Một Chút Ngọt Ngào

Chương 63



Mục Hy Tình cảm giác, hình như bà đã phát hiện một chuyện động trời.

Có lẽ vì chuyện này đến quá đột ngột, đại não của bà tạm thời rơi vào trạng thái đơ cứng, một lúc lâu sