Một Chú Một Em

Chương 14: Hoàng tử của mình đang trước mặt còn không nhận ra



Nghĩ đến kế hoạch tỏ tình, cô gái bỗng thấy thấp thỏm. Đỗ Quân Viễn đang ngồi trước mặt, không biết chú ấy nghĩ gì về mình. Có tình cảm gì với mình không...

Muốn biết thì chỉ còn một cách.

- Chú này...

Vừa mở lời thì một hình bóng xẹt qua tâm trí Minh Tuệ. Cô giật mình lẩm bẩm trong miệng:

"Gì vậy, tự dưng nghĩ tới Đỗ tổng..."

Người đàn ông thấy lạ liền hỏi:

- Sao thế?

- Ơ... à... dạ không. Không có gì ạ.

Trong khoảnh khắc cô muốn nói ra tình cảm nằm sâu trong đáy tim, cô đã nhớ tổng giám đốc, người đã lạnh lùng nói ra những lời khiến cô đau như bị dao cứa. Nhưng kì lạ, người này cũng đã cho cô chút ấm áp, dù chỉ là một khoảnh khắc nhỏ...

- Mun? Sao em lại ở đây?

Một giọng nói quen thuộc, Minh Tuệ đưa mắt nhìn lên.

- Đ-Đỗ tổng!?

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới. Sao ông chú này linh thiêng vậy? Không chừng sau này xuống mồ rồi đốt nhang muỗi cũng lên.

Sau khi Quân Viễn nhìn thấy người đàn ông đang ngồi đối diện Minh Tuệ thì sắc mặt thay đổi. Ông ta đan hai tay vào nhau, nhếch mép cười:

- Đã lâu không gặp.

Quân Viễn không trả lời mà ngay lập tức kéo cổ tay Minh Tuệ đi thẳng ra cửa nhà hàng. Dường như chú dồn khá nhiều lực khiến cô phải kêu lên vì đau.

Đường phố bên ngoài yên ắng, chỉ có vài người đi bộ bên vỉa hè đối diện. Dưới ánh đèn đường sáng rỡ, Quân Viễn giữ chặt cổ tay Minh Tuệ, tay còn lại của anh chỉ về phía nhà hàng, nơi cả hai vừa đi ra:

- Em nghĩ cái gì trong đầu mà lại đi ăn với thằng đó!?

Minh Tuệ giật tay ra, tức giận đáp trả:

- Thằng đó!? Ai cho chú gọi Quân Viễn của tôi như vậy?

Quân Viễn khựng lại vài giây, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Ý em là sao? Hắn đâu phải...

- Chú tưởng trên đời chỉ có một mình chú mang cái tên đó thôi hả? Suýt nữa thì tôi nhầm chú với hoàng tử năm xưa của tôi rồi!

Giọng điệu Minh Tuệ giận dữ, nhưng Quân Viễn nghe ra có chút đáng yêu. Chú bật cười:

- Ha ha, hắn ta lừa em đó.

- L-Lừa?

Quân Viễn chủ động xắn tay áo. Cánh tay của chú đưa lên, từng cuộn cơ hiện lên cùng vết sẹo chứa đầy kí ức. Chú thở dài:

- Hoàng tử của mình đang trước mặt còn không nhận ra...

- Ơ... ủa... nh-nhưng...!?

Minh Tuệ lắp bắp. Cô vừa mừng vừa xấu hổ. Quân Viễn kéo tay áo về lại cổ tay rồi nói tiếp:

- Bây giờ bình tĩnh nói chuyện được chưa?

Cô gái nhỏ gật đầu, không dám đáp lời. Thật ra chú không trách cô, chính bản thân chú cũng không nhớ cái tên Lâm Minh Tuệ, chỉ quen thuộc với "Mun". Mãi đến khi nghe đến cụm "chú-em" thì mới vỡ lẽ.

Quân Viễn chống 1 tay lên hông đầy nam tính, chú nói đùa:

- Vậy ra... khi có người mắng chửi chú, em sẽ phản ứng thế này hả?

Minh Tuệ bối rối:

- Kh- không phải...

- Cũng bất ngờ thật. Giờ em lại nhận một người khác làm hoàng tử cơ đấy.

