Mộng Xuân

Chương 17



“Ngày 1 tháng 3: Cuối cùng tôi cũng chịu đựng qua được tháng 2. Tôi đã trải qua tháng 2 hai mươi lần trong cuộc đời, nhưng chưa từng có một tháng 2 nào dài đến như thế. Trải qua tháng đó, tôi đã có ba đến bốn giấc mơ mỗi đêm, hầu như tất cả đều liên quan đến Phàn Mộng. Trong mơ, Phàn Mộng cười với tôi, giận tôi, chơi cùng với tôi, triền miên với tôi…… Quá nhiều giấc mơ ngọt ngào khiến mỗi lần tôi đi học nhìn thấy Phàn Mộng, liền muốn tránh hắn, nhưng lại cũng muốn tiếp cận hắn. Thứ tự của các giấc mơ rất hỗn loạn, và tôi nghĩ rằng nó được chia thành hai loại.

Một là những giấc mơ sẽ xảy ra, tất cả những giấc mơ này đều là cuộc sống của Phàn Mộng, vào thời điểm đó, hắn bắt đầu mơ thấy tôi mỗi đêm, thế là trong cuộc sống hàng ngày của hắn đã xuất hiện rất nhiều sự rối loạn khác nhau. Tôi đã nhìn thấy trong một số giấc mơ, hắn ở trường đại học trung văn Hương Cảng, rơi vào trạng thái sụp đổ nói chuyện với Joe qua điện thoại.

Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao hắn lại viết “muốn đánh bại địch ta thì không được tránh mặt Sở Triệu Xuân” ở dòng nhật ký đầu tiên, đó là bởi vì mỗi lần hắn nhìn thấy tôi trong “hiện thực” (cái gì là hiện thực?), thì ban đêm sẽ không mơ thấy tôi nữa.

Trong giấc mơ của hắn ở hai tháng đầu, Phàn Mộng vẫn nói chuyện với tôi hàng ngày, cuối cùng hắn đã “chữa khỏi” cho chính hắn, xa cách tôi, và chúng tôi đã trở về tình trạng gặp nhau nhưng không quen biết.

Khi đó, tôi thầm nghĩ: Chẳng lẽ cái kết giữa tôi và Phàn Mộng cũng chỉ như thế này sao? Tôi bị một đoạn tình cảm còn chưa bắt đầu cũng không có kết quả, khiến cho bối rối gần hai tháng? Tôi không cam lòng.

Đêm thứ hai, tôi đã quay về điểm xuất phát —— trong mơ, tôi trở lại ba tháng trước, đó là khi Phàn Mộng bắt đầu mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ. Lần này, tôi thay đổi chiến lược: Tôi nói thẳng với Phàn Mộng rằng, tôi mơ thấy hắn.

Bất ngờ thay, Phàn Mộng kiên quyết phủ định tất cả: Ban đầu tôi còn định lấy thân phận bạn bè tiếp xúc với hắn, cùng hắn truy tìm bí mật đằng sau những giấc mơ kỳ lạ này, nhưng giấc mơ đã chứng minh Phàn Mộng luôn là một người nhát gan không hơn không kém, và hắn sẽ không bao giờ có can đảm để đối diện với hiện thực. Bởi vậy, tôi lại từ bỏ loại chiến lược này.

Loại giấc mơ thứ hai là những giấc mơ có thể sẽ xảy ra: Những cảnh ngắn ngọt ngào khi tôi và Phàn Mộng ở chung với nhau, có khả năng sẽ trở thành sự thật, câu hỏi được đặt ra là tôi có muốn chúng trở thành sự thật hay không. Mà tôi……

Rất nhiều giấc mơ trong hai tháng của tôi được lặp lại. Tôi cảm thấy đây là một bản xem trước: Giấc mơ cho tôi cơ hội đi thử các chiến lược khác nhau, và hiện ra cho tôi thấy hậu quả tương ứng của mỗi chiến lược. Kết quả là tất cả các phương pháp tôi dùng trong giấc mơ đều không tốt cho lắm, có một ít chiến lược khiến tôi với Phàn Mộng trở mặt cả đời, có một ít chiến lược khiến hai chúng tôi trở nên giống như người xa lạ, có một ít chiến lược…… Khiến tôi có được cơ thể của hắn, nhưng không thể hiểu nhau. Hiện tại, cuối cùng cũng tới tháng 3, tôi đã không còn cơ hội đi thử nữa —— lần này là ra trận bằng súng thật đạn thật.

Tôi cần phải tìm ra một loại chiến lược khiến Phàn Mộng có thể chấp nhận tôi, mà không trở nên hoàn toàn mất trí. Không, hiện tại còn quá sớm để nói, tôi còn chưa biết Phàn Mộng có thật sự nằm mơ hay không. Nếu không có, thì điều đó chỉ chứng minh rằng mọi chuyện đều do tôi tưởng tượng ra, chứ không phải là sự sắp đặt của số phận —— rốt cuộc là tôi tình nguyện trở thành một kẻ điên, hay ở bên một người đàn ông?

Tôi phát hiện cho dù tôi muốn ở bên cạnh Phàn Mộng, thì tôi cũng sẽ không có không cam lòng dù chỉ một chút, thậm chí tôi cũng không có một chút ý nghĩ gì muốn đấu tranh chống lại vận mệnh. Tôi cảm thấy đây là cơ hội mà “hắn” đã cho tôi: Tôi chắc chắn rằng ngày tháng tôi nằm mơ lâu hơn Phàn Mộng, tôi còn dùng các loại phương pháp khác nhau với hắn ở trong mơ, chỉ cần lúc này tôi thông minh hơn một chút, thì không khó để đạt được kết cục tốt đẹp nhất……

Phàn Mộng, tôi quyết tâm giành chiến thắng.

Ngày 4 tháng 3: Không biết tại sao, ngay khi bước vào tháng 3, tôi đã không còn mơ thấy Phàn Mộng nữa. Đáng lẽ ra tôi nên cảm thấy vui mừng, nhưng khi thức dậy, tôi luôn cảm thấy mình chưa từng ngủ, cứ như không nhìn thấy hắn trong mơ, thì có nghĩa là tôi đã ngủ không ngon.

Tối hôm qua, tôi lại mơ thấy hắn.

Trong mơ, Phàn Mộng vừa mới bừng tỉnh từ trong giấc mơ nào đó, hoảng hồn chưa bình tĩnh lại ngồi thở dốc ở trên giường.

Sau một lúc lâu, hắn sờ xuống dưới cơ thể.

Trong phòng quá tối, tôi không nhìn thấy sắc mặt của hắn, nhưng không lâu sau đã thấy hắn đá văng chăn ra, kéo chiếc quần dài đến mông, nắm dương v*t đang nửa cương cứng, chậm rãi vuốt ve.

Mặt tôi nóng lên, tức giận vì giấc mơ này không có ánh sáng, tôi chỉ mơ hồ nhìn thấy Phàn Mộng ngửa đầu, lồng ngực phập phồng theo tiết tấu vuốt ve của hắn, từ chậm rãi chuyển thành gấp gáp, sau khi bùng nổ lại trở nên ổn định, rút một tờ khăn mặt, lau sạch, nhanh nhẹn leo xuống bậc thang, nhảy xuống sàn nhà, lặng lẽ đi vào WC ném tờ khăn giấy kia vào bồn cầu, xả bồn cầu, rửa tay, rồi quay trở lại giường. Nhưng hắn vẫn trằn trọc, phải qua lúc lâu sau mới có vẻ chìm vào giấc ngủ.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện |||||

Tôi tỉnh lại, đáy quần ướt một mảng.