Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu

Chương 106: Ngoại truyện 1: Tháng Chạp - Trận tuyết thứ hai



Edit: Ry

Tuyết rơi cả đêm.

Sáng hôm sau, vừa mở mắt Tô Dục Chu đã thấy bông tuyết kết đầy trên cửa kính. Lấp lánh long lanh, đẹp vô cùng.

Bên ngoài vẫn tối tăm, nhưng tuyết đã ngừng rơi, chỉ còn tiếng gió núi gào thét vào tai, khiến người nghe không khỏi nghĩ đến trời đông tuyết phủ ngoài kia.

Lúc này trốn trong chăn đệm ấm áp mang lại cảm giác vô cùng an toàn. Tô Dục Chu nghĩ vậy, càng thêm rụt người vào trong chăn.

Hiếm lắm mới được nghỉ, phải tranh thủ ngủ nướng chứ.

Một lát sau, cậu nghe được tiếng bước chân, không khỏi ngập ngừng thò đầu ra, thấy Túc tiên sinh mặc quần áo ở nhà bước vào.

Tô Dục Chu liếc nhìn đồng hồ trên tường.

Đã sắp mười giờ rồi.

"Anh Túc, hôm nay anh không đi làm à?" Cậu quấn chăn ngồi dậy, chỉ hở một cái đầu, tóc tai bù xù, có vẻ xốc xếch đáng yêu.

Túc Khiêm đặt sữa và bánh mì lên tủ đầu giường, sau đó khom người hôn lên trán chàng trai, nụ cười nhàn nhạt nở trong ngày đông, dịu dàng vô cùng.

"Hôm nay không đi làm, ở nhà với em."

Thật ra là tuyết lớn đã phủ kín đường đi, giờ lên hay xuống núi đều khá nguy hiểm nên anh cho chú Từ nghỉ. Dự tính đến tối nay là đường sẽ được khơi thông.

"Oa!"

Tô Dục Chu nghe vậy, không khỏi xốc chăn cho anh một cái ôm của gấu.

"Vậy hôm nay sẽ là thế giới của hai người bọn mình?"

Tuy là bình thường ở phòng trọ cũng có nhiều thời gian thấy nhau, nhưng Túc tiên sinh thật sự quá bận. Có đôi khi phải họp tới tận khuya mới về, thỉnh thoảng cuối tuần còn phải đi công tác.

Thế nên Tô Dục Chu vô cùng quý trọng những lúc anh rảnh rỗi.

"Meo ---"

Túc Khiêm đang định nói gì đó, vài tiếng mèo kêu vang lên.

Tô Dục Chu nhìn sang, thấy từng cái đầu nhỏ xù xù thò vào cửa, mở to cặp mắt tròn xoe, ngó nghiêng xung quanh.

"Meo meo ---"

Âm thanh mềm mại non nớt, vừa nghe đã biết là đang vòi ăn.

Tô Dục Chu nhìn cốc sữa trên tủ đầu giường, mấy nhóc này hẳn là bị mùi sữa dẫn tới.

Cậu còn đang nghĩ ngợi, Túc tiên sinh đã vòng tay ôm eo cậu, dùng sức bế Tô Dục Chu lên, sau đó đi vào phòng tắm.

Tô Dục Chu cũng không từ chối, hai tay hai chân vòng lấy người anh, vui vẻ tiếp tục làm một chú gấu, cuối cùng được Túc Khiêm bế vào nhà vệ sinh, đặt lên bồn rửa tay.

Bồn rửa tay lát gạch sứ lành lạnh, vừa ngồi lên đã làm cậu giật bắn vội nhảy xuống.

Trong thoáng chốc vô tình nhìn về phía gương, cậu không khỏi toét miệng cười, đứng thẳng bên cạnh Túc tiên sinh, giơ tay đo thử.

"Anh Túc, bọn mình sắp cao bằng nhau rồi này!"

