Một Chút Ngọt Ngào

Chương 47: Cảm ơn anh



Công việc ở bệnh viện thú y không phức tạp như tưởng tượng ban đầu của Mục Đồng. Từ ngày đầu tiên nhận việc cho đến nửa tháng sau, trong những ngày này cậu đã gặp đủ kiểu "bệnh thú", quả thực như lời bác sĩ La nói, có không ít đứa khó tính khó nết, hiển nhiên kiên nhẫn trao đổi là điều không thể thiếu. Ngoài chuyện này ra, Mục Đồng cũng học được phải tùy cơ ứng biến, thời điểm thích hợp phải cho ít quả ngọt để dỗ dành, vấn đề nào cũng được giải quyết dễ dàng.

Cùng với công việc bận bịu, số lần cậu đến CR cũng ít hơn trước.

Đáp lại yêu cầu của nhóm khách hàng, dạo gần đây bác sĩ La đang nghiên cứu cải tiến một loại thức ăn ướt cho thú cưng chứa nhiều dinh dưỡng hơn. Hiện tại hạng mục công việc này vẫn đang trong giai đoạn cải thiện, để thu thập thêm nhiều ý kiến, anh ta phân phát một ít mẫu thức ăn dùng thử cho người nuôi thú cưng quanh mình.

Mục Đồng cũng hỏi xin bác sĩ La mấy lon thức ăn ướt, đợi đến ngày nghỉ tới CR chơi, cậu sẽ nhờ Mỹ Mỹ ăn thử rồi phản hồi.

"Mộc Dũng ơi, sao gần đây không thấy anh đến, anh đi đâu thế?"

"Gần đây anh tìm được việc làm ở bệnh viện thú y, bây giờ mỗi ngày anh đều bận, nhưng hôm nay được nghỉ nên anh qua chơi một lát."

Mục Đồng khui mấy lon thức ăn ướt mà cậu mang đến, dùng thìa nhỏ đút từng muỗng cho Mỹ Mỹ.

Khẩu phần mẫu thức ăn dùng thử không nhiều, ăn một chốc đã vào hết trong bụng nhóc chó.

"Trong mấy loại thức ăn ướt em ăn lúc nãy, em thấy vị nào ngon hơn?"

"Em thích cái này." Mỹ Mỹ dùng mũi đẩy cái lon nhỏ màu vàng: "Vị này ngon nhất."

"Ừ ừ, vậy mấy vị khác em thấy sao?" Mục Đồng hỏi tiếp.

"Cái này bình thường, bên trong có cà rốt, em không thích lắm; còn cái vị cá thì tanh quá, anh có chắc cái này không phải thức ăn cho mèo không?"

Mục Đồng lấy sổ tay ghi chép trong balo ra, ghi lại từng ý kiến của Mỹ Mỹ.

Lúc lật sang trang khác, một tấm tờ rơi được kẹp trong sổ tay rơi xuống sàn, Mỹ Mỹ tò mò đi tới liếc nhìn mấy cái, hình như nó rất hứng thú với ảnh chụp chú chó trên mặt tờ rơi.

"Mộc Dũng ơi, đây là gì thế?"

Mục Đồng nhặt tờ rơi lên, nói cho nhóc chó biết: "Là một hạng mục mở rộng của bệnh viện thú y dạo gần đây."

Hiện tại gia đình nuôi thú cưng ngày càng nhiều, không ít người xem thú cưng như người nhà của mình, nếu thú cưng mắc bệnh, chủ của chúng buộc phải đối diện với chi phí cao ngất ngưởng.

Nhắm đến thị trường này, mấy năm gần đây, rất nhiều công ty bảo hiểm chuyên cung cấp các loại bảo hiểm chữa trị cho thú cưng.

Bệnh viện nơi Mục Đồng làm việc là một trong những bệnh viện cho hưởng bảo hiểm. Đến cuối năm, mọi ngành nghề đều bước vào giai đoạn cuối đẩy mạnh hiệu suất, gần đây công ty bảo hiểm tung ra mấy loại dịch vụ bảo hiểm hoàn toàn mới cho thú cưng, Mục Đồng tiện tay lấy một tờ về nghiên cứu.

Mỹ Mỹ chưa từng nghe nói những thứ như bảo hiểm, nó vẫn khiêm tốn học hỏi Mục Đồng như trước: "Bảo hiểm cho thú cưng là gì vậy anh?"

