Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu

Chương 112: Ngoại truyện 8: Nếu Chu Chu xuyên trở về (1)



Edit: Ry

Chuyện xảy ra vào đêm trước hôn lễ.

Mùa hè Tô Dục Chu tốt nghiệp đại học, bọn họ đã đi đăng kí kết hôn. Từ đó đã hơn hai năm, cuối cùng hôn lễ của họ cũng được tổ chức.

Túc tiên sinh đã tỉ mỉ chuẩn bị cho hôn lễ này suốt hai năm, mọi chuyện đều do anh xử lý, có thể thấy được nó quan trọng như thế nào.

Đêm trước hôn lễ, mọi chuyện cơ bản đều đã sắp xếp xong.

Tô Dục Chu hưng phấn đến ngủ không yên, lăn qua lộn lại trên giường, cuối cùng dứt khoát đi lấy album ảnh ra xem hình kết hôn của bọn họ.

Mặc đồ nữ chắc chỉ có 0 lần hoặc vô số lần.

Ảnh cưới của họ ngoài tấm chụp cả hai đều mặc lễ phục cho nam ra thì còn có bức cậu mặc đồ chú rể, Túc tiên sinh mặc váy cưới, thậm chí có tấm cả hai cùng mặc váy cưới.

Có điều Túc tiên sinh đã đô hơn trước một chút, mặc váy cưới lộ tay có vẻ hơi kì quái, đương nhiên nhìn mặt vẫn rất đẹp. Dù sao thì trang điểm cho họ đều là thợ trang điểm cao cấp.

Cậu thanh niên khoanh chân ngồi trên giường, tay cầm điện thoại bật đèn pin, xem từng bức, cười không ngậm miệng được.

Mặc dù cậu đã cố gắng kiềm chế, nhưng Túc tiên sinh vẫn bị đánh thức.

Người đàn ông hé mắt nhìn sang bên cạnh, chút tiếng động thu hút sự chú ý của cậu, tiếp đó đã có một đôi tay ôm lấy cậu từ đằng sau, anh đặt cằm lên vai cậu nhìn xem.

"Đang làm gì vậy?" Túc Khiêm bị đánh thức, giọng còn hơi khàn.

"Em không ngủ được, đang xem ảnh cưới của bọn mình."

Tô Dục Chu lùi ra sau dựa vào ngực anh: "Em đánh thức anh à?"

"Ừ, nên em phải đền bù cho anh."

"Anh muốn đền bù bằng cái gì?"

"Hôn anh một cái."

Tô Dục Chu nở nụ cười, nghiêng đầu định thơm lên má anh, Túc Khiêm lại quay sang, môi hai người chạm nhau, sau đó làm sâu hơn nụ hôn này. Một lúc lâu sau, họ mới khẽ thở dốc buông ra.

"Anh Túc..."

Nương theo ánh trăng mông lung, cậu ngắm nhìn đôi mắt màu mực của người yêu, hạnh phúc nói: "Mai chúng mình kết hôn rồi."

"Mình kết hôn từ lâu rồi mà?"

Túc Khiêm kéo tay cậu, đan chặt mười ngón, nhẫn cưới của hai người lấp lánh dưới ánh trăng.

Tô Dục Chu tủm tỉm, nghiêng người sang chen vào trong lòng anh, cười hì hì: "Nhưng mà em cứ thấy hơi thiếu chính thức ấy."

"Vậy mai là bổ sung rồi." Túc Khiêm hôn lên trán cậu: "Vui không?"

"Vui chứ." Tô Dục Chu gật đầu: "Cảm thấy vô cùng hạnh phúc."

Túc Khiêm ôm cậu, cọ cằm lên tóc người yêu: "Chỉ cần ở bên em, chưa có lúc nào anh không thấy hạnh phúc."

Tô Dục Chu nghe lời này, cảm thấy cõi lòng ngọt ngào.

