Một Bước Lên Tiên

Chương 946: Đến lánh nạn



Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn Phan Bộ Đình, sau đó bước đến ngồi đối diện với hắn ta: “Sao lại không phải là tao?”

Phan Bộ Đình nghe vậy thì lúng túng, vội xua tay nói: “Không, không, không phải tôi, nhất định là hiểu lầm”.

Bạch Diệc Phi chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta: “Tao đưa mấy đứa nhóc ở đảo Lam về”.

“Tao từng nói với bọn họ, trên đất liền, ai ai cũng tuân thủ luật pháp, sẽ không động tý là giết người như ở trên đảo”.

“Trong lòng bọn họ tràn ngập những mong chờ tốt đẹp đối với đất liền”.

“Nhưng chúng tao vừa xuống thuyền bọn mày đã đánh vỡ điều đó, nơi này lại trở thành bóng tối khiến họ sợ hãi”.

Phan Bộ Đình không hiểu anh đang nói gì, vội lắc đầu nói: “Bạch Diệc Phi, đều là hiểu lầm, tôi hoàn toàn không sai hắn đi đánh anh, tôi…”

Bạch Diệc Phi không quan tâm đến lời của hắn ta, chỉ lạnh lùng nói: “Nể mặt mày là người bố mẹ Hiểu Anh đưa đến, lần này tao sẽ bỏ qua cho mày”.

“Trong ba ngày mày phải cút về chỗ của mình”.

“Còn nữa, đừng có dòm ngó Lưu Hiểu Anh, nếu không tao sẽ giết mày”.

Phan Bộ Đình sợ hãi mà vô thức nuốt nước bọt.

Nhưng khi hắn ta nghe đến bố mẹ Lưu Hiểu Anh thì dường như nghĩ đến gì đó, bước lên một bước nói: “Bạch Diệc Phi, mày đừng có quá đáng, mày tưởng tao sợ mày thật đấy à?”

“Tao mới thật lòng với Hiểu Anh, mày hoàn toàn không sánh được với tao, cũng không xứng ở bên cạnh Hiểu Anh”.

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì khựng lại một chút, sau đó lại đánh giá Phan Bộ Đình mà nói: “Nơi này là địa bàn của tao, mày lại nói tao không xứng?”

“Mày đương nhiên không xứng!”, Phan Bộ Đình gào lên: “Mẹ nó, mày đã có vợ có con rồi còn tranh giành Hiểu Anh với tao, mày là thằng rác rưởi!”

Nghe vậy, vẻ mặt Bạch Diệc Phi thay đổi, anh đứng phắt dậy, lạnh lùng nói: “Ai nói cho mày biết?”

Phan Bộ Đình thấy Bạch Diệc Phi trở mặt thì vô thức co người, nhưng nghĩ đến Bạch Diệc Phi còn kiêng dè bố mẹ Lưu Hiểu Anh thì nói: “Tao đã cho người điều tra mày rồi, vợ mày tên là Lý Tuyết, còn sinh cho mày một cặp song sinh nam nữ, hiện tại cô ta đang ở thủ đô!”

“Thủ đô?”, Bạch Diệc Phi ngây ra.

Thời gian này quá bận, hơn nữa điện thoại của anh bị Vân Anh đạp vỡ nên không liên lạc với Lý Tuyết, mà anh cũng chỉ thông báo thời gian quay lại.

Phan Bộ Đình thấy anh như vậy thì to gan hơn, chỉ vào Bạch Diệc Phi nói: “Bạch Diệc Phi, mày có tiền thì đúng là rất giỏi nhưng pháp luật chỉ quy định được một vợ một chồng, mày đang phạm pháp!”

“Hơn nữa Hiểu Anh là một cô gái ưu tú, mày dựa vào đâu mà khiến cô ấy phải chịu thiệt thòi như vậy, không cho cô ấy danh phận?”

“Đừng nói là mày muốn ly hôn với Lý Tuyết, tao đã điều tra rồi, mày rất thích cô ta, chắc chắn sẽ không ly hôn!”

“Hiểu Anh lấy tao mới là sự lựa chọn tốt nhất, tao có thể cho cô ấy danh phận, cho cô ấy một gia đình chân chính!”

“Vì thế, chỉ riêng điểm này mày đã không xứng để so với tao!”

Mỗi câu của Phan Bộ Đình đều như lưỡi dao găm vào tim Bạch Diệc Phi.

Lúc trước, anh cũng đau đáu về vấn đề này.

Cho dù Tử Y đã khuyên anh nhưng thực tế đây vẫn là vấn đề nan giải với anh, là khúc mắc vĩnh viễn không thể gỡ bỏ.

Ánh mắt Bạch Diệc Phi dần trở nên ảm đạm.

Sau đó, anh lặng lẽ rời khỏi phòng bao.

Chỉ là lúc ra đến cửa thì anh dừng lại, quay lưng với Phan Bộ Đình mà nói: “Tạm thời không được nói những chuyện này với bố mẹ Lưu Hiểu Anh, nếu không tao sẽ giết mày thật đấy!”

Phan Bộ Đình thấy vậy thì cho rằng mình đã ăn chắc được Bạch Diệc Phi nên nói: “Chuyện mình làm còn sợ người khác biết à?”

“Mày cứ thử xem!”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng đáp.