Sau khi lên đại học, đại khái là bị ảnh hưởng bởi pheromone Alpha, chiều cao của cậu vẫn tiếp tục phát triển, giờ đã gần cao bằng Túc tiên sinh.

Túc Khiêm cười, giơ tay xoa đầu cậu, sau đó lấy bàn chải bóp kem đánh răng, đưa Tô Dục Chu xong lại rót nước cho cậu.

Tô Dục Chu cầm cốc nước súc miệng, nhổ ra, sau đó cầm bàn chải bắt đầu đánh răng.

Túc Khiêm đứng cạnh nhìn cậu, khuôn mặt đầy dịu dàng và nhẫn nại, đôi mắt màu mực dường như luôn chan chứa yêu thương.

Tô Dục Chu bị anh nhìn mà xấu hổ, hơi quay đi, nhưng vừa nhìn lên đã lại đối diện với ánh mắt của Túc Khiêm. Cậu đành phải tăng tốc đánh răng, nhổ bọt, Túc tiên sinh rất kịp thời giơ cốc nước, tiếp theo là sữa rửa mặt, cuối cùng là cầm khăn lau mặt cho cậu.

Tô Dục Chu nhìn khuôn mặt tuấn tú của người yêu, cảm nhận động tác dịu dàng của anh, không nhịn được nói: "Anh Túc, em thấy anh cứ thế này sẽ chiều hư em mất."

Túc Khiêm nhìn cậu một cái, đặt khăn lên bồn rửa, sau đó ôm eo cậu, khẽ nhướng mày: "Thế đã hư chưa?"

Tô Dục Chu: "..."

Cậu cảm thấy Túc tiên sinh đang ám chỉ cái kia, nhưng cậu không có chứng cứ!

"Không, không, chưa hư." Cậu lắc đầu.

Kết quả lại nghe người đàn ông khẽ cười: "Vậy thì anh phải cố gắng hơn nữa rồi."

"..."

Tô Dục Chu quyết định không để ý tới anh nữa, khoác hai tay lên vai Túc Khiêm, nhảy lên, tiếp tục làm một chú gấu.

"Em đói rồi, đi ăn cơm thôi."

Túc Khiêm hơi nghiêng người, chóp mũi cả hai cọ xát với nhau, Tô Dục Chu lại nhân cơ hội hôn anh một cái, sau đó gối đầu lên vai Túc Khiêm, để anh đặt xuống ghế sô pha.

Mấy chú mèo con đã chạy tới.

Mèo con ba bốn tháng tuổi là lúc nghịch ngợm nhất. Chúng đùa giỡn đuổi nhau trong phòng, khỏe mạnh kháu khỉnh, hồn nhiên vô tư, ai nhìn cũng không khỏi mềm lòng.

Tô Dục Chu thấy Túc Khiêm bưng bánh mì và sữa tới, còn hỏi cậu có muốn hâm lại sữa không. Cậu lắc đầu, cầm lên vừa uống vừa hỏi: "Anh Túc, anh đã ăn chưa?"

"Rồi."

"Hôm nay tuyết rơi, anh không ra ngoài tập thể dục được nhỉ?"

Tô Dục Chu nhìn ra trời tuyết bên ngoài, một màn trắng xóa, xe đi còn khó chứ đừng nói là chạy bộ.

"Dưới hầm có phòng gym."

Túc Khiêm ngồi xuống cạnh cậu, hơi ngả người ra ghế, một tay chống đầu nhìn Tô Dục Chu.

Cậu thanh niên ăn bánh mì, quai hàm phồng lên, trong mắt anh là hết sức đáng yêu. Túc Khiêm không khỏi nghĩ, lúc còn bé Tô Dục Chu trông như thế nào nhỉ...

Tô Dục Chu không biết anh đang nghĩ gì, gật đầu ồ một tiếng, tự động bỏ qua phòng gym.

Cậu chợt nghĩ ra, bèn hỏi: "Dưới hầm có phải còn có phòng tắm hơi không?"

