lôi Đan đếm tiền học phí của cô: “Em chọn học ngoại trú sao?”

“Vâng ạ.”

Trước đó Tống Thịnh Lan đã nói chuyện riêng với Liên Vũ Châu nên biết không ít những gì đã xảy ra với Tang Lê ở trường, vì vậy bà ấy đề xuất để cô sống ở nhà, để chăm sóc tốt cho cô, Tang Lê nghĩ rằng việc học nội trú sẽ tốn nhiều tiền hơn, cô cũng nghĩ rằng học ngoại trú càng tốt hơn.

Sau khi đếm học phí xong, Lôi Đan nói hiện tại thời gian ôn tập của mọi người sắp kết thúc: “Em phải biết sắp xếp thời gian để nhanh chóng đuổi kịp tiến độ của học học trong lớp.”

“Vâng ạ.”

Cô đi theo sau Lôi Đan vào lớp học, vào trong lớp, Tang Lê nhìn không gian choáng ngợp bên trong, với các thiết bị đa truyền thông tiên tiến, có khoảng bốn mươi học sinh.

Mọi người hoặc đang tán gẫu hoặc đang đọc sách, đều đang làm việc riêng của mình, Lôi Đan gõ bàn ra hiệu các bạn tập trung, cô thông báo một chuyện:

“Giới thiệu với các em, đây là bạn học mới của chúng ta Tang Lê. Tang Lê, em hãy tự giới thiệu bản thân đi.”

Rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía cô, cổ họng Tang Lê nghẹn cứng lại, nắm chặt lòng bàn tay đẫm mồ hôi, vài giây sau mới nói: “Xin chào mọi người… mình tên là Tang Lê, Tang trong cây dâu tằm, Lê trong hoa lê, rất vui được làm quen với mọi người, cảm ơn.”

Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của Tang Lê trong sáng và thanh tú, đôi mắt hạnh nhân trong sáng và to tròn, như nước biển từ xa xuyên thấu mây mù, bạn học trong lớp không ngờ học sinh mới lại xinh đẹp như vậy, không ít người nhìn thẳng vào mắt cô trong sự ngạc nhiên, nhỏ giọng nghị luận.

Sau khi Tang Lê giới thiệu bản thân, cả lớp vỗ tay nhiệt liệt, trong nháy mắt, cô bắt gặp ánh mắt của Lư Hạ Dương, người đang vỗ tay và mỉm cười nhìn cô.

Tang Lê nắm chặt lòng bàn tay, nhanh chóng thu tầm mắt lại, Lôi Đan chỉ vào chiếc ghế trống ở hàng thứ hai cạnh cửa sổ ở tổ thứ tư: “Em ngồi với Niệm Niệm trước đi.”

Lôi Đan còn có việc muốn làm, để mọi người tiếp tục tự học và rời khỏi lớp trước.

Tang Lê đi tới chỗ ngồi ngồi xuống, cô vừa đặt cặp sách xuống, cô bạn bên cạnh đã thò người qua: “Xin chào bạn cùng bàn mới, chúng ta làm quen với nhau nhé. Mình tên là Dụ Niệm Niệm!”

Cô bạn mặc một chiếc váy yếm, buộc tóc đuôi ngựa, cười đến lộ hai chiếc răng thỏ ra.

Tang Lê chưa từng nhìn thấy một cô gái nhiệt tình như vậy, cô sửng sốt một lúc, chưa kịp thích ứng mà quay người sang, ngượng ngùng gật đầu: “Chào cậu.”

“Bạn học, cậu xinh thật đấy, đôi mắt của cậu thật to!” Dụ Niệm Niệm vui mừng như phát hiện ra một đại lục mới: “Này, cậu chuyển từ trường nào tới vậy?”

“Mình đến từ tỉnh W.”

“Cậu đến từ thành phố khác à? Thảo nào khẩu âm của cậu khác với bọn mình.”