Giờ Túc tiên sinh thật sự là càng ngày càng giỏi nói ngọt, không hề còn vẻ lúng túng vụng về lúc cầu hôn nữa.

"Ngủ đi nào, mai phải có trạng thái tốt nhất." Túc Khiêm hôn lên mái tóc mềm, nhỏ giọng dỗ dành.

"Nhưng mà em không ngủ được..."

Tô Dục Chu bĩu môi, nghĩ một hồi đề nghị: "Anh Túc, anh hát một bài cho em nghe được không?"

Túc Khiêm: "..."

Giằng co một hồi, Túc tiên sinh khẽ thở dài, gật đầu nói: "Được."

Không ngờ anh sẽ đồng ý, Tô Dục Chu vui vẻ đóng album lại, bỏ vào trong ngăn kéo tủ đầu giường, sau đó nằm xuống cạnh Túc Khiêm, dùng tay chân quấn lấy anh.

Túc Khiêm bất đắc dĩ xoa đầu người yêu, bàn tay vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu, sau đó trầm thấp ngâm nga.

Đây là một bài ca dao ngoại quốc.

Giai điệu bình yên tốt đẹp được chất giọng nam trầm ấm nhẹ nhàng ngâm nga, trong màn đêm có sức mạnh làm an lòng người.

Tô Dục Chu nhắm mắt lại, tinh thần dần thả lỏng, chìm vào mộng đẹp trong tiếng hát yên bình...

-

"Y tá y tá, hình như cậu ấy tỉnh rồi! Mau gọi bác sĩ đến xem!"

Trong tiếng kêu la ầm ĩ nhốn nháo, Tô Dục Chu mở mắt, đập vào mắt là trần nhà trắng xóa của bệnh viện. Cậu đang nằm trên giường bệnh màu trắng, đeo thiết bị thở oxy, đầu còn quấn băng, cơn đau đớn như thủy triều cuốn tới.

Thanh niên cau mày, trong mắt là nghi hoặc và khó hiểu.

Cậu bị sao vậy? Cậu đang ở biệt thự ngoài bờ biển cơ mà? Túc Khiêm đâu?

Đã xảy ra chuyện gì sao? Tại sao cậu lại ở bệnh viện? Túc Khiêm cũng xảy ra chuyện rồi?

Từng nghi hoặc hiện lên trong đầu, cậu giơ tay muốn kéo người bên cạnh, muốn hỏi thăm, nhưng làm thế nào cũng không thể phát ra được âm thanh.

Cuối cùng, trước mắt tối đen, cậu lại hôn mê bất tỉnh.

Đợi đến khi Tô Dục Chu tỉnh lại lần thứ hai, cậu đã được chuyển ra khỏi phòng ICU, ở phòng bệnh bình thường.

Cậu khó khăn mở to mắt, đầu đau từng cơn khiến cậu hiểu được chuyện đang diễn ra trước mắt không phải mơ.

Cõi lòng khó tránh khỏi trở nên hoảng loạn.

Chẳng lẽ trong lúc ngủ họ gặp phải chuyện gì đó?

Bên cạnh giường bệnh, Tô Dục Chu nhìn thấy một người đàn ông có vẻ quen nhưng cũng rất xa lạ, hắn đang ngồi trên ghế, hết sức tập trung gọt táo.

Tô Dục Chu nhìn hắn, đang định nói chuyện, chợt trợn mắt, trong lúc còn đang hốt hoảng, bỗng kịch liệt ho một trận.

"Anh... Anh là... Khụ khụ khụ..." Hành động của cậu thu hút sự chú ý của hắn.

"Ấy, A Dục, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!"

Người kia vui mừng quá đỗi, tràn ngập mừng rỡ nói: "Quá tốt rồi quá tốt rồi, cuối cùng cậu cũng sống lại."

Chỉ là trong tiếng nói vui vẻ của hắn, thanh niên trên giường vẫn kịch liệt ho, dường như cậu sốt ruột muốn hỏi gì đó, nhưng cứ ho mãi, ho đỏ cả mắt.