Đối phương càng nói, Minh Tuệ càng ngượng:

- Ch-Chẳng phải em đã nhận ra chú từ đầu rồi sao? Tại chú khác quá... còn dữ với em, nên em mới nghĩ là không phải... Với lại... người ta nhìn tươi tắn, năng động... giống chú ngày xưa...

Cô gái nhỏ phân bua một tràng dài. Quân Viễn đứng đó lặng nhìn. Ở bên Minh Tuệ, chú có cảm giác yên bình và tin tưởng, thứ mà khó ai có thể mang lại.

Quân Viễn sờ tay lên mặt mình:

- Chú có phẫu thuật thẩm mĩ đâu mà em nhận không ra nhỉ? Nhận diện khuôn mặt dở vậy sao?

- Em đã nói là em nhận ra chú từ đầu rồi mà! Cũng tại...

Câu nói đang dang dở thì Minh Tuệ giật mình:

- Ơ... vậy tại sao khuôn mặt đó nhìn quen nhỉ? Còn biết lí do chú có vết sẹo...

- Em nghĩ kĩ xem là vì sao?

Cô gái gãi đầu ngẫm ngợi. Năm đó, ngoài hai "chú-em" ra, còn một người biết câu chuyện này nữa...

Vĩ Khang.

Đến đây Minh Tuệ tái mét mặt mày. Họng cô cứng lại, đứng trơ mắt ra nhìn Quân Viễn. Hắn ta là nỗi ám ảnh kinh hoàng của tuổi thơ cô. Sự dơ bẩn thối nát bị giấu bên trong lớp vỏ bọc tử tế và giàu có.

Có một cuộc điện thoại gọi tới chen ngang bầu không khí, chú rút máy ra khỏi túi rồi bắt máy:

- Em nghe.

"Đi đâu lâu vậy? Đồ ăn ra sắp nguội hết rồi".

- Chị và bố mẹ cứ ăn đi. Em có chút việc đột xuất.

"Đột xuất? Thế thì ít ra cũng ăn vài miếng chứ".

- Em ra khỏi nhà hàng rồi. Vậy nha chị, em cúp máy đây.

Vị nữ chủ tịch sau khi tắt máy thì nhận ra đứa em trai của mình có gì đó rất lạ. Có lẽ vừa gặp chuyện vui gì chăng?

Ngồi ăn được một lúc thì có tin nhắn đến từ Quân Viễn:

[Sáng mai em mở cuộc họp gấp với bên nhân sự. Chị tham gia luôn nhé. Đừng dẫn thư kí của chị theo]

Đỗ Linh (chủ tịch) buông đũa. Có chút thắc mắc vì sao lúc nãy không nói luôn? Hình như có người bên cạnh nên không tiện? Ngón tay thon dài của người phụ nữ chạm lên màn hình điện thoại, đánh ra một chữ vỏn vẹn.

[Ok]

...----------------...

Chiếc xe bốn bánh hiệu Maybach chạy băng băng trên đường. Quân Viễn ngồi ở ghế lái, lâu lâu liếc sang bên cạnh. Tối nay Minh Tuệ mặc đồ đẹp, trang điểm có phần chững chạc. Tất cả những thứ đó đều dành cho mình chứ không phải Vĩ Khang...

- Rẽ tay phải ạ.

Minh Tuệ chỉ đường để Quân Viễn đưa về nhà trọ. Đến trước cửa, chú nhìn một lượt. Khu này xung quanh tối tăm, đèn đường thì le lói, không đủ sáng.

Đợi Minh Tuệ bước xuống xe, Quân Viễn buột miệng nói:

- Mun, em có thể...

Khi cô bé quay lại, Quân Viễn lắc đầu:

- Mà thôi, không có gì. Vào nhà cẩn thận.

Minh Tuệ rời đi được một lúc. Quân Viễn vẫn ngồi im trong xe, tay xiết chặt chiếc điện thoại. Vừa nãy muốn hỏi số để tiện liên lạc, nếu đi đêm có thể gọi chú chở về cho an toàn.

Nhưng tại sao lại không dám? Tự nhiên lại thấy ngại trước con bé...