"Nếu em bị bệnh, sau khi đến bệnh viện khám bệnh xong, em có thể nhận được chi phí hoàn trả."

Từ "hoàn trả" cực kỳ quen thuộc với nhóc chó, bình thường khi nhân viên trong tiệm đi công tác làm việc trở về, họ đều tìm Dịch Nhiên để được hoàn trả chi phí cho công tác.

Mỹ Mỹ nhảy phắt khỏi sàn: "Em cũng muốn mua một gói bảo hiểm cho thú cưng, Mộc Dũng ơi, anh nói với A Nhiên giúp em được không?"

"Anh Nhiên, anh cũng đến mua đồ à?" Dịch Nhiên vừa ra khỏi cửa hàng tiện lợi thì nghe thấy ai đó gọi mình.

Là Lão Mã, hắn hỏi chủ tiệm một gói thuốc lá Hồng Song Hỷ, sau khi thanh toán, Lão Mã xé mở thuốc lá trong tay, đưa đến trước mặt Dịch Nhiên.

"Hút một điếu nhé?"

"Thôi, cậu hút đi." Tầm mắt của Dịch Nhiên rơi trên cánh cửa kính của CR.

Lão Mã chỉ Mục Đồng đang ngồi trong sảnh chính: "Đồng Đồng lại độc thoại cùng Đa Đa rồi, không biết có phải do đã thấy nhiều lần rồi hay không, mà bây giờ em lại cảm thấy cảnh tượng này rất đỗi bình thường." Hắn nói xong thì cười to haha.

"Cậu cảm thấy em ấy đang độc thoại?"

"Không thì thế nào?" Lão Mã thấy vô cùng ngạc nhiên trước câu hỏi của Dịch Nhiên: "Chẳng nhẽ chó còn biết nói chuyện nữa hả?!"

"Chưa chắc."

"Ý anh là sao?" Lão Mã hơi hoang mang.

Dịch Nhiên vỗ vai hắn, anh cũng không giải thích, quay người vào tiệm trà sữa kế bên.

Lúc về CR, tay anh cầm một ly trà sữa socola 70% đường, để trên chiếc bài trước mặt Mục Đồng.

"Cảm ơn anh." Mục Đồng biết anh muốn mời cậu uống nên dứt khoát nhận trà sữa.

Cậu của hiện tại không còn dè dặt từng li từng tí, cẩn trọng khách sáo khi tiếp xúc với Dịch Nhiên nữa.

Một tấm gì trông như tờ rơi của bệnh viện thú y được để trên mặt bàn, Dịch Nhiên tiện tay cầm lên xem qua.

Bây giờ đang đúng lúc, Mục Đồng nói: "Bệnh viện thú y đó hợp tác với công ty bảo hiểm, tung ra mấy loại bảo hiểm chữa trị cho thú cưng, nội dung rất toàn diện, vả lại giá cả cũng không đắt. Nếu Đa Đa chưa mua bảo hiểm, chi bằng anh thử cân nhắc mua cho nó một cái xem sao?"

Ánh mắt của Dịch Nhiên loanh quanh trên tờ rơi, anh khẽ xoa cằm, không biết đang suy tư điều gì.

Mục Đồng sợ đối phương cảm thấy cậu có ý định chào hàng nên nói thêm: "Em không phải đang quảng cáo đâu, không có tiền hoa hồng, mua hay không đều tuỳ anh có thích không thôi."

Mục Đồng đặt tờ rơi quảng cáo xuống, chỉ vào một dịch vụ nào đó trên tờ rơi cho cậu xem: "Cái này bán thế nào?"

"Anh quét mã QR bên cạnh, có thể vào thẳng phần đăng ký."

Quy trình bán bảo hiểm cho thú cưng rất đơn giản, sau khi đăng ký thì tải ảnh và thông tin chi tiết của thú cưng nhà mình lên, chọn loại bảo hiểm, sau đó thanh toán là xong.

Dịch Nhiên chụp cho Mỹ Mỹ một tấm ảnh thẻ ngay tại chỗ, tiếp đó dựa theo quy trình lần lượt điền thông tin vào.

Mục Đồng đứng bên cạnh xem anh thao tác, phòng hờ kẻo bỏ sót thông tin nào.

Lúc điền tên của thú cưng, Dịch Nhiên không ghi "Đa Đa", mà ghi tên đầy đủ của nhóc chó "Dịch Lực Đa".

"Tên đầy đủ của Đa Đa là Dịch Lực Đa hả anh?"

