Một Bước Lên Tiên

Chương 933: Đã trở lại và lợi hại hơn xưa



Lưu Hiểu Anh vội mở cửa xe rồi đẩy Ngô Vân lên xe.

Ngô Vân vừa lên xe thì lại định xuống xe. Nhưng đúng lúc này, bà ta đột nhiên nhìn thấy rất nhiều người từ phía trước chạy đến, trong tay mỗi người đều cầm hung khí.

Ngô Vân lập tức ngây người ra, còn Lưu Hiểu Anh cũng vội lên xe, lập tức đóng chặt cửa xe lại.

Còn Phan Bộ Đình vẫn ngồi trên đất, khi nhìn thấy cảnh này thì sợ chết khiếp, cũng không kêu gào nữa mà bò dậy, còn đập cửa xe: “Hiểu Anh! Mau mở cửa để tôi lên xe”.

Lưu Hiểu Anh nhìn thấy vậy thì cười lạnh lùng. Ban nãy bảo lên xe thì không lên, còn ngăn cản thế mà giờ cũng biết đòi lên rồi à?

Ngô Vân thấy thế liền kéo Lưu Hiểu Anh sang một bên, nói: “Hiểu Anh! Còn ngây người ra đó làm gì? Mau mở cửa xe”.

Lưu Hiểu Anh lạnh lùng cười nói: “Chẳng phải anh ta muốn nói rõ ràng rồi mới lên xe sao ạ?”

“Bây giờ là lúc nào rồi mà còn nói mấy câu đó? Con mau mở cửa đi!”, Ngô Vân sốt ruột, nói.

Lưu Hiểu Anh thấy bộ dạng sốt sắng của Ngô Vân thì cũng không đành lòng, đành phải lạnh lùng mở cửa xe để Phan Bộ Đình lên.

Sau khi Phan Bộ Đình lên xe rồi ngồi vào ghế. Nhìn đám người đang xông lại, sắc mặt tái nhợt đi, toàn thân vẫn còn run rẩy, hỏi: “Đây… Đây là chuyện gì vậy?”

Biểu hiện bây giờ của hắn ta là vô cùng sợ hãi. Sau khi ngồi vào hàng ghế sau mà vẫn run rẩy khom người xuống vì sợ có người nhìn thấy mình. Thậm chí hắn ta còn nói với Lưu Hiểu Anh và Ngô Vân: “Hai người cũng nằm xuống đi, đừng để người khác phát hiện ra”.

Lưu Hiểu Anh nhìn hắn ta như vậy thì khinh bỉ, nói: “Mẹ à! Mẹ nhìn dáng vẻ của anh ta còn cảm thấy tốt nữa không?”

Ngô Vân không quan tâm quá nhiều như vậy, chỉ căng thẳng hỏi: “Hiểu Anh! Rốt cuộc là chuyện gì thế này?”

Lúc này, Bạch Diệc Phi thấy họ lên xe thì dùng chìa khóa khóa chặt cửa xe, sau đó gõ cửa sổ, nói với Lưu Hiểu Anh: “Bất luận xảy ra chuyện gì cũng đừng đi ra”.

Ngô Vân nghe thấy vậy thì kinh ngạc nhìn anh, nói: “Anh không lên xe sao?”

Bạch Diệc Phi khẽ cười lắc đầu, sau đó xoay người đi về phía đám người đang xông lại.

Khi thực lực của một người đạt đến một trình độ nhất định thì họ có thể cảm nhận được hiểm nguy.

Bạch Diệc Phi là người đầu tiên cảm nhận được những người này sẽ gây rắc rối nhưng điều khiến anh kinh ngạc là họ không phải là người của Nam Môn.

Đồng thời, không thể không thừa nhận, họ chọn dịp đến rất đúng lúc, chọn một nơi an toàn để vây giết Bạch Diệc Phi.

Ngô Vân từ cửa sổ xe nhìn lại thì phát hiện Bạch Diệc Phi đi về phía đám người đó, sợ hãi hỏi Lưu Hiểu Anh: “Sao anh ta không lên xe? Anh ta đang làm gì thế? Lên xe rồi lái đi chẳng phải là chạy được rồi sao?”

