Một Bước Lên Tiên

Chương 795: Lật đổ đảo Lam



Diệp Hoan nhìn thấy thì rất kinh ngạc: “Nói vậy thì, nhà họ Hồng giao dịch với người khác sau lưng Đạo Trưởng?”

“Bề ngoài thì nghe lệnh Đạo Trưởng, thực chất thì trong lòng có nhiều mưu mô khác”, Lâm Cuồng cau mày nói.

Bạch Diệc Phi gật đầu, trầm giọng nói: “Từ đó có thể thấy, quan hệ của họ là bằng cấp, hoặc họ có chung một ông chủ”.

“Người gửi đến đây 1 tỷ tiền vàng có thể là người liên lạc của bọn họ”.

“Nhưng mà, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng người đó lại là Mạnh Kình”.

“Mạnh Kình!”

Diệp Hoan và Lâm Cuồng cả mặt ngơ ngác.

Mặc dù phát hiện ra bên trong có vấn đề, nhưng còn rất nhiều chuyện bọn họ không biết, cộng thêm việc Bạch Diệc Phi đang nghĩ gì, rồi lại đoán được gì, bọn họ hoàn toàn không hiểu.

Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra và nói: “Để tôi nói rõ hơn”.

“Tôi nghi ngờ Đạo Trưởng và những người nắm quyền khác của các khu đều nghe theo lệnh của một người, về việc người này là ai, tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra, cũng không biết mục đích của họ là gì”.

“Còn Mạnh Kình, tôi nghi ngờ anh ta chính là người trung gian của đám người này, lý do tại sao tôi không nghĩ anh ta là người đứng sau mọi chuyện là vì anh ta gửi số tiền này đến đảo Lam mà không giữ lại bên người”.

“Mà đại boss cuối cùng, tôi nghĩ có lẽ không phải là Lương Vĩ Siêu”.

Nói đến Lương Vĩ Siêu, Bạch Diệc Phi lại nhớ đến thời gian trước đây anh và cô ta ở với nhau, điều đó làm anh có một cảm giác vô cùng kinh hãi.

Nhưng lúc ấy, mục đích của Lương Vĩ Siêu là lấy được kho vàng số 3.

Hơn nữa khi đó, anh luôn cảm thấy mục đích của cô ta quá rõ ràng và vội vã, nhìn có vẻ không giống một đại boss có thể đứng sau và điều hành mọi chuyện.

Đó là lí do tại sao Bạch Diệc Phi nghi ngờ Lương Vĩ Siêu chỉ là một trong những thuộc hạ mà thôi.

“Hỏng rồi!”

Bạch Diệc Phi đột nhiên giật mình, đồng tử co lại.

Diệp Hoan và Lâm Cuồng nhìn Bạch Diệc Phi với ánh mắt nửa nghiêm nghị nửa nghi ngờ, bởi vì Bạch Diệc Phi vẫn chưa nói hết, nhưng những gì mà anh nói ra đã đủ để làm bọn họ bị sock rồi.

“Sao thế?”, hai người đồng thanh hỏi.

Bạch Diệc Phi vừa lo lắng vừa hối hận nói: “Tôi không nên gọi điện thoại cho Kỳ Kỳ”.

Sau đó, Bạch Diệc Phi lập tức lấy điện thoại gọi cho Lý Cường Đông.

“Bố, việc rất gấp, con sẽ không nói chi tiết cho bố nữa, bây giờ bố lập tức đi đón Kỳ Kỳ giúp con, sau đó đến thủ đô, ở bên cạnh Tuyết Nhi”.

Lý Cường Đông nghe xong cũng không hỏi nhiều, chỉ đáp: “Được, bố biết rồi”.

Sau khi cúp máy, vẻ mặt Bạch Diệc Phi nghiêm trọng chưa từng thấy: “Cuối cùng cũng không nhịn được sao?”

“Không phải, anh đang nói cái gì vậy? Nói thì phải nói rõ ràng chứ?”, Diệp Hoan bất lực nhìn anh.

Bạch Diệc Phi nhìn hai người một cái, hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Hai người nghe cho kĩ đây, cuộc khủng hoảng tiếp theo mà chúng ta phải đối mặt là điều mà hai người không thể tưởng tượng nổi”.

“Nếu bây giờ muốn rút lui thì vẫn còn kịp, tôi sẽ không nói gì, tôi có thể hiểu”.

Nhìn Bạch Diệc Phi nghiêm túc như vậy, Diệp Hoan biết anh không nói đùa, cười khổ nói: “Anh nghĩ chúng tôi là loại người gì chứ?”

Lâm Cuồng lập tức vỗ tay vào tay vịn ghế sô pha nói: “Chuyện này liên quan đến bố em, để thay bố chuộc lỗi, nhà họ Lâm của em sẽ không lùi bước”.

...

Mỏ vàng số 4 rất nhanh được họ chia làm hai phần.

Bởi vì mỏ vàng số 4 mà vỏ vàng lớn nhất của khu vực, tất cả 5 mỏ khác cộng lại mới bằng mỏ đó, thế nên mỏ này thuộc sở hữu nhà họ Lâm, 5 mỏ khác thuộc về nhà họ Diệp.

Sau khi chia xong, hai người gọi điện cử người của mình đến.

Cùng lúc đó, Bạch Diệc Phi đã đưa ra một quy định hạn chế.

Tức là mỏ vàng có thể thuộc quyền sở hữu của hai nhà, nhưng không được can thiệp vào việc quản lý của khu số 4, và phải nghe theo lệnh của người quản lý.