Mục Đồng quen biết Mỹ Mỹ đã lâu, đến tận hôm nay mới là lần đầu tiên cậu phát hiện hoá ra Đa Đa không phải tên thật của nó, cậu hơi tò mò rốt cuộc cái tên này từ đâu mà có.

Dịch Nhiên nói cho cậu biết: "Lúc còn nhỏ, nó thường uống Ích Lực Đa."

* Ích Lực Đa = Yakult:))), chữ 益 - Ích /yì/ đồng âm với họ của Dịch Nhiên, 易 - Dịch /yì/

Hồi còn bé cơ thể của Mỹ Mỹ rất yếu, đường ruột cũng không khoẻ lắm, vì vậy, bác sĩ cố tình kê một ít sữa Ích Lực Đa không chứa lactose chuyên dùng cho thú cưng cho nó uống, thúc đẩy hấp thu dinh dưỡng.

Cái tên này không phải do Dịch Nhiên nghĩ ra, vì nhóc chó thường uống Ích Lực Đa nên người xung quanh đều thích gọi nó là Ích Lực Đa, đúng lúc đồng âm với họ của Dịch Nhiên, dần dà, tên của nhóc chó đã được quyết định như thế.

Mục Đồng lén nhìn Mỹ Mỹ một cái, nhóc chăn cừu chun mũi, quả nhiên lại đang ghét bỏ bên gốc của mình.

Dịch Nhiên hoàn toàn không hay không biết nỗi bất mãn của nhóc chó, anh hỏi Mục Đồng: "Công việc bên phía bệnh viện thú y sao rồi? Anh thấy hình như dạo này em bận lắm."

"Hơi bận một chút thôi." Ngoại trừ việc tiếp nhận "bệnh thú" mới, giúp đỡ chăm sóc các bé thú nằm viện cũng là một trong những công việc thường ngày của cậu.

"Cơ mà cũng phong phú lắm." Mục Đồng nói.

Bây giờ đang là giữa tháng 1, cuối tháng chính là Tết Âm lịch, Dịch Nhiên hỏi cậu: "Chừng nào em được nghỉ Tết?"

"Hồi trước em nghe bác sĩ La nói là một ngày trước Giao thừa."

Nhưng cân nhắc đến việc tới lúc đó khả năng sẽ có những bé thú khác cần thăm khám hoặc nhập viện, nên luân phiên thay ca là việc không thể tránh khỏi, tình hình cụ thể thì phải đợi thông báo.

"Anh hỏi cái này làm gì vậy ạ?"

"Anh muốn hẹn gặp em." Dịch Nhiên bộc bạch thẳng thừng suy nghĩ của mình cho cậu hay: "Được không em?"

Mục Đồng vô thức mím môi, hạ thấp giọng đồng ý: "Dạ được."

Gần đến Tết, nhà nhà đều đang chuẩn bị cho ngày lễ truyền thống lớn nhất trong năm.

Cuối tuần, Mục Đồng cùng mẹ ra ngoài sắm sửa đồ tết, thức ăn cho mèo còn ở nhà cũng gần hết rồi, tiện thể trữ một ít cho đám mèo hoang luôn.

Đồ đạc cần mua rất nhiều, họ bận bịu mua sắm đến tận chạng vạng mới về.

Lúc về đến nhà vừa đúng giờ cơm tối, Hổ Tử và ba anh em mèo của nó đến ăn chực đúng giờ như mọi ngày.

Mục Đồng vừa mới đổ thức ăn cho mèo mới mua vào bát là đám mèo con bắt đầu ăn ngay lập tức, hôm nay chúng nó ăn rất vội, như thể cho kịp giờ.

Hổ Tử vừa ăn vừa giục: "Tụi mình ăn nhanh một tí, tụi mình mà về trễ, mấy con mèo hoang khác có thể giành mất địa bàn đó."

"Mấy em lại đi đánh nhau với mèo hoang khác à?" Mục Đồng quan tâm hỏi han.

Quýt nói: "Không, gần đây tụi em chuyển ổ mèo, vẫn chưa đánh dấu địa bàn mới, nên lát nữa ăn xong phải mau chóng quay về."

"Sao phải chuyển ổ mèo?"

Đám mèo hoang đều có một địa bàn hoạt động cố định, nếu không có tình huống bất ngờ phát sinh, tụi nó sẽ không dễ dàng rời bỏ khu vực mà mình đã quen thuộc.

