Một Bước Lên Tiên

Chương 967: Nguy hiểm



Dao găm đã gần ngay trước mắt, gã cảm nhận được nguồn ám kính dồi dào phát ra từ đó.

Theo bản năng gã muốn dùng bàn tay đẩy dao, nhưng gã sai rồi.

“Oành!”

“Oành!”

...

Âm thanh nối tiếp nhau phát ra từ từng miếng sắt trên con dao găm, bởi mỗi miếng trong số chúng đều có thể coi là một đòn tấn công riêng biệt, do đó sức mạnh từng tầng được xếp chồng lên từng tầng.

Liễu Chiêu Phong hoàn toàn không thể né tránh, ngay khi tay gã chạm vào dao găm, tầng tầng lớp lớp sức mạnh liền truyền lên tay gã, chậm rãi từ cổ tay, khuỷu tay rồi tới vai.

“A!”

Cánh tay Liễu Chiêu Phong trực tiếp vỡ vụn, gã hét lên một tiếng thảm thiết.

Lúc này, Mạnh Kình và Lương Vĩ Siêu đã tới bên cạnh Bạch Diệc Phi, công kích của hai người họ đã dồn về phía anh.

Tuy nhiên Bạch Diệc Phi căn bản không quan tâm đến bọn họ, mà sau khi làm vỡ rời cánh tay của Liễu Chiêu Phong, tiếp tục tiến lên phía trước, đâm thẳng vào ngực gã ta.

“Phập!”

“Bụp!”

Con dao găm cắm vào cơ thể Liễu Chiêu Phong, Bạch Diệc Phi lúc này cũng phải hứng chịu đòn tấn công của Mạnh Kình và Lương Vĩ Siêu mà bay ra ngoài.

Anh ngã xuống đất, làm nước mưa trên đất văng tung tóe.

Lúc này, mọi người đều bị Bạch Diệc Phi làm rung động.

Anh bất chấp sống chết của mình, thẳng tiến không lùi, loại cách thức điên cuồng này khiến họ cảm động và kính nể anh.

Bạch Diệc Phi chống đỡ nửa người đứng lên, khóe miệng không ngừng rỉ ra máu tươi.

Lương Vĩ Siêu và Mạnh Kình thấy dáng vẻ này của anh, không khỏi bàng hoàng.

Liễu Chiêu Phong sau khi bị Bạch Diệc Phi đâm xuyên tim, “phịch” một tiếng ngã đổ xuống đất, máu không ngừng chảy ra từ miệng vết thương lại bị nước mưa rửa trôi.

Lần này gã thực sự hết đường cứu chữa.

Đạo Trưởng cũng đứng dậy, trong mắt tràn ngập sự kinh hãi nhìn Bạch Diệc Phi.

Sửng sốt trong chốc lát, Lương Vĩ Siêu giật mình chỉ vào con dao găm trong tay Bạch Diệc Phi, ngạc nhiên hỏi: “Đây là loại vũ khí gì?”

Bạch Diệc Phi thở hổn hển, sau khi dịu đi một chút, ánh mắt rơi vào con dao găm, miếng sắt trên đó lại một lần nữa xuất hiện vết nứt.

Xem ra phải lấy thứ đó của Mạnh Lâm ra dùng mới được!

Anh lau vết máu nơi khóe miệng, nhìn Lương Vĩ Siêu cười lạnh: “Đương nhiên là vũ khí giết người!”

Mạnh Kình lúc này đã có chút sợ hãi, Đạo Trưởng bị đánh trọng thương, Liễu Chiêu Phong thì bị đâm một dao xuyên tim, không biết hắn có phải là người tiếp theo hay không?

“Anh… anh hiện giờ… đã bị thương rất nặng rồi, chúng tôi muốn giết anh dễ như trở bàn tay, anh đừng phô trương thanh thế nữa!”, Mạnh Kình không thể để lộ sự kinh hoàng trong lòng, bởi vậy cứng rắn nói lời này.