"Ấy, đừng vội nói chuyện, uống miếng nước đi."

Người đàn ông vội vàng rót chén nước cho thanh niên, để cậu uống cho đỡ khô họng.

Tô Dục Chu cầm cốc uống hai ngụm, cảm giác họng dễ chịu hơn, không ho nữa mới lại nhìn người đàn ông bên cạnh, thử hỏi: "Anh Lâm?"

"Ài." Anh Lâm trả lời: "Cậu có thấy khó chịu chỗ nào không? Để anh gọi bác sĩ tới."

Tô Dục Chu cố gắng tiêu hóa việc hắn xuất hiện, mắt lại đỏ lên.

Anh Lâm, là tiền bối cậu quen trong công ty ở kiếp trước, cũng là đồng nghiệp đi công tác cùng cậu trong lần xảy ra tai nạn đó. Tức là...

"Em đang mơ sao?" Cậu hỏi.

Anh Lâm nhìn thanh niên mặt mũi tràn đầy không thể tin, không khỏi vỗ vai cậu: "Đương nhiên là không rồi!"

"A Dục, cậu tỉnh được thật tốt quá, nếu không chắc anh áy náy cả đời mất."

"Tình huống nguy hiểm như vậy cậu cũng gắng gượng qua được. Người ta bảo đại nạn không chết tất có phúc, cậu thoải mái đi, tập trung nghỉ ngơi cho khỏe, không cần phải lo gì hết."

Nhưng lời hắn nói không mang tới bất cứ tác dụng an ủi nào, Tô Dục Chu như bị sét đánh.

Không phải mơ...

Đây thật sự là kiếp trước của cậu?

Cậu cảm giác mọi thứ chung quanh như đang xoay tròn trước mắt.

Hay... Việc cậu chuyển kiếp sống lại mới là một giấc mơ? Túc Khiêm... Ba mẹ... Ông ngoại bà ngoại ông nội bà nội... Tất cả đều chỉ là một giấc mộng đẹp?

Cậu muốn cứ thế ngất đi, muốn ngủ tiếp, có lẽ tỉnh lại sẽ phát hiện những thứ trước mắt không phải là thật.

Nhưng cơn đau đầu kịch liệt khiến cậu không thể ngủ được.

Trái tim cũng đau nhức khôn nguôi, nước mắt bắt đầu mãnh liệt tràn ra.

Sao có thể như vậy?

Tại sao... Không thể nào...

Thanh niên suy yếu nằm trên giường bệnh, dần dà, cậu giơ tay lên ôm mặt, vô cùng bi ai khóc lớn.

Anh Lâm bên cạnh thấy dáng vẻ cậu khóc khổ sở như vậy cũng cứng người tại chỗ, sau đó luống cuống...

Sao cậu ấy...

Không có vẻ vui khi sống sót vậy? Tại sao vậy?

-

Sáng sớm, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào.

Túc Khiêm nheo mắt, theo thói quen vươn tay sang bên cạnh, muốn kéo thanh niên vào lòng, như mọi ngày cho cậu một nụ hôn chào buổi sáng.

Kết quả lại chẳng mò được gì.

Túc Khiêm mở mắt nhìn sang bên giường, quả nhiên không có ai, lại ngó quanh phòng, cũng không có bóng dáng chàng trai.

Lắng nghe tiếng sóng biển ngoài kia, Túc tiên sinh nhướng mày, nghĩ thầm, hôm nay Chu Chu lại dậy sớm như vậy?

Nghĩ tới dáng vẻ hưng phấn tới không ngủ nổi tối qua của cậu, anh không khỏi nhẹ nhàng cười một tiếng.

Túc Khiêm lắc đầu, rời giường vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, sau đó quấn khăn tắm đi vào phòng thay đồ, lại phát hiện ---

Lễ phục để mặc hôm nay của anh đâu rồi?

Mà bộ lễ phục của Tô Dục Chu vốn đặt ở bên cạnh cũng không thấy.