Nói xong thì anh không để ý đến Phan Bộ Đình nữa mà đi thẳng khỏi quán bar.

Phan Bộ Đình nghe anh nói vậy thì rùng mình.

Anh Thạch mau chóng đuổi theo, hỏi Bạch Diệc Phi: “Sếp Bạch, cứ thế là xong à?”

“Tôi lười động hắn, anh thì tùy”, Bạch Diệc Phi hờ hững đáp.

Nghe vậy, anh Thạch lập tức hiểu ý của anh, xoay người trở về quán bar.

Không lâu sau, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên trong phòng bao.

Bạch Diệc Phi đứng ở cửa quán bar, hít sâu một hơi, lúc này anh cuối cùng cũng hiểu được vì sao Lưu Hiểu Anh không muốn trở về.

Có những chuyện tưởng như đơn giản nhưng lại khó khăn đến mức khiến người ta không biết phải làm sao.

Bạch Diệc Phi lên xe, nói với tài xế: “Đến cảng Lam Ba”.

Người của Cuồng Sa theo sau chiếc xe.

Bạch Diệc Phi nhắm mắt, lúc thì nghĩ đến Lý Tuyết, lúc lại nghĩ đến vấn đề của Lưu Hiểu Anh.

Nhưng một lúc sau anh lại cảm thấy bất thường.

Bởi vì tốc độ của chiếc xe cứ luôn tăng lên, đi quá nhanh.

Anh mở mắt nhìn tài xế, nhất thời kinh ngạc đến trợn tròn mắt.

“Là ông!”

Người này chính là Tân Thu bị Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc bắt tay giết chết.

Bạch Diệc Phi lập tức tỉnh táo lại, cả người căng thẳng.

Anh không dám nói chuyện bởi anh biết Tân Thu nhất định có chuyện muốn nói nên mới đến tìm anh.

Mà Tân Thu rất bình tĩnh, có vẻ không định nói chuyện.

Vì thế sau khi xe phi như bay trên đường thì đã cắt đuôi được xe của tổ chức Cuồng Sa, bọn họ vẫn lao nhanh trên đường cao tốc.

Lúc này, Bạch Diệc Phi cuối cùng không nhịn được: “Chúng ta hẳn là người cùng thuyền đi?”

Nhưng Tân Thu không lên tiếng.

Bạch Diệc Phi cảm thấy lúng túng, lại nói: “Tôi tưởng ông đã…”

“Chết rồi chứ gì?”, Tân Thu cuối cùng cũng nói.

Nghe vậy, Bạch Diệc Phi yên tâm hơn một chút, ít nhất theo tình hình trước mắt, Tân Thu không có ý định giết anh.

Bạch Diệc Phi thả lòng, hỏi: “Tôi rất tò mò, vì sao lại có người có thể đánh bại được ông?”

“Sao lại không thể?”, Tân Thu hỏi ngược lại.

Bạch Diệc Phi không quá chắc chắn mà hỏi: “Vì thế ông thật sự thua rồi?”

“Không”, Tân Thu hờ hững trả lời.

Bạch Diệc Phi ngu người: “Nhưng tôi nghe nói…”

Tân Thu ngắt lời Bạch Diệc Phi, trực tiếp đáp: “Tôi bỏ chạy”.

“Hả?”

Bạch Diệc Phi chớp chớp mắt, tưởng mình nghe nhầm.

Tân Thu cười nói: “Bọn họ bắt tay muốn giết tôi, nhưng trước đó tôi mời bọn họ uống trà”.

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì lập tức hiểu ý mà nói: “Ông hạ độc họ?”

Anh không chắc lắm. Một cao thủ như Tân Thu cũng dùng thủ đoạn hạ độc này ư?

Tân Thu gật đầu: “Đúng là hạ độc nhưng tác dụng không lớn”.

Bạch Diệc Phi: “…”

“Chúng tôi ở cấp độ này, hạ độc chỉ có thể khiến tốc độ của chúng tôi chậm hơn một chút”, giọng nói của Tân Thu đột nhiên mang theo vẻ đắc ý: “Sau đó tôi chạy luôn, tôi dám nói riêng về bỏ chạy thì không mấy ai sánh được với tôi”.

Bạch Diệc Phi lại cạn lời.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không đánh mà bỏ chạy thì đúng là không tính đã thua, nhưng cũng không tính là thắng.

Bạch Diệc Phi hoàn hồn, lại nhìn Tân Thu, hỏi: “Vậy bây giờ ông…”

“Đến tránh nạn”, Tân Thu trả lời.

Bạch Diệc Phi bật thốt: “Vãi chưởng!”

Mẹ nó, ông ta đến trốn tránh sự đuổi giết của Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc?

Khuôn mặt Bạch Diệc Phi nhất thời trở nên đau khổ: “Không phải chứ, ông lánh nạn ở chỗ tôi hình như không thích hợp lắm thì phải?”

“Ông xem, tùy tiện một người trong số họ cũng dư sức bóp chết tôi, ông còn chạy đến chỗ tôi, tôi thật…”

“Đừng lo”, Tân Thu cười đáp: “Tục ngữ nói, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, bọn họ chắc chắn không ngờ rằng tôi lại trốn ở chỗ cậu”.

Bạch Diệc Phi lại cạn lời: “Ông mạnh như vậy mà cũng sợ hai người bọn họ?”