Một Bước Lên Tiên

Chương 176: Lý Tuyết mất trí nhớ



Chuyện này cũng coi như giải quyết xong rồi, năm vị chủ tịch cũng bày tỏ lòng biết ơn, còn nói sau này mọi việc sẽ nghe theo tập đoàn Hầu Tước, ai cũng bày tỏ thái độ của mình theo những cách khác nhau.

Bạch Diệc Phi không để ý đến mà khoát tay bảo họ về đi. Đồng thời anh còn bảo họ tiếp tục duy trì trạng thái hiện giờ.

Năm vị chủ tịch cảm ơn một lần nữa rồi mới rời khỏi tập đoàn Hầu Tước.

Lưu Hiểu Anh nhìn Long Linh Linh hừ một cái rồi xoay người rời khỏi văn phòng.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì cảm thấy hiếu kỳ, hỏi: “Hai người…Biết nhau à?”

“Vâng, cô ấy là bạn thân của tôi. Ban đầu tôi cũng không biết người mà chủ tịch định tìm là cô ấy, lúc liên hệ với cô ấy tôi mới biết”.

Bạch Diệc Phi gật đầu, trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Lưu Hiểu Anh là bạn thân của Long Linh Linh, vậy thì cũng coi như người của mình rồi. Tất nhiên, cũng có khả năng cô ta không muốn cho lắm.

...

Hiện giờ mọi việc đều phát triển theo chiều hướng tốt, Lý Tuyết và năm vị chủ tịch đều giải độc được rồi, tiếp theo sẽ phải chuyên tâm chuẩn bị để đối phó với Liễu Vô Cùng.

Chỉ có điều, không biết Liễu Vô Cùng đã khống chế bao nhiêu chủ tịch tập đoàn rồi, chuyện này anh cũng không biết được nhưng chắc chắn không chỉ có mấy người như này. Vì vậy anh cần phải quan sát thêm vài tập đoàn nữa.

Còn về kẻ bỏ thuốc kia, hiện giờ bao nhiêu người tìm kẻ đó, anh không tin là tìm không ra.

Sau khi tan làm về nhà, Bạch Diệc Phi phát hiện Lý Tuyết đang ngồi xem ti vi trong phòng khách, cô đang xem phim hoạt hình. Từ lúc nào cô ấy lại thích xem cái này vậy? Hay là chán quá nên xem để giết thời gian?

“Tuyết Nhi?”, Bạch Diệc Phi gọi một tiếng: “Em đói chưa?”

Lý Tuyết chỉ nhìn Bạch Diệc Phi một cái rồi lại xem phim hoạt hình tiếp: “Em đói rồi, tối nay ăn gì vậy?”

Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì cảm giác kỳ quái trong lòng cũng tiêu tan đi chút ít, nói: “Anh vẫn gọi đồ ăn ngoài nha”.

Anh tự mình vào bếp thì ‘thê thảm’ lắm. Nhìn bộ dạng của Lý Tuyết không muốn ra ngoài ăn nên anh đành phải gọi đồ bên ngoài vậy.

Sau khi ăn cơm xong, Lý Tuyết lại tiếp tục xem phim hoạt hình, Bạch Diệc Phi cũng quen với kiểu đó rồi. Cuồi cùng, đến tối đi ngủ, Lý Tuyết lại quấn lấy Bạch Diệc Phi đòi ngủ chung. Anh không còn cách nào khác, đành phải chiều theo ý cô ấy.

Sáng sớm, Bạch Diệc Phi tỉnh lại thì thấy Lý Tuyết vẫn còn ngủ. Chỉ có điều, dáng ngủ của cô có chút khó diễn tả. Toàn thân cô co rúm lại, còn đè cái chăn ở dưới như đứa trẻ.

Bạch Diệc Phi mỉm cười đắp lại chăn cho Lý Tuyết, sau đó mới ra khỏi phòng tắm rửa và mua đồ ăn sáng.

Chỉ là, sau khi mua đồ ăn sáng về, Bạch Diệc Phi phát hiện Lý Tuyết ngồi ở đầu giường, khóc thút thít: “Con muốn tìm mẹ, con muốn tìm bố…”.

“Hự…”, Bạch Diệc Phi ngưng lại một lát, sao cảm giác này lại giống như kiểu trẻ con bị bỏ rơi rồi khóc lóc tìm bố mẹ vậy. Hay đây là ảo giác của anh?

Bạch Diệc Phi thấy bất lực, đành phải dỗ dành Lý Tuyết trước: “Được rồi được rồi, anh sẽ tìm bố mẹ cho em, đừng khóc nữa, chúng ta ăn sáng trước, được không?”

“Chú ơi! Chú thật sự có thể dẫn cháu đi tìm bố mẹ sao?”

“Chú… Chú ư?”, Bạch Diệc Phi rất lâu mới cất lên lời.

Lý Tuyết không khóc nữa mà nhìn anh, hỏi lại lần nữa: “Chú ơi! Ban nãy chú nói có phải thật không? Đây là đâu vậy? Sao không nhìn thấy bố mẹ đâu?”

Bạch Diệc Phi thấy chấn động trong lòng, cũng vô cùng hoảng loạn. Cũng do anh quá kích động nên thấy trước mặt tối sầm mà ngã xuống giường. Cũng may là anh cố gắng chịu đựng nên không bị ngất đi.

“Chú à, chú làm sao thế?”

Bạch Diệc Phi cố gắng khôi phục lại cảm xúc của mình, lúc này mới ngồi dậy, hỏi với giọng run rẩy: “Tuyết Nhi, em còn nhớ anh là ai không?”