Chơi khăm trước hôn lễ sao?

Túc tiên sinh nhíu mày, quay người ra khỏi phòng, ngó xuống dưới nhà gọi: "Chu Chu, em thấy lễ phục của anh đâu không?"

Đợi một lát, dưới lầu vẫn im lìm.

Không nghe được tiếng trả lời, Túc Khiêm đành phải đi xuống, kết quả cũng không thấy bóng dáng người yêu ở tần một.

Túc Khiêm vò tóc, lại lên lầu, về phòng lấy di động, thuần thục nhấn một chuỗi số.

"Tút --- tút ---"

"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi không tồn tại..."

Thông báo trong điện thoại khiến Túc tiên sinh không khỏi sửng sốt, cuối cùng anh cũng nhận ra bất thường.

Không tồn tại? Sao lại không tồn tại?

Anh mở danh bạ, lục tìm từ đầu tới cuối, lại phát hiện...

Số của Chu Chu đã biến mất?

Sao lại thế? Em ấy nhân lúc mình ngủ xóa nó đi sao?

Túc Khiêm cảm thấy trống rỗng, anh quay người chạy vào phòng để đồ, mở tủ quần áo mới phát hiện không thấy quần áo của Tô Dục Chu đâu.

Cơ thể khẽ run rẩy.

Tại sao? Tại sao Chu Chu lại muốn bỏ đi không báo trước như vậy? Chẳng phải hôm nay họ sẽ cử hành hôn lễ sao?

Anh quay ra nhìn ngoài bờ biển, đột nhiên hoảng hốt chạy tới trước cửa sổ, nhìn chỗ vốn dùng để tổ chức nghi lễ kết hôn của họ hôm nay.

Trống không...

Sân bãi, đạo cụ anh tự chỉ huy sắp xếp... Tất cả đều biến mất.

Bờ biển trống rỗng, nhân viên đáng lẽ phải có mặt để làm việc cũng không thấy một ai.

Mịt mù khổng lồ bao trùm lấy lòng anh.

Túc Khiêm cố gắng khống chế bản thân, nhanh chóng mặc đồ vào, chạy ra bờ biển.

Không có, không có cái gì...

Ngoài biển cả xanh thẳm và chim biển kiếm ăn trên bờ cát, không có một bóng người...

Tô Dục Chu bỏ đi, mang theo tất cả mọi người ư?

Túc Khiêm nghi hoặc không hiểu.

Không thể nào, sao có thể thực hiện kịp trong một đêm được? Thời gian hiển thị trên điện thoại cũng chứng minh hôm nay là ngày tổ chức hôn lễ của họ!

Túc Khiêm tràn đầy hoang mang bối rối, anh nắm tóc, lại chạy về biệt thự, định kiểm tra máy quay giám sát.

Nhưng trong lòng luôn có một sự bất an.

Mà chuyện đáng sợ quả nhiên đã xảy ra --- Trong máy quay hiển thị hôm qua chỉ có một mình anh vào biệt thự.

Túc Khiêm ngơ ngác nhìn màn hình, dù có tìm kiếm thế nào cũng không tìm được bóng dáng Tô Dục Chu.

Cuối cùng, anh run tay bấm gọi số của thư kí.

"Tiểu Lâm..."

"Giám đốc, có việc gì cần dặn dò sao ạ?"

"Tô Dục Chu có về đó không?"

Túc Khiêm hoảng loạn hỏi, mà tiếp đó, câu hỏi của thư kí Lâm khiến trái tim anh gần như ngừng đập.

"Xin lỗi giám đốc nhưng... Tô Dục Chu là ai ạ?"

_____________________________

Thật ra chương này có một chi tiết nhỏ không hợp lí là tác giả viết Tô Dục Chu biến mất vào ngày tổ chức hôn lễ, nhưng mấy chương sau lại nói đêm trước hôn lễ họ phải tách ra không được ngủ chung.