Đang lắng nghe Dụ Niệm Niệm ríu rít nói, Tang Lê cảm thấy vai mình bị vỗ nhẹ, cô nghi hoặc quay đầu lại, bàn sau có một bạn học nam với khuôn mặt trắng nõn, đeo kính cận, với nụ cười giản dị trên môi: “Chào bạn… bạn học, mình xin tự giới thiệu, mình tên… tên là Trường Bác Dương. “

Tang Lê có chút bối rối: “Chào cậu …”

Dụ Niệm Niệm bật cười, trêu ghẹo Tang Lê: “Miệng lưỡi cậu ấy như bị thắt chặt vậy, không thể nào nói chuyện lưu loát được. Đôi khi ngươi nghe cậu ấy nói mà căng thẳng muốn chết.”

Trương Bác Dương giận dỗi: “Cậu đừng coi thường người khác, tôi cũng có… lúc không nói lắp mà.”

Dụ Niệm Niệm bĩu môi: “Được, được, được, không, không, không nói lắp.”

“Dụ Niệm Niệm!”

Hai người cãi nhau, Tang Lê không nhịn được mà cong khóe môi lên, phát hiện mọi người cũng không lạnh lùng khó giao tiếp như cô nghĩ.

Đang nói chuyện, một giọng nam từ tổ bên cạnh truyền đến: “Này, Tiểu Kết—”

Hình như là cố ý chọn biệt hiệu, Trương Bác Dương không muốn trả lời, đối phương vẫn tiếp tục gọi, vài giây sau, cậu không nói nên lời, quay đầu lại nhìn: “Cậu… cậu muốn làm gì?

Đối phương nhếch miệng cười: “Bạn cùng bàn của cậu đâu, hôm nay đi báo danh mà cậu ta không thèm tới à?”

“Cậu… cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?”

Hai nam sinh cùng bàn ngồi xổm trên ghế ăn hạt dưa, trêu chọc:

“Không phải là cậu ta không định đi học đấy chứ?”

“Ai da, thiếu gia lớp chúng ta lợi hại như vậy, không học thì có sao, trong nhà nhiều tiền như vậy cũng đủ để cậu ta sống mấy đời rồi.”

“Cũng không phải, người ta còn có mẹ chống lưng, nhưng nếu tôi là mẹ của cậu ta, tôi sẽ xấu hổ khi có một đứa con trai như cậu ta ở trường haha.”

Sau khi Dụ Niệm Niệm nghe điều này, cô quét ánh mắt khinh thường tới: “Các cậu nhàn rỗi đến nhàm chán nên mỗi ngày đều chỉ biết xuyên tạc à?”

“Yo, mới nói hai câu mà cậu đã đau lòng giùm rồi à?”

Dụ Niệm Niệm trợn tròn mắt: “Thần kinh.”

Trương Bác Dương nói: “Các cậu có … có bản lĩnh thì nói thẳng trước mặt cậu ấy đi.”

“Như nào, bọn tôi nào dám chọc đến cậu ta, lỡ như đại thiếu gia mất bình tĩnh lại đánh người đến nhập viện thì làm sao, còn có một đám chó săn bảo vệ.”

Tang Lê ở một bên lắng nghe, không hiểu ngọn ngành cho lắm.

Rốt cuộc người này lai lịch gì, lại đánh người đến nhập viện…

Lúc này, một nam sinh ở hàng ghế đầu quay đầu lại huýt sáo với bọn họ, hưng phấn nói chuyện phiếm:

“Này, tôi mới nghe nói là hôm nay vị thiếu gia kia có đến trường! Hơn nữa có người nhìn thấy cậu ta bị người lớn ngăn cản ở dưới lầu, ngày đầu tiên đi học liền bị lôi đến văn phòng, chắc lại được nhận quà to rồi hahaha…”

Nam sinh hẩy mông lắc lắc ghế, vui vẻ cười to, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng như ma quỷ từ trên đỉnh đầu cậu rơi xuống –

“Nói về bố cậu mà vui vẻ như vậy sao?”