Lý Tuyết chớp chớp mắt, cô chậm rãi lắc đầu trong ánh mắt mong đợi của Bạch Diệc Phi: “Chú à, chú là ai? Đây là nhà cháu sao? Hay là, chú là bố cháu?”

Tâm trạng Bạch Diệc Phi cũng trầm xuống theo những lời của Lý Tuyết nói, khi nghe đến từ ‘bố’ cuối cùng thì suýt nữa anh sặc chết.

“Tuyết Nhi! Anh là chồng em, chồng của em, em hiểu không?”, Bạch Diệc Phi cố gắng ổn định cảm xúc, khẽ hỏi.

Lý Tuyết lắc đầu, nói: “Không biết đâu…”.

Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì suýt nữa ngã chúc đầu xuống nhưng giờ anh không thể gục gã, anh phải đưa Lý Tuyết đến bệnh viện ngay lập tức.

“Tuyết Nhi, em ngồi dậy đi, chúng ta ăn sáng, sau đó anh đưa em đến bệnh viện”, Bạch Diệc Phi khẽ nói.

Lý Tuyết nghe thấy ăn cơm thì dường như quên mất việc tìm bố mẹ, lúc này cô ngoan ngoãn gật đầu rồi nhìn váy ngủ trên người mình rồi cởi phăng ra luôn.

Bạch Diệc Phi hít một hơi lạnh, giật mình xoay người lại, thở hổn hển, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình. Không bao lâu, sắc mặt anh sầm xuống.

Bộ dạng này của Lý Tuyết hoàn toàn là một đứa trẻ, còn không biết bố mẹ mình là ai nữa.

Bạch Diệc Phi lập tức nghĩ đến viên thuốc giải kia, là viên thuốc đó có vấn đề hay đây là di chứng? Tất cả đều phải đợi kiểm tra xong mới biết được.

Lúc này, Lý Tuyết đột nhiên hô lên: “Chú ơi, quần áo mặc thế nào? Mặc cái nào được? Sao lại to thế này?”

Bạch Diệc Phi nghe thế thì ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy Lý Tuyết chỉ mặc mỗi đồ lót, thân thể trắng nõn bày ra trước mặt anh, còn cầm chiếc váy vung văng trước mặt nữa.

Lần này thì Bạch Diệc Phi thật sự không chịu nổi nữa rồi, anh ngã gục đầu xuống giường.

“Chú à? Chú à?”, Lý Tuyết bị hù dọa nên vừa gọi vừa khóc.

Không biết bao lâu bên tai Bạch Diệc Phi mới truyền lại tiếng khóc thút thít của Lý Tuyết, trong lòng anh đau đớn vô cùng, lúc này mới tỉnh lại được.

“Chú… Chú… Tỉnh rồi à?”, Lý Tuyết vừa khóc vừa nói.

Bạch Diệc Phi day day ấn đường, đây là lần đầu tiên anh ngất xỉu. Sau khi tỉnh lại thì cảm giác toàn thân không còn chút sức lực. Anh khẽ mở mắt ra, yếu ớt đáp lại một tiếng: “Ừm, em mặc quần áo vào trước đã”.

“… Ồ”, Lý Tuyết chớp chớp mắt, thấy Bạch Diệc Phi thật sự không sao thì mới bắt đầu ‘nghiên cứu’ đống quần áo đó: “Nhưng chú ơi, cháu không biết mặc cái này…”.

Bạch Diệc Phi ủ rũ hít một hơi sâu, lúc này mới ngẩng đầu lên cố gắng mặc quần áo lên cho Lý Tuyết.

Lý Tuyết mặc chiếc đầm màu trắng, cười hì hì đứng trước mặt Bạch Diệc Phi.

Anh thấy thế thì cười chua xót, tại sao lại trở nên như này chứ?

Sau đó, Bạch Diệc Phi dẫn Lý Tuyết đến bệnh viện rồi trực tiếp vào văn phòng của Ngưu Vọng, nói: “Bác sĩ Ngưu! Mau nhìn giúp vợ tôi, rốt cuộc cô ấy làm sao vậy?”

Ngưu Vọng nhìn Bạch Diệc Phi với dáng vẻ lo lắng, hỏi: “Sao vậy? Thuốc giải không có tác dụng sao?”

Nhưng nhìn khí sắc của Lý Tuyết thì tốt hơn trước nhiều, chắc không phải là thuốc giải có vấn đề chăng? Chỉ có điều, cử chỉ hành vi của Lý Tuyết có chút kỳ quái, giống như một đứa trẻ vậy, cứ nhìn đông nhìn tây rồi hỏi.

“Tuyết Nhi uống thuốc giải xong thì quả thật có tốt lên nhưng giờ hoàn toàn như một đứa trẻ, không nhớ gì cả, còn gọi tôi là… Chú”.

Lời nói vừa dứt thì Ngưu Vọng đơ người ra: “Sao có thể như thế được?”

Bạch Diệc Phi lo lắng, nói: “Vì vậy tôi đưa cô ấy đến kiểm tra, xem rốt cuộc vấn đề ở đâu? Còn… Có thể chữa khỏi được không?”

“Tôi đưa cô ấy đi kiểm tra chút”.

Bạch Diệc Phi gật đầu, sau đó nói với Lý Tuyết: “Tuyết Nhi! Đi theo chú này một lát, được không?”

Lý Tuyết nghe vậy thì chớp chớp mắt, nói: “Cháu muốn chú đi cùng cháu cơ”.