Hai người đều là doanh nhân, đối với điều này không có ý kiến gì.

Sau đó, Bạch Diệc Phi thuận lợi dọn vào biệt thự nhà họ Hồng.

Sau khi nhà họ Hồng sụp đổ, những thủ hạ còn lại không chống cự nổi, hầu hết đầu hàng trước Bạch Diệc Phi.

Sau đó nữa thì, Bạch Diệc Phi gọi điện cho Trường Tiễu.

Lần trước Trường Tiễu đã đưa anh em của mình đến giúp anh, nhưng đã thất bại và trốn đi, sau đó thì Bạch Diệc Phi chưa gặp lại anh ta nữa.

Lần ấy Trường Tiễu mất đi một người anh em, trong lòng Bạch Diệc Phi thấy rất tội lỗi.

Trường Tiễu đến nhà họ Hồng, nhìn Bạch Diệc Phi với vẻ mặt vô cảm.

Bạch Diệc Phi cho những người khác đi ra ngoài, chỉ còn lại Trường Tiễu.

“Tôi xin lỗi”, Bạch Diệc Phi nói.

Trường Tiễu hiểu được Bạch Diệc Phi đang nói gì, xua tay nói: “Chuyện này tôi không trách anh, tôi biết khi ấy anh đã đánh mất lý trí”.

Bạch Diệc Phi do dự một chút, sau đó nói: “Vậy chuyện hậu sự của...”

Trường Tiễu cuối cùng cũng có chút biểu cảm, cười khổ đáp: “Trên một sườn đồi sau rừng, hai ngày nữa tôi phải trở về rồi, đến lúc ấy sẽ mang theo tro cốt của anh ấy về cùng”.

Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy khẽ lắc đầu nói: “Đã chôn cất rồi, đừng vất vả như vậy nữa”.

Sắc mặt Trường Tiễu thay đổi, nhìn Bạch Diệc Phi nói: “Anh có ý gì?”

“Bây giờ khu số 4 đang thiếu một người quản lý, tôi muốn anh đảm nhiệm, mà nơi anh em của anh chôn cất, làm thành một khu nghĩa trang, anh thấy thế nào?”, Bạch Diệc Phi khẽ nói.

Trường Tiễu choáng váng.

Bạch Diệc Phi lại nói: “Tôi muốn lật đổ toàn bộ chế độ của đảo Lam, để bọn họ có thể sống trong một xã hội bình thường”.

“Bây giờ mới chỉ là bắt đầu, chúng ta bắt đầu từ khu số 4, dùng tiền riêng của tôi để xây dựng, để bọn họ có một hệ thống pháp luật, tiền tệ bình thường giống như đất nước chúng ta”.

Trường Tiễu ngơ ngác nhìn Bạch Diệc Phi, nhưng tay không tự chủ được mà run lên.

“Cái này... quá lớn, tôi... tôi nghĩ, có lẽ tôi... không làm được”.

Bạch Diệc Phi lại tin tưởng, vỗ vai anh ta cười nói: “Anh sẽ làm được”.

...

Biệt thự cảng Lam Ba thành phố Thiên Bắc.

Kỳ Kỳ mặc một chiếc vay kaki buộc dây, bước vào biệt thự với chiếc túi trắng đeo trên vai.

Cách ăn mặc trước đây của Kỳ Kỳ đơn giản thuận tiện, nhưng cách ăn mặc hiện tại của cô ta trông rất giống một cô bé, còn có chút ngây thơ.

Vừa vào cửa đã thấy Mạnh Kình đứng ở đó, anh ta rất tự nhiên cầm lấy cái túi nhỏ trong tay Kỳ Kỳ, sau đó treo lên mắc.

Mạnh Kình cười dịu dàng và nói với Kỳ Kỳ: “Tôi làm món cá cô thích, cô có thể tắm trước rồi xuống ăn sau”.

Kỳ Kỳ gật đầu, khóe miệng hiện lên ý cười nói: “Tôi sẽ tới ngay”.

Kỳ Kỳ lúc này và Kỳ Kỳ của 2 tháng trước có một sự khác biệt rõ ràng.

Trong hai tháng chung sống, Kỳ Kỳ cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc mà Mạnh Kình dành cho cô ta.

Lúc mới bắt đầu Kỳ Kỳ cảm thấy rất khó chịu, còn nghĩ người này lớn hơn cô ta vài tuổi, có tư cách gì mà chăm sóc cô ta? Hơn nữa, rõ ràng là cô ta chăm sóc anh ta mới đúng.

Nhưng dần dần, cô ta đã quen với việc Mạnh Kình chăm sóc mình.

Kỳ Kỳ rất ít khi cảm thấy người khác tốt và quan tâm đến mình, thế nên sau một thời gian dài, trong lòng cảm thấy ấm áp, đồng thời cũng không từ chối anh ta nữa.

Tuy nhiên còn một nguyên nhân nữa đó là, Mạnh Kình rất đẹp trai.

Sau đi Kỳ Kỳ gật đầu, bèn đi lên lầu tắm rửa.

Còn Mạnh Kình đứng bên dưới, nhìn theo bóng lưng cô ta, không khỏi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Mạnh Kình dừng lại, sau đó quay người mở cửa.

Cửa vừa mở, phát hiện ra là Lý Cường Đông.

Mạnh Kình có chút kinh ngạc hỏi: “Xin hỏi ông tìm ai?’

“Kỳ Kỳ”, Lý Cường Đông khẽ nói.

Mạnh Kình dừng lại, cười toe toét nói: “Ông chính là vị đại thần của thành phố Thiên Bắc?”

- ------------------