Bình thường mấy anh em Hổ Tử định cư trong căn nhà xập xệ bỏ hoang gần khu dân cư, Ngưu Ngưu nói cho Mục Đồng biết, mấy hôm nay căn nhà nhỏ xập xệ mà tụi nó ở bị đội thi công đập bỏ, trong thoáng chốc đám mèo hoang mất chỗ dừng chân, buộc lòng phải tìm chỗ trú khác.

Điểm đặt chân mới là một vùng đổ nát cỏ dại mọc um tùm, không thể che mưa chắn gió như căn nhà kia, cũng cách rất xa khu dân cư Mục Đồng ở, ở giữa còn bị chia tách bởi một con đường quốc lộ giăng đầy hiểm họa.

Điều kiện sinh tồn của mèo hoang vốn đã không tốt, giờ đây còn phải đối mặt với mùa đông khắc nghiệt, Mục Đồng khá lo lắng về việc này.

Cậu nói với đám mèo: "Bây giờ buổi tốt rất lạnh, nếu các em không tìm được chỗ ổn định, vậy thì tạm thời tới nhà anh ngủ là được."

Đưa ra quyết định này hoàn toàn là tạm thời, sau đó khi Mục Đồng thương lượng với mẹ, lòng cậu vẫn luôn thấp thỏm không yên, dẫu sao cho mèo hoang ăn và tạm thời cho chúng ở trong nhà là hai chuyện khác hẳn nhau.

"Cho tụi nó ở lại một khoảng thời gian mà thôi, đợi sau này tiết trời ấm hơn, đám mèo hoang tìm được chỗ ở thích hợp thì sẽ rời đi." Mục Đồng lo mẹ sẽ từ chối, cậu lần lữa câu này trong đầu rất lâu mới nói ra.

Mục Hy Tình nghe xong thì nói với vẻ bình tĩnh: "Dù sao cũng cho ăn lâu vậy rồi, không thì dứt khoát nhận nuôi tụi nó luôn đi."

Câu trả lời mà mẹ đưa ra nằm ngoài dự liệu, vẻ ngạc nhiên mừng rỡ không thể giấu của Mục Đồng tràn ra khỏi đáy mắt: "Được hả mẹ?"

"Được hay không còn phải xem nguyện vọng của đám mèo con thế nào, bình thường tụi nó đều tự do tự tại ở ngoài quen rồi, chưa chắc sẽ chịu bị con người nuôi nhốt đâu."

"Mẹ cứ để đó cho con, con nói với tụi nó cho."

"Con nói với tụi nó thế nào? Nói tiếng mèo à?" Mục Hy Tình trêu cậu.

"Dù sao con cũng có cách mà."

Chuyện nhận nuôi phải dựa theo mong muốn của hai bên mới thực hiện được, Mục Đồng thấy mẹ nói đúng, phải tôn trọng ý kiến của đám mèo.

Cậu gọi mấy anh em Hổ Tử đến trước mặt mình, nói với chúng nó: "Mẹ anh nói muốn nhận nuôi tụi em, tụi em thấy sao?"

Quýt chớp mắt: "Ý là sau này tụi em vẫn có thể tiếp tục ở lại đây hả?"

Mục Đồng gật đầu: "Tụi em chịu không? Nếu tụi em đồng ý, ngày mai anh sẽ chuẩn bị một vài đồ dùng sinh hoạt cho tụi em."

"Còn gì cần chuẩn bị nữa hả?" Tiểu Hắc thấy khó hiểu, mèo hoang chúng nó không có đồ dùng của riêng mình, dù tốt hay xấu, tụi nó chỉ có thể chấp nhận những gì đang có trước mắt.

Mục Đồng nói: "Chẳng hạn chuẩn bị bát ăn chuyên dụng cho mấy em, rồi cả ổ mèo các thứ nữa."

Mắt Ngưu Ngư bừng sáng: "Giống cái ổ mềm mềm, đẹp ơi là đẹp mà bình thường mấy con mèo yếu ớt ở cửa hàng thú cưng hay ngủ hả?"

"Đúng rồi."

"Em muốn một cái ổ mèo hình bí ngô được không anh?" Ngưu Ngưu ngước khuôn mặt đầy vẻ chờ mong: "Em thấy trong khu dân cư có một con mèo nhà chui vào ngủ trong cái ổ mèo như này, em luôn muốn thử xem, nhưng chưa có cơ hội."