Túc Khiêm gật đầu. Anh xích lại gần bên tai cậu, khẽ nói: "Không chỉ có phòng tắm hơi mà còn có cả bể tắm."

Giọng anh trầm thấp gợi cảm, còn xích lại gần, thì thầm như vậy khiến Tô Dục Chu rùng mình một cái, cõi lòng run rẩy.

Cậu hơi ngây ra, rồi giả vờ như không hiểu ý, tiếp tục lấy bánh mì ăn: "Thế tí nữa mình đi tắm hơi đi."

Thời tiết này mà đi tắm hơi chắc chắn sẽ rất thích.

Túc Khiêm gật đầu đáp: "Ừ, tất cả nghe theo em."

Phòng tắm hơi kia chưa từng được sử dụng, trước kia là Túc Khiêm bận việc không có thời gian, về sau là chủ yếu ở phòng trọ gần đại học S, càng không có cơ hội.

"Meo ngao ---"

Lúc này Bánh Bông Tuyết đi vào.

Con mèo trắng muốt từ đầu tới chân trông cực kì cao quý, không thèm nhìn đám mèo con, bước những bước tao nhã đi tới trước mặt Tô Dục Chu, nhảy lên ghế sô pha, chen lên đùi cậu làm ổ.

Tô Dục Chu xoa đầu nó, không khỏi nói: "Tết về nhà ông nội, em có nên mang Bánh Bông Tuyết theo không?"

Túc Khiêm nhìn năm chú mèo con dưới đất.

"Để chúng ở nhà thì hơn, đột ngột thay đổi môi trường sẽ khiến chúng sợ."

Túc tiên sinh đã tìm hiểu rất nhiều về mèo, còn tự tay nuôi lớn năm con mèo con, nghiễm nhiên là một chuyên gia nghiệp dư.

Tô Dục Chu gật đầu: "Vậy cũng được."

Cậu tính thời gian: "Cuối tuần thì tới nhà bà ngoại em, nửa tháng sau mình tới thành phố G, đến nhà ông nội em, sang năm mới lại về đây."

"Công ty anh nghỉ từ ngày bao nhiêu thế?"

"Chắc cũng tầm khoảng đó..."

Túc Khiêm cụp mắt, ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Em có muốn đi thăm ông ngoại anh không?"

Tô Dục Chu chớp chớp mắt: "Được ạ?"

Hồi trước ở nước S, Túc Khiêm đã nói có cơ hội sẽ dẫn cậu đi thăm ông ngoại...

"Ừ." Túc Khiêm hơi mím môi, đưa ra quyết định: "Đợi trời ấm hơn rồi mình đi."

"Dẫn em đến gặp ông, tiện thể thăm chỗ ở hồi bé của anh."

"Oa---" Tô Dục Chu rất là chờ mong: "Chắc là có nhiều ảnh chụp hồi bé của anh lắm nhỉ?"

"Hồi trước đi thăm ông nội em còn chưa kịp chụp lại tấm anh mặc váy xòe, tiếc quá đi mất!"

"Anh còn ảnh chụp mặc váy nào không?"

Nhìn dáng vẻ tươi cười hưng phấn của cậu, Túc Khiêm không hiểu lắm. Anh nhíu mày hỏi: "Chu Chu, em... Thẩm mỹ của em thiên về nam tính mà đúng không?"

Con trai và con gái ở thế giới ABO không có nhiều khác biệt, chủ yếu là thẩm mỹ của mỗi người.

Túc Khiêm là con trai, không thích và cũng không hiểu lắm việc ăn mặc theo một phong cách khác, đương nhiên anh cũng không kì thị. Thế nên nghe Tô Dục Chu nói vậy, anh cũng không cảm thấy bị xúc phạm, chỉ là... Hơi lo lắng.

Chẳng lẽ ngoài nam A nam B ra thì ngay cả nữ A nữ B cũng nằm trong phạm vi tình địch của anh?

Tô Dục Chu sửng sốt, lập tức cười nói: "Vâng, gu thẩm mỹ của em thiên nam, nhưng anh mặc váy trông đáng yêu mà, anh không thấy thế à?"