Nam sinh sợ hãi vội quay đầu lại, nhìn thấy một người đang đứng trước bàn học của mình.

Áo short đen trơn, quần jeans.

Toàn thân tràn ngập mùi thuốc lá và bạc hà.

Hướng lên trên, đúng là khuôn mặt của người vừa được nhắc trong cuộc trò chuyện kia.

Chiếc ghế dưới mông nam sinh rung lắc dữ dội, nam sinh vội đỡ bàn ngồi thẳng dậy, tiếng cười nghẹn lại trong cổ họng.

Các bạn học trong lớp đều ngoảnh lại nhìn cậu, không khí lặng ngắt như tờ.

Quảng Dã thong thả ung dung nhai kẹo, hai tay chống lên bàn, cúi người nhìn bạn học kia, nhướng mày: “Nói thêm đi, ngày khai giảng đầu tiên, bố phải tặng quà to gì cho con đây? ”

“…”

Trong lòng nam sinh kia run lên, không dám nói lời nào, sắc mặt tái nhợt.

Quảng Dã nâng mí mắt lên, nhìn mấy nam sinh ở hàng sau.

Mấy người vừa rồi còn đâm chọc cậu, giờ phút này ánh mắt ai nấy cũng ngây dại ra, đến rắm cũng không dám phát ra tiếng.

Hèn nhát như vậy.

Quảng Dã khẽ bật cười, bước đến hàng ghế sau với đôi chân dài, theo sau là một nam sinh đi cùng.

Cùng lúc đó.

Tang Lê ngồi trên ghế nhìn cậu, trong đầu như trời sụp đất nứt.

Cô ngẩn người, thấy cậu đi càng lúc càng gần, rồi sau đó làm lơ mà lướt qua, dừng lại ở bàn học phía sau cô, ném cặp sách lên bàn, uể oải gọi Trương Bác Dương: “Đứng lên.”

Trương Bác Dương đáp ứng, đứng dậy ra khỏi chỗ ngồi, Quảng Dã đi vào và ngồi xuống.

Tang Lê khiếp sợ.

Vậy, người mà bọn họ đã thảo luận vừa rồi chính là cậu?!

Vậy mà cô còn học cùng lớp với Quảng Dã …

Ở hàng ghế sau, Trương Bác Dương nghi hoặc hỏi Quảng Dã: “A Dã, cậu … sao sáng nay cậu đến muộn vậy?”

Quảng Dã ngả người ra sau, cụp mắt lại, xoa xoa gáy: “Chiều nay ở trường cấp ba có trận đấu. Tôi với Nhiếp Văn đến sân thể dục để sắp xếp thời gian.”

“Ồ, khó… khó trách, tôi còn tưởng rằng cậu thật sự bị thầy cô lôi đi.”

“Tôi bị lôi đi lấy tài liệu.”

Trương Bác Dương nghĩ đến điều gì đó, chỉ vào Tang Lê: “À … Đúng rồi, A Dã, cậu vừa mới tới nên không biết, đây là bạn học mới chuyển đến từ lớp chúng ta, tên là Tang... Tang Lê.”

Khi Quảng Dã mở mắt ra, Tang Lê nghe thấy âm thanh nên quay đầu nhìn lại.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung.

Cô gái có khuôn mặt trắng nõn, khi nhìn thấy anh, đáy mắt cô gợn sóng.

Đáy mắt Quảng Dã hiện lên một tia điện, trong lòng cười thầm—

Được lắm, vừa mới ném cô dưới tầng tòa nhà hành chính, nháy mắt cậu ta đã thành bạn ngồi phía trước cậu.

Anh không thoát nổi kiếp nạn này, phải không?

Thấy Tang Lê quay lại, Trương Bác Dương cũng nói với cô: “Tang Lê, để tôi … tôi giới thiệu với cậu bạn cùng bàn của tôi …”

Quảng Dã nhìn về phía cô và nói: “Còn cần giới thiệu sao?”