Mục Đồng nghiêm túc lắng nghe yêu cầu của đám mèo, cậu lấy sổ tay ra, liệt kê chi tiết danh sách mua sắm.

Công việc chuẩn bị cần làm khá nhiều, ngoài đồ dùng sinh hoạt cho thú cưng, còn phải tẩy giun trong ngoài cơ thể trước, đến lúc đó cũng phải sắp xếp tiêm ngừa.

Ngày đám mèo chuyển vào vừa đúng Giao thừa. Tối, Mục Hy Tình cố tình nấu một bữa cơm cho chúng nó, chào mừng mấy con mèo chính thức trở thành một phần của gia đình.

Cuối cùng đám mèo hoang lang thang đây đó trong thời gian dài cũng có nơi thuộc về, lần đầu tiên chúng nó nếm được đồ ăn tươi mới do người khác dày công nấu cho mình. Từ ngày hôm nay, mọi thứ đều là sự khởi đầu mới.

"Trong vô thức, mấy đứa nhóc này đã lớn thế rồi." Mục Hy Tình không nhịn được cảm khái một câu.

Mục Đồng biết mặc dù mẹ không ghét động vật, nhưng cũng không thể nói là thích, trước đây quanh khu dân cư có rất nhiều mèo hoang, nhưng bà chưa bao giờ chủ động cho ăn.

Vì tò mò, cậu hỏi Mục Hy Tình: "Mẹ ơi, mẹ bắt đầu cho đám Hổ Tử ăn từ lúc nào vậy ạ?"

"Lâu lắm rồi." Mục Hy Tình nhớ lại.

Bà gặp con mèo hoang đầu tiên khi con bà nhập viện chưa lâu.

Hôm đó, trên đường Mục Hy Tình kéo tấm thân kiệt quệ từ bệnh viện về nhà, bà phát hiện phòng khách có dấu vết bị đột nhập. Một con mèo hoang bị thương ở chân đang co ro trong góc xó phòng khách, cả người cảnh giác nhìn bà chằm chằm, đoán chừng nó nhảy vào từ cách cửa sổ chưa đóng chặt trong nhà bếp.

Con mèo nọ rất nhỏ, có lẽ mới nửa tuổi, thực ra nó biết mình đã bước nhầm vào địa bàn của con người, nhưng vì chân bị thương, nó không thể rời đi.

Ban đầu Mục Hy Tình không định nhúng tay vào, nhưng con mèo hoang đó cứ ở mãi trong nhà không đi, bà thực sự không thể nào nhắm mắt làm ngơ được, chỉ đành tạm thời cho nó ở lại dưỡng thương.

Có lẽ sức sống của con mèo hoang khá mạnh, sau khi nó nghỉ ngơi mấy hôm, cái chân bị thương đã có thể đi lại như thường.

Sau khi con mèo hoang đó đi, một khoảng thời gian sau nó lại quay lại tìm Mục Hy Tình, thỉnh thoảng còn mang chuột con và ếch con mà mình bắt được đến cho bà.

Dường như con mèo đang dùng cách thức của mình để bày tỏ lòng biết ơn.

Từ khi con trai gặp chuyện, cuộc sống của Mục Hy Tình rơi thẳng xuống đáy vực, trong khoảng thời gian đó, gần như mỗi ngày bà đều phải chịu đựng sự dày vò khủng khiếp. Sự xuất hiện tình cờ của con mèo hoang đó, dù ít dù nhiều đã cho bà cảm giác bầu bạn, cũng thêm một chút sức sống cho căn nhà nhuốm bầu không khí trầm lắng này.

Chuyện cho ăn thuở đầu đã bắt đầu vào lúc đó.

Dần dà về sau, con mèo hoang nhỏ đó lớn khôn, có con của mình, lúc đẹp trời, nó sẽ dẫn con mình cùng đến tìm Mục Hy Tình.

Đứa bé đó chính là mẹ của mấy anh em Hổ Tử bây giờ.

Nhưng tuổi thọ của mèo thường rất ngắn, ở thế giới ngoài kia tụi nó chẳng có ai để dựa vào, bất cẩn một chút thôi là lúc nào cũng có thể gặp phải người xấu và đủ chuyện bất ngờ, nhìn những con mèo mình tự tay cho ăn nối đuôi nhau rời đi, nói bà không buồn là giả.

