Một Câu Chuyện Ngọt Ngào

Chương 4



08

Điều này cũng không có gì lạ, những nơi có nhiều nhân tài kiệt xuất như vậy, đôi khi sẽ giở một ít chiêu trò trong trà nước để làm khách vui vẻ.

Đáng thương ta, khách hàng mới và không biết quy củ.

Chúng ta phi nước đại về Hầu phủ, người ta nóng như lửa đốt.

Khi bước qua ngưỡng cửa Thanh Sơn viện, bước đi của ta lâng lâng, không cẩn thận bị vấp ngã.

Mọi thứ trước mắt đều có chút mơ hồ, tuy rằng có chút chột dạ nhưng ta vẫn tay mắt lanh lẹ, ta túm lấy ống quần Đơn Cẩn, ngước đôi mắt mờ sương nhìn hắn: “Nhị Ngưu, ta khó chịu quá!”

Những đường gân trên trán Đơn Cẩn nổi lên, hầu kết lăn lăn, đưa tay về phía ta: “Đứng dậy, về phòng đi.”

Ta quay lại nhìn về phía sau, khàn giọng nói: “Thế, lát nữa có thể đưa Đơn Đại về phòng ta được không?”

Đơn Đại “bụp” một tiếng quỳ xuống, nước mắt trào ra đến nơi rồi: “Tống cô nương, xin hãy tha cho tiểu nhân một mạng.”

Ta liếm đôi môi khô khốc nói: “Mặc kệ là ai cũng được, ta không câu nệ là người nào, chỉ cần mang thai, ta lập tức rời khỏi Hầu phủ."

Kết quả là cả ba người cùng nhau nhất trí quỳ xuống, liên thanh xin tha.

Hu hu hu...

Ta thật là thảm a.

Ta tệ đến thế à?

Đưa tới cửa lại còn không cần bọn họ phải chịu trách nhiệm, thế mà bọn họ đều không cần.

Đơn Cẩn nghiến răng nghiến lợi nói: “Lăn về nhà của chính ngươi đi, ta tặng người qua cho ngươi."

Ta tha thiết dặn dò: “Muốn người chắc nịch một chút a!”

Bốn tên cường tráng phía sau ta đồng thời thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa mỗi người đều cúi đầu như chim cút, căn bản không dám đối mắt với ta chút nào.

Sau khi ta trở về phòng, mấy ma ma ấn ta vào bồn tắm chà chà rửa rửa, đến mức toàn thân ta đỏ bừng, rớt mất hai lớp da.

Ta nói "Ai ya " hai tiếng, họ còn cười nhạo ta mới thế đã đau.

Người ở kinh đô các ngươi đều có da làm bằng sắt sao? Nếu có bản lĩnh, thử chà xát da bạch ngọc của Đơn Cẩn như thế này xem.

Sau khi được tắm rửa sạch sẽ, đầu ta càng choáng váng hơn, tay chân ta mềm như thịt bị nướng chín hồng.

Thuốc ở kinh thành này còn khá tốt.

Ta nhón chân mong chờ, rốt cuộc thì khi nào người đàn ông mạnh mẽ mà hắn đã hứa sẽ được giao cho ta?

Đúng lúc này, cánh cửa “cọt kẹt” một tiếng vang lên, một bóng người từ trong sương khói mờ mịt bước vào.

Ánh đèn trong phòng mờ ảo, chỉ có ánh trăng chiếu rọi.

Thân thể hắn uyển chuyển nhẹ nhàng, dưới chân không có bụi trần, giống như tiên nhân giẫm lên mặt trăng mà xuống, khó khăn lắm mới dừng lại bên giường.

Khuôn mặt trắng như tuyết kia, mái tóc đen như mực đó không phải là Đơn Cẩn sao? Hắn ta muốn đích thân làm việc đó sao?

Ta siết chặt chăn, không biết là hưng phấn hay hồi hộp, thế này... không thích hợp thì phải?

Nhưng nếu con ta có thể thừa hưởng được khuôn mặt như vậy, thì ngay cả trong mơ ta cũng sẽ cười tỉnh.

Nhưng khi ta tưởng tượng đến thân thể của hắn...

Trong lúc rối rắm, hắn đã cởi áo khoác ngoài, chỉ để lại chiếc áo lót mỏng ở trong.

Dưới ánh trăng, tấm lụa mỏng chậm rãi bay múa, mơ hồ có thể thấy được bóng dáng của hắn.

Ta vội vàng dùng một tay che mắt lại, nhìn chằm chằm hắn qua kẽ ngón tay: “Không cho phép nhúc nhích, ngươi … ngươi đổi người khác đi.”