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ tỏa sáng rực rỡ một mảnh, ấm áp và chan hòa.

Gió mùa hè thổi tung rèm cửa.

Tang Lê nhìn khuôn mặt anh được chiếu sáng bởi ánh mặt trời, không khỏi nghĩ đến màn tự giới thiệu mà anh đi ngang qua cô bên bể bơi đêm đó, trái tim cô như bị bóp nghẹt.

Trương Bác Dương không biết chuyện gì, cậu vẫn tiếp tục nói: “Cậu … các cậu không biết nhau, tất nhiên tôi phải giới thiệu, Tang Lê, cậu ấy … cậu ấy tên là …

Quảng Dã: “Hết người này đến người kia giới thiệu, cậu tính là bà mối sao?”

Trương Bác Dương: “…”

Quãng Dã lấy từ trong túi ra một hộp bánh mì sandwich, đưa cho Trương Bác Dương: “Ăn hay không.”

Sự chú ý của Trương Bá Dương lập tức dời đi:

“Ăn, tôi... Vừa lúc tôi chưa có ăn sáng.”

Cậu cầm bánh sandwich cắn một miếng, đang định nói cái gì đó, Quảng Dã hít một hơi thật sâu: “Mẹ cậu không dặn cậu khi đang ăn không được nói chuyện sao?”

“…”

Cuối cùng Trương Bác Dương cũng ngậm miệng lại.

Quảng Dã ngả người ra sau, chuyển tầm mắt nhìn Tang Lê vẫn chưa thu hồi ánh mắt:

“Sao, cậu cũng muốn ăn à?”

“…” Cái quỷ gì …

Cô banh mặt nói không cần, xoay người sang chỗ khác.

Tang Lê thu dọn ngăn bàn, nghĩ về những cuộc thảo luận khó tin vừa rồi.

Nếu nói về cậu, cô dường như có thể chấp nhận được, dù sao thì cô cũng cảm thấy cậu có thể làm được chuyện như vậy…

Một lúc sau, Lôi Đan làm làm việc riêng xong vào lớp, bảo tổ trưởng thu bài tập hè của các bạn.

Sau khi giao bài tập lên bàn giáo viên, phát hiện chỉ còn một người chưa nộp bài.

Không cần nói cũng đoán được là ai.

Nhìn thấy Quảng Dã đang chơi PSV, Lôi Đan bất lực thở dài và không nói gì.

Sau khi thu bài tập về nhà, Lôi Đan tổ chức một cuộc họp lớp ngắn gọn và nói vài câu thông thường để mọi người chú ý đến năm học quan trọng nhất sắp tới và chiến đấu thật tốt trong kỳ thi tuyển sinh đại học.

Tang Lê ngồi bên dưới lắng nghe, biết rằng áp lực cạnh tranh ở đây lớn hơn nhiều so với trường trung học huyện mà cô đã theo học trước đây, cô phải nỗ lực hơn.

Giáo dục tư tưởng xong xuôi, Lôi Đan nói báo danh buổi sáng đã xong, bây giờ học sinh có thể trở về.

Mọi người lần lượt rời khỏi lớp, Dụ Niệm Niệm nhiệt tình mời Tang Lê đi cùng mình, Tang Lê nghĩ cô chỉ có một mình nên đã đồng ý.

Lúc này việc báo danh của mỗi lớp cũng sắp kết thúc, mấy nam sinh lớp khác với vẻ mặt khó coi lững thững đi vào lớp, vừa cười vừa nói, đi đến hàng sau của cô: “A Dã, khỏe không, nhanh lên đi.”

Cậu dựa vào lưng ghế, không nhanh không chậm thao tác ngón tay trên màn hình máy chơi game trong tay: “Nhanh cái rắm.”

Nhiếp Văn ngồi hàng phía sau của tổ một đi tới:

“Chết tiệt, A Dã, cậu đã vượt qua cấp độ này rồi…”

Nhiếp Văn và Quảng Dã là bạn chơi thân từ nhỏ, Nhiếp Văn ôm lấy bả vai của Trương Bác Dương, kinh ngạc hỏi: “A Dã đã chơi bao lâu rồi?”