Túc Khiêm nhìn Tô Dục Chu, lưỡng lự một hồi cũng gật đầu.

Váy xòe coi như thôi, anh thấy...

Ánh mắt người đàn ông rơi vào con mèo trắng trong lòng cậu trai, lập lòe, không biết đang toan tính cái gì.

Tô Dục Chu ăn sáng xong, hai người lại chơi với mèo một hồi, đợi đến giờ mới xuống tầng hầm, cùng nhau vào phòng tắm hơi.

Dưới tầng hầm không bật sưởi nên rất lạnh, vào phòng tắm hơi Tô Dục Chu mới cảm giác mình sống lại.

Hai người chỉ quấn một cái khăn tắm, Túc Khiêm ngồi vào chỗ, nhìn Tô Dục Chu.

Cậu thanh niên là kiểu không ngồi yên được, vào phòng tắm hơi hết ngó nơi này lại nhìn bên kia.

Căn phòng này được tỉ mỉ thiết kế để tăng tình thú và giết thời gian, các bức tường đều được trang trí rất đặc biệt, đẹp mà tinh tế.

Tô Dục Chu ngắm tranh, Túc Khiêm lại ngắm cậu.

Trong phòng tắm hơi không có nhiều ánh sáng, lại có hơi nước ngăn cản, mông lung mịt mờ.

Ở góc nhìn như vậy, anh thấy được từng dấu hôn mập mờ trên lưng chàng trai, còn cả dấu răng nhàn nhạt ở eo cậu...

Đó đều là dấu vết đêm qua anh để lại.

Nghĩ tới tối qua, Túc Khiêm không khỏi quay đi nhìn chỗ khác.

Tô Dục Chu ngắm tranh xong thì đi tới chỗ anh, nhấp một ngụm trà, sau khi thu hút ánh nhìn của Túc Khiêm, cậu cứ thế nằm xuống đất.

Túc Khiêm cong môi. Lại nghe cậu trai nói: "Anh Túc, em thấy hơi chán."

Ngủ? Không buồn ngủ.

Đọc sách? Trong này tối quá.

Chơi game? Màn hình điện thoại dính đầy hơi nước, cảm ứng không nhạy.

Nói xong cậu lại ngồi dậy phủi người, nhích tới trước mặt Túc Khiêm. Túc Khiêm ngồi trên ghế, cậu ngồi dưới đất, ngửa đầu nhìn anh.

"Cho nên?"

Anh khẽ nhướng mày, như có như không thả ra pheromone Omega của mình.

Mặt Tô Dục Chu bị hơi nước trong phòng tắm hâm cho đỏ rực, vẫn luôn đổ mồ hôi, giờ phút này nhìn nhan sắc tuấn tú của người yêu, ngửi mùi hạt dẻ thơm ngọt, lại càng thấy nóng.

Cậu liếm môi, ngoắc tay với anh.

Túc Khiêm cúi xuống, cậu thanh niên đã vươn tay đè gáy anh lại, sau đó bờ môi bị khóa chặt.

Chàng trai say mê hôn anh.

Cậu chầm chậm đứng dậy, ngồi xuống đối diện với anh, trong lúc đó vẫn ôm lấy mặt anh mải mê hôn.

Một lúc lâu sau, Tô Dục Chu mới buông Túc Khiêm ra, vừa thở hổn hển vừa nói: "Vậy sẽ không chán nữa."

Túc Khiêm cười, nhẹ nhàng thơm lên môi người yêu.

Cậu thanh niên được anh ôm vào lòng, tiếp tục hôn thật sâu...

Ngoài kia tuyết lại rơi, nhưng không hề ảnh hưởng tới hai người trong phòng xông hơi, thậm chí còn tăng thêm mấy phần tình thú vui thích.

_______________________________

Series ngoại truyện này nên để là nhật kí làm tình của hai bạn =))))))))))))))))