Ngày xưa, bà cũng từng muốn cho mấy con mèo hoang nọ một gia đình ổn định, nhưng chuyện của con trai đã tiêu tốn gần như toàn bộ sức lực của bà, bà thực tình không thể nào đảm đương thêm phần trách nhiệm này.

"Mấy năm nay, mẹ thật lòng cảm ơn mấy bé mèo đó, may sao có tụi nó đi cùng mẹ qua cả chặng đường." Mục Hy Tình nói với con trai: "Bây giờ con đã tỉnh lại, mẹ có thêm thời gian và sức lực để xử lý những việc khác, cũng đến lúc cho mấy đứa lang thang nhiều lông này một nơi để về rồi."

Mục Đồng siết chặt nắm tay: "Mẹ ơi, bây giờ con đang đi làm, có thu nhập, có thể giúp mẹ nuôi tụi nó."

Mục Hy Tình biết rõ con trai muốn giảm bớt gánh nặng giúp bà, bà cười vui vẻ: "Được, mẹ biết rồi."

Mấy con mèo hoang đã lấp đầy bụng bắt đầu dạo quanh khám phá khắp nhà với vẻ tò mò.

Ngoại trừ Ngưu Ngưu, đây là lần đầu tiên đám Hổ Tử bước vào căn nhà này.

Quýt phát hiện trong phòng Mục Đồng có con cá nhỏ mà anh em tụi nó đồng tâm hiệp lực bắt được.

Con cá chép đã được nuôi mấy tháng, mập hơn trước nhiều, cái bể cá mua khi trước đã sắp không chứa nổi cơ thể của nó nữa. Gần đây Mục Đồng cứ nghĩ, chi bằng khi nào rảnh rỗi đưa nó về chỗ ông Trương cho rồi.

Quýt nằm ngoài trên bể cá, dùng vuốt gạt nước trong bể: "Đồng Đồng, anh vẫn chưa ăn con cá chép này à?"

Hổ Tử và Tiểu Hắc nghe tiếng cũng chạy qua vây xem.

Ngưu Ngưu nói cho tụi nó biết: "Vì Đồng Đồng không nỡ ăn, nên anh ấy nuôi con cá này đó."

Hổ Tử nghe xong thì nói với Mục Đồng: "Hồ cá trong nhà ông Trương nhiều cá chép lắm, anh đừng tiếc của thế, cùng lắm là ăn hết con này, tới lúc đó tụi em lại bắt cho anh một con khác."

"Đừng, sau này tụi em đừng tuỳ tiện qua nhà người ta lấy đồ của họ nữa, như thế không đúng, biết chưa?" Mục Đồng dạy bảo mấy con mèo.

Quýt nói: "Nhưng tụi em muốn cảm ơn anh mà, nếu không được làm thế thì tụi em không báo đáp anh được."

"Các em có thể dùng "ẳng grù grù" để bày tỏ lòng biết ơn."

Mấy con mèo đồng loạt ngoẹo đầu: " 'Ẳng grù grù' là gì?"

Hoá ra không phải từ ngữ thông dụng của chó mèo à?

Mục Đồng nói với tụi nó: "Đó là một cách bày tỏ tâm tư tình cảm, Mỹ Mỹ nói cho anh biết đó."

"Tụi em là mèo mà, mèo không dùng cách bày tỏ tình cảm của chó, tụi em có cách biểu đạt của riêng mình."

Hổ Tử nói xong thì cùng Quýt, Tiểu Hắc, Ngưu Ngưu vây quanh Mục Đồng, vừa thốt ra những tiếng grù grù grù grù trằm lắng, vừa đặt vuốt lên người Mục Đồng rồi giẫm nhẹ.

Đệm thịt mềm mại nối tiếp nhau đè lên người cậu, Mục Đồng thấy hơi ngứa, cậu rất muốn cười nhưng vẫn cố gắng nhịn.

Đám mèo con anh một câu em một câu nói với cậu rằng:

"Đồng Đồng, hôm nay là lần đầu tiên em được ăn thức ăn cho mèo ngon như thế! Cảm ơn anh và mẹ anh nhé."

"Bát cho ăn mới mua đẹp lắm, tụi em rất thích."

"Cuối cùng em cũng được ngủ trong ổ mèo hình bí ngô, bên trong thật sự ấm áp thoải mái quá trời luôn á, cảm ơn anh, Đồng Đồng."

"Còn nữa, cảm ơn anh đã cho tụi em một gia đình."

***

Khuyển Thăng

Ẳng grù grù, lát nữa gặp~