“Chạy á mẹ?”, Lưu Hiểu Anh ngây người ra, sau đó cười nói: “Trong mắt của anh ấy, không có từ chạy trốn đâu mẹ”.

Nói một cách nghiêm khắc thì Bạch Diệc Phi cũng từng chạy trốn nhưng đó là vì anh không có nỗi lo nào. Còn khi phía sau anh có người cần phải bảo vệ thì anh sẽ không bây giờ lùi về sau một bước.

Lưu Hiểu Anh nói với Ngô Vân: “Đây mới là người đàn ông thật sự”.

Ngô Vân nhìn Phan Bộ Đình một cái, dường như cảm thấy Lưu Hiểu Anh nói có lý.

Nhưng Phan Bộ Đình tỏ ra không yếu thế, thậm chí còn phản bác: “Đây mà là đàn ông thật sự sao? Đây là ngu xuẩn, là đi nộp mạng, mọi người hiểu không?”

Lưu Hiểu Anh nghe thấy vậy thì cười lạnh một tiếng, nói: “Không phải ban nãy anh nói những người đó đóng giả thôi sao? Bảo là họ chỉ đến quay phim mà?”

“Vậy tiếp theo anh nhìn xem có phải là thật không?”

Nghe thấy vậy, Phan Bộ Đình và Ngô Vân đều nhìn ra ngoài cửa xe.

Bên ngoài xe tải, có không ít người cầm gậy gộc xông về phía Bạch Diệc Phi, còn Bạch Diệc Phi chỉ có một mình.

Cảnh tượng như này thật sự khiến người ta kinh hãi. Giống như đánh trận thời xưa, một người đối mặt với hàng ngàn quân.

Lúc bao nhiêu người xông lại thì Bạch Diệc Phi nhanh chóng đi xuyên qua những người đó.

“Bốp!”

“A!”

“Rầm!”

“A!”

“Phụp!”

Các âm thanh va chạm và tiếng kêu thảm thiết hòa quyện vào nhau.

Bạch Diệc Phi vung quyền lên đánh bay đám người ra ngoài, sau đó một người đập vào mấy người phía sau rồi bị đánh bay hết ra.

Những người đến gần Bạch Diệc Phi thì đều bị đánh bay ra ngoài hoặc là rơi xuống đất.

Cảnh tượng này khiến Ngô Vân và Phan Bộ Đình ở trong xe đều lác hết mắt. Họ không tin trong cuộc sống này cũng có một người đánh được cả đám người.

Nhưng tất cả đều đang hiển hiện trước mắt.

Còn Lưu Hiểu Anh thì hiểu rõ thực lực của Bạch Diệc Phi, sở dĩ bảo họ lên xe là không muốn bọn họ bị đám người này để ý đến.

Còn lúc này, Phan Bộ Đình cũng nhận ra mình đã mất phong độ, còn cảm thấy mình bị so sánh với tên lái xe kia nên nói với Ngô Vân: “Cô ơi! Cô cũng nhìn thấy rồi đấy. Tên kia đánh đấm giỏi thế, nếu sau này mà Hiểu Anh đi theo hắn thì khó tránh khỏi bị bạo lực gia đình lắm”.

“Vì vậy, không được để Hiểu Anh ở bên hắn”.

Ngô Vân nghe thấy vậy thì vội gật đầu nói: “Cháu nói đúng lắm”, sau đó bà ta nói với Lưu Hiểu Anh: “Hiểu Anh! Người giỏi đánh nhau thế này, sau này nhất định sẽ vũ phu. Một cái tát của anh ta khéo con cũng mất nửa cái mạng rồi”.

“Hơn nữa! Trong thời đại hòa bình này thì tiền tài mới là quan trọng nhất”.

Lưu Hiểu Anh nghe thấy vậy thì phản bác: “Ai bảo anh ấy vũ phu? Anh ấy thương yêu con còn không hết ý chứ?”

“Hơn nữa! Ai bảo là anh ấy không có tiền?”