Trương Bác Dương: “Tôi … Tôi chỉ vừa mới nhìn thấy cậu ấy đã vượt qua cấp ba.”

“À…”

Vài người nói, ở hàng ghế đầu, sau khi Tang Lê thu dọn cặp sách xong, Dụ Niệm Niệm nhìn cô: “Vậy chúng ta đi thôi.”

“Ừm.”

Hai người bước ra khỏi lớp, giờ phút này cầu thang chật ních người.

Hai người dọc theo đám người chậm rãi đi xuống lầu, một lúc sau, phía sau vang lên tiếng cười của một nam sinh.

Tang Lê quay đầu lại và thấy Quảng Dã và những nam sinh khác bước ra, bọn họ đi phía sau.

Một đám người nổi tiếng xấu hỗn láo ở trường, cười đùa đùa giỡn không chút kiềm chế, người đi ở giữa đút hai tay trong túi, mày đen mắt lạnh, khí thế áp bức khiến những người khác không dám tới gần.

Dụ Niệm Niệm chú ý đến ánh mắt của Tang Lê, chợt nghĩ về điều gì đó: “Tang Lê, cậu không sao chứ?”

Cô chưa kịp hiểu câu hổi: “Cái gì?”

Dụ Niệm Niệm đảo mắt nhìn trộm Quảng Dã: “Chính là Quảng Dã ý, cái người ngồi sau cậu, thái độ của cậu ấy với cậu lúc ở lớp có chút lồi lõm, cậu không cần để ý, cậu ấy chính là như vậy, không dễ kết thân đâu.”

Tang Lê nghe vậy thì nhẹ nhàng gật đầu.

Dụ Niệm Niệm xé một viên sô cô la và ném vào miệng, nói với Tang Lê: “Cậu mới tới nên không biết thôi, Quảng Dã là nhân vật có tiếng trong trường của chúng ta, ngay cả giáo viên cũng cảm thấy đau đầu khi nhìn thấy cậu ấy, gia cảnh của cậu ấy không tồi, hơn nữa tính tình của cậu ấy cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, không ai có thể khống chế được cậu ấy, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng phải bó tay.”

“Cậu ấy khá tốt bụng, nhưng một khi cậu ấy tức giận thì rất đáng sợ, nhưng nếu cậu không gây rối với cậu ấy, cậu sẽ ổn thôi.

“Không sao, đừng suy nghĩ nhiều.”

Hai người đi ra khỏi cầu thang.

Lời nói của Dụ Niệm Niệm văng vẳng bên tai Tang Lê.

Có tiếng trò chuyện và tiếng cười truyền đến từ phía sau cô, rồi Quảng Dã đi ngang qua cô, mái tóc dài của cô bay theo gió.

Chàng thiếu niên phớt lờ cô, đôi chân dài dẫm lên mặt đất, tấm lưng kiêu ngạo của anh bị ánh mặt trời chiếu đến chói mắt.

Ánh sáng và bóng tối pha trộn với nhau đung đưa qua cành lá, cuối cùng Tang Lê nhìn đi chỗ khác, nhẹ nhàng nói:

“Không có gì, mình không nghĩ nhiều.”

Thực ra, cô cảm thấy Dụ Niệm Niệm đã nghĩ quá nhiều.

Quảng Dã là người như thế nào không liên quan gì đến cô, cô không quan tâm chút nào.

Nhưng lúc này cô vẫn chưa biết rằng mình và anh đã rơi vào vòng xoáy của số mệnh, không thể thoát ra cũng không thể thay đổi.



Cuối mùa hè năm 2012.

Câu chuyện của họ chỉ mới bắt đầu. 

——

Tác giả có lời muốn nói:

Mục đích của câu chuyện chính là chân chính hương theo đuổi vợ.