Một Cành Xuân

Chương 2



Đúng là ngày xuân Giang Nam, phấn hương dập dìu nhộn nhịp.

“Thị Thư, ngươi xem, thì ra đây là Giang Nam, thật là danh bất hư truyền!” Thái Tử kinh ngạc nhìn ngắm phong cảnh non xanh nước biếc trước mặt, lại nghĩ thầm chuyến đi này thật là không tệ.

“Công tử nói đúng, phong cảnh Giang Nam thật là đẹp.” Thị Thư đã quên đi cái chày cán bột chuyên thi hành gia pháp của lão gia nhà mình, đôi mắt tham lam nhìn tới nhìn lui cảnh đẹp bên ngoài.

Tuy rằng mùa xuân phương Bắc cũng có trăm hoa đua nở, dương liễu nhẹ bay, nhưng nếu mang đi so sánh với Giang Nam, thì vẫn thiếu đi mấy phần hương vị.

… Cũng không thể nói rõ được đó là cái gì, có thể vì phương Bắc phong tục đơn giản, không cầu kỳ tinh tế như ở đây; hay là liễu ở phương Bắc quá cứng cỏi thẳng tắp, không dịu dàng quyến rũ như nơi này…

“Đúng rồi, mẫu phi đã từng nói, hoa đào ở bên ngoài chùa Vân Gian là tuyệt sắc nhất trên thế gian này, chúng ta cũng đi thưởng hoa xem sao?” Ân Hòa bỗng dưng nhớ tới chuyện này, liền phấn khởi đề nghị.

“Dạ, chúng ta làm theo ý công tử.” Thấy chủ tử nhà mình vui vẻ, Thị Thư cũng hết sức thoả mãn, vội vàng vâng lời đi theo hắn.

...Từ khi quý phi nương nương qua đời, hiếm khi có thể trông thấy bộ dạng vui mừng hớn hở như vậy của Thái tử…

Đào hoa ở chùa Vân Gian quả nhiên là nổi tiếng trong thiên hạ, hoa đào nở rực rỡ cực kỳ quyến rũ, khiến cho người xem cũng cảm thấy vui mừng, quên đi sự phiền muộn trong lòng.

Nhưng Ân Hòa lại không hề bị cảnh đẹp của vườn hoa đào sum suê này mê hoặc … ánh mắt hắn yên lặng nhìn chăm chăm vào một cành đào rực rỡ ở cách đó không xa, bỗng nhiên ngón tay khẽ run: “Thị Thư, ngươi mau đến xem!”

Thị Thư ngơ ngác đi đến bên cạnh hắn: “Công tử, xem cái gì vậy?”

“Ngươi xem ảnh hoa đào kia có phải có tám phần giống với cành hoa đào trên chiếc khăn thêu mà mẫu phi đã lưu lại không?” Ân Hòa lấy từ trong lòng ngực ra chiếc khăn thêu mà mình đã trân trọng giữ gìn bao nhiêu năm qua, chỉ từng điểm một mà so sánh, quả nhiên Thị Thư cũng vui mừng kinh ngạc leo lên: “Thật là quá giống! Ôi, công tử, chuyện này thật là thần kỳ!”

“Ha ha, để ta đi bẻ nó!” Ân Hòa nhất thời hứng thú dâng trào cũng không suy nghĩ nhiều đã xắn tay áo lên, muốn tự mình đi hái, nhất định phải mang được cành hoa đào kia về.

“Ôi, công tử cẩn thận…” Thị Thư còn chưa nói hết câu thì đã nghe một tiếng “rầm”, ngay sau đó là tiếng xuýt xoa rên rỉ của Ân Hòa, sau đó trong thế hẳn thất tha thất thểu nhổm dậy, bộ dạng hết sức nhếch nhác vì té ngã.

“Công tử, công tử có sao không?” Thị Thư hết sức lo lắng, vội vàng chạy tới phía trước mấy bước đỡ lấy Ân Hòa, nhìn kỹ lại vầng trán Thái tử, “Không xong rồi, chảy máu mất rồi!”

Ân Hòa miễn cưỡng lắc đầu, cố gắng gượng dậy ngồi một lát, lại ngước mắt nhìn về hướng hòn đá lúc nãy bay tới... Trong mơ hồ có thể thấy đó là hai thiếu nữ tuổi xuân thì, nhìn kỹ hơn nữa mới phát hiện khuôn mặt của bọn họ cực kỳ không vui.