“Anh nếu như vẫn muốn sống, tốt hơn hết nên vứt bỏ thứ đồ đang cầm trong tay đi!”

Bạch Diệc Phi nghe được lời này thì cười giễu cợt: “Anh cho rằng tôi ngu ngốc giống anh sao? Tôi vứt đi liền cho tôi một con đường sống?”

“Anh!”, Mạnh Kình nghẹn họng, chỉ vào Bạch Diệc Phi không phản bác được một lời.

Lương Vĩ Siêu nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi hừ lạnh một tiếng: “Anh đừng giả vờ nữa, anh bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà rồi”.

“Chúng ta liên thủ, lần này hắn nhất định chỉ có một đường chết!”

Mạnh Kình thấy vậy thì cắn răng đáp: “Được!”

Nhưng đúng lúc này, có tiếng động truyền tới từ cầu thang, có một người đang từ cửa đi về phía sân thượng, dần bước vào màn mưa.

Lương Vĩ Siêu cùng Mạnh Kỳ thấy có người đến thì sắc mặt trở nên nghiêm túc, sau đó lập tức xách theo Đạo Trưởng không hề do dự quay người rời đi.

“Đi!”

Mạnh Kình thấy cảnh này ngay lập tức bám theo Lương Vĩ Siêu xoay người bỏ chạy.

Họ nhảy khỏi tòa nhà sang một tòa nhà khác, sau vài cú tung người đã biến mất trong màn mưa.

Đây chính là cuộc đấu tay đôi giữa các cao thủ, một khi ý thức được nguy hiểm, phản ứng nhanh nhạy có thể giúp họ sống sót được lâu hơn.

Bởi vậy Lương Vĩ Siêu sau khi thấy người tới là Tần Hoa, thì trong thoáng chốc đã lựa chọn cách rút lui.

...

Chứng kiến cảnh này, mọi người trong sảnh tiệc đều thở phào nhẹ nhõm.

Thật sự quá tốt, bọn họ đều đi rồi!

Tùng Lệ Tư cũng buông xuống lo âu trong lòng, thậm chí gần như suýt khóc vì sung sướng.

Trong màn mưa, Bạch Diệc Phi đặt mông ngồi xuống đất, Tần Hoa vội vàng chạy tới đỡ anh dậy.

“Em thế nào rồi? Còn chống đỡ được không?”

Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu, liếc Liễu Chiêu Phong nằm đằng kia, liền nói: “Dìu em qua đó”.

Tần Hoa đỡ Bạch Diệc Phi đến bên cạnh Liễu Chiêu Phong.

Bạch Diệc Phi buông Tần Hoa ra, lại ngồi xuống đất, cứ như vậy chăm chú nhìn Liễu Chiêu Phong.

Liễu Chiêu Phong lúc này chỉ còn lưu lại một chút hơi thở cuối cùng, gã không cam tâm mà trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi chòng chọc, hô hấp đầy khó nhọc.

Bạch Diệc Phi nhìn gã thở dài một hơi nói: “Lần này sẽ không còn ai cứu được mày nữa nhỉ?”

Mấy lần trước anh gần như đã giết chết Liễu Chiêu Phong, nhưng mỗi lần gã đều tìm được đường sống trong chỗ chết.

Liễu Chiêu Phong trợn mắt nhìn anh, dùng hết sức lực toàn thân phun một ngụm máu về phía anh.

Bạch Diệc Phi không hề tức giận chỉ nhìn gã nói một cách lãnh đạm: “Bây giờ, tao chỉ có một câu muốn nói với mày”.

Liễu Chiêu Phong đã không nói nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt bày tỏ sự căm hận và không cam lòng đối với Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi trầm mặc một hồi, mới nói: "Mày khiến tao cảm thấy, mày rất đáng thương”.

“Mày!”, Liễu Chiêu Phong bị chọc tức tới trợn to hai mắt, cứ vậy bực bội thốt ra được một từ này, nhưng một từ này cũng đã tiêu hao hết sức lực của gã, nói xong thì cơ thể buông lỏng, hoàn toàn tắt thở.

Chỉ là gã vẫn luôn mở to hai mắt, trong mắt mang theo không cam lòng cùng phẫn nộ.

Khi Liễu Chiêu Phong chết, gã ta còn tưởng rằng Bạch Diệc Phi đang cố ý sỉ nhục mình, nhưng thực sự không phải vậy, Bạch Diệc Phi nói đều là lời thật lòng.

Anh và Liễu Chiêu Phong cũng được coi như đối thủ cũ, nhưng mỗi lần đấu với nhau, Liễu Chiêu Phong đều thua cuộc, chưa từng chiến thắng qua.

Cho đến bây giờ, gã cũng đã đánh mất cả tính mạng của bản thân.

Gã là bàn đạp cho Bạch Diệc Phi ngay từ khi bắt đầu, trong lòng gã không cam tâm, nhưng rốt cuộc gã cũng không giành lại được gì.

Do đó, Bạch Diệc Phi cảm thấy gã thực sự rất đáng thương.

Dường như cả đời này gã chưa từng sống vì chính mình, vẫn luôn chìm đắm trong sự không cam lòng cùng phẫn hận.

Bạch Diệc Phi lắc đầu thở dài, được Tần Hoa đỡ đứng lên.

Đúng lúc này, do trên sân thượng không còn có người có thể đe dọa nên nhiều người đã chạy lên, vây chật kín sân thượng.

Bạch Diệc Phi nhìn mọi người như muốn nói gì, nhưng cuối cùng “phụt” một tiếng lại nôn ra một ngụm máu lớn.

“Bạch Diệc Phi!”, Tần Hoa lo lắng đỡ chặt lấy anh: “Kiên trì thêm chút nữa, chúng ta lập tức tới bệnh viện”.

Áo sơ mi của Bạch Diệc Phi đã bị nhiễm đỏ, cả người anh cũng vô cùng yếu ớt, nhưng anh khẽ lắc đầu, ánh mắt như tìm kiếm gì đó trong cả đám người.

Tuy nhiên, anh không tìm thấy người mình muốn tìm mà bất giác cau mày.

Lúc này nhóm người Bạch Vân Bằng cũng đi lên, nhanh chóng đến bên cạnh lo lắng nhìn Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi yếu ớt hỏi Tùng Thảo Tân: “Ông ba Tùng ở đâu?”

Câu hỏi này làm Tùng Thảo Tân ngưng lại, biểu cảm cũng thay đổi, trong giây lát ông ta liền hiểu được ý tứ của anh nên có chút kinh ngạc.

Bạch Diệc Phi thấy vậy, lại hỏi: "Ông ta ở đâu?"

Tùng Lệ Tư nghe vậy vô thức đáp lại: “Chú ba…”

Nhưng Tùng Thảo Tân đột nhiên hét lên: “Im miệng!”

Tùng Lệ Tư ngậm chặt miệng, cô ta bị Tùng Thảo Tân dọa sợ.

Bạch Vân Bằng nhìn Bạch Diệc Phi, sau đó quay lại nhìn Tùng Thảo Tân nói: “Ông hai, lấy đại cục làm trọng!”

Tùng Thảo Tân bác lại: “Điều này là không thể!"

Ông ta tức giận bừng bừng trừng đám người trước mắt, siết chặt nắm đấm dường như không muốn thỏa hiệp.

Nhưng cuối cùng, ông ta cũng buông nắm đấm, lạnh lùng quát: "Đi mời ông ba tới đây!”

Thuộc hạ đi theo vội vàng gọi người, không bao lâu liền quay lại: “Ông hai, ông ba… không thấy đâu nữa”.