Hắn cong cong môi, nụ cười nhạt đó khiến đầu óc ta thành một vũng nước: “Đây là phòng ngủ của ta. Nếu muốn đổi, ngươi có thể tự mình đi ra ngoài."

Quá mức rồi!

Ma ma đưa cho ta một bộ đồ ngủ mỏng đến nỗi ta trông như không mặc gì, làm sao ta có thể ra ngoài được?

Hắn rõ ràng là cố ý.

Đậu hũ đưa đến cửa rồi mà không ăn, ta đây không phải rùa đen rụt cổ sao?

Tim ta đập thình thịch, nghiến răng nghiến lợi, ta đưa tay dùng sức túm lấy hắn, kéo thật mạnh, ghé vào tai hắn nói: “Là chính ngươi tự mình đưa tới cửa, không được phép hối hận đâu đấy.”

09

Ánh mắt hắn sâu thẳm, hầu kết nặng nề lăn lên lăn xuống, giọng nói khàn khàn: “Tống Minh Nguyệt, rốt cuộc ngươi có phải là nữ nhân hay không?"

Ta cười hì hì, sờ mặt hắn: “Ngươi sẽ biết ngay thôi!”

Sống một mình trong thế giới rộng lớn này suốt ba năm, ta thật sự cảm thấy rất cô đơn.

Ta không tin đàn ông nhưng ta muốn có một đứa con, đứa trẻ là sự tiếp nối cuộc đời ta, là bằng chứng cho sự tồn tại của ta và sẽ là người bạn đồng hành của ta đến hết cuộc đời.

Ta tiến lại gần cổ Đơn Cẩn, và áp môi mình vào môi hắn một cách vụng về và vội vàng.

Lạnh lẽo, mềm mại, có mùi thơm nhàn nhạt khiến người ta mê mẩn.

Ta kìm lòng không được nhắm mắt lại, vừa định tiến thêm một bước, liền nghe thấy hắn ho nhẹ một tiếng, đưa tay ra và chọc mạnh vào ta vài cái.

Ta cứng người lại rồi, không thể động đậy!

"Đơn Cẩn, ngươi mau thả ta ra!” Ta kêu to lên, "Ta là vị ân nhân cứu mạng của ngươi, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?”

Ta muốn đốt lửa!

"Câm miệng!”

Giọng nói lạnh lùng của Đơn Cẩn vang lên trên đầu ta, ta đang muốn chửi ầm lên thì hắn ta lại chọc vào điểm trên người ta.

Ch.ết mất thôi, ta nói không ra lời.

Ta trợn trắng mắt nhìn lên, nhưng hắn cố tình ở phía sau ta, ta không thể ngủ với hắn được rồi.

Rất tức giận...

Trong lòng taa đang nghĩ đến việc xẻ thịt hắn ta bằng một con dao làm bếp lớn thì đột nhiên một cảm giác lạnh lẽo dán vào lưng ta.

Đơn Cẩn ho khan, giọng nhiễm vẻ mệt mỏi: “Tĩnh tâm, chịu đựng đêm nay, thuốc sẽ hết tác dụng.”

Toàn thân hắn lạnh ngắt, cái lạnh không ngừng truyền sang ta, dần dần đè nén nhiệt độ trong lòng ta.

Giữa những cơn ho thỉnh thoảng của hắn, thế mà ta thực sự nặng nề chìm vào mộng đẹp.

Ta có một giấc mơ.

Trong giấc mơ, ta và Đơn Cẩn đã có một trận hỗn chiến, không phân thắng bại.

10

Sau đó ta liền mang thai, ba ngày sau ta sinh ra một lứa con ốm yếu, tất cả đều giống hệt Đơn Cẩn, hơn nữa âm thanh đầu tiên sau khi sinh ra không phải là khóc mà là ho khan.

Ta bị doạ tỉnh cả ngủ.

Khi ta đưa tay ra sờ thì bên cạnh không có ai.

Có một bộ quần áo được chuẩn bị sẵn đặt trên giường.

Ta phải mất rất nhiều công sức mới mặc được nó, vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy Tiểu Hoa đang ngồi xổm dưới gốc cây hoa mộc to có mùi thơm ngọt ngào, vẫy cái đuôi và gặm một khúc xương to như cái đầu của mình.

Ta ngồi xổm xuống, thở dài với nó: “Đêm qua chúng ta đã như vậy rồi, hắn không có tiến thêm một bước, quả nhiên là không được.”

"Gâu gâu gâu......"

Tiểu Hoa phụ họa với ta.

Ta trả lại khúc xương lớn cho nó, vẻ mặt phiền muộn: “Một người đàn ông đẹp trai như vậy tại sao lại không được cơ chứ… ” Ta chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì một ma ma đã đến mời ta và nói rằng cha của Đơn Cẩn, Trấn Bắc hầu, muốn gặp ta.