Phan Bộ Đình lập tức nói: “Một lái xe như hắn thì liệu có được bao nhiêu tiền?”

Lưu Hiểu Anh đang định nói gì thì nhìn thấy một người trong đám người đó đột nhiên bay lên rồi cầm dao trong tay chém về phía Bạch Diệc Phi, lúc này cô ta thấy căng thẳng. Ngô Vân và Phan Bộ Đình cũng nhìn thấy cảnh này nên cũng căng thẳng theo.

Người đó bay lên hơn 2m, bay qua đỉnh đầu của mấy người rồi vung đao trong tay lên.

Bạch Diệc Phi nghe thấy âm gió thì trong lòng lập tức kinh ngạc: “Cao thủ cấp 1”.

Bạch Diệc Phi không kịp quay người lại, mượn thế một người đang lao tới rồi nhảy ra ngoài 5m, nhân tiện giải quyết luôn người đang xông tới, sau khi tiếp đất rồi mới xoay người.

Bởi vì Bạch Diệc Phi trong mấy phút đã hạ gục được một đám người nên những người còn lại không dám lên trước, chỉ có thể bao vây anh lại.

Còn người đàn ông tay cầm dao sau khi chém lên không trung thì tiếp đất rồi lại dùng dao chỉ về phía Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi sau khi nhìn thấy người đó là ai thì vô cùng kinh ngạc.

“Hồng Quân!”

Bạch Diệc Phi bất ngờ với thân phận này nhưng còn kinh ngạc bởi thực lực hiện giờ của hắn ta.

Dao ban nãy của Hồng Quân rõ ràng là thực lực của cao thủ cấp 1 cấp thấp nhưng anh nhớ hồi đó Hồng Quân đang ở thực lực của cấp 2 trung cấp mà.

Hồng Quân mặc bộ đồ màu đen, nước da đen hơn trước chút, ngay cả cánh tay cũng thô ráp hơn. Hắn ta lạnh lùng nói: “Lúc này mà người của mày không ở bên cạnh mày”.

“Kể cả hiện giờ họ biết nhưng đến được đây cũng phải mất hai mươi phút. Mà hai mươi phút là đủ để tao giết mày rồi”.

Bạch Diệc Phi nhìn hắn ta mà mặt không biểu cảm: “Ban đầu tôi còn tưởng là người của Nam Môn nên tôi còn đang bực vì tại sao phía tôi không nhận được tin gì?”

“Nhưng bây giờ mới thấy tôi nghĩ nhiều rồi. Nhà họ Hồng ở khu số 4 nhiều năm, nếu muốn nhổ cỏ tận gốc thì chắc không phải là chuyện một sớm một chiều. Và cũng chỉ có anh mới có thể làm được việc để những người này vào được đây”.

Hồng Quân nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Kéo dài thời gian cũng vô dụng thôi”.

Bạch Diệc Phi bình tĩnh nói: “Tôi không kéo dài thời gian, anh có thể ra tay bất cứ lúc nào”.

“Tôi chỉ tò mò là sao trong thời gian mấy tháng mà từ cấp 2 trung cấp anh lên được cấp 1?”

Hồng Quân lạnh lùng nhìn Bạch Diệc Phi, dường như hắn ta không muốn nói nhiều mà giơ dao lên lại lần nữa chém về phía Bạch Diệc Phi.

“Bởi vì tao muốn báo thù”, tiếng quát lớn rồi Hồng Quân chém mạnh xuống.

Sắc mặt Bạch Diệc Phi vẫn thản nhiên, thậm chí còn không tránh, chỉ khoát nhẹ tay, dao của Hồng Quân liền chệch hướng.

Trong lòng Hồng Quân kinh ngạc, sắc mặt cũng biến đổi rồi lập tức nắm lại dao.

Nhưng đúng lúc này, Bạch Diệc Phi giơ một ngón tay ra rồi đặt trên thân dao.

Có một âm thanh truyền lại từ thân dao, đồng thời lúc này toàn thân Hồng Quân lùi về sau mấy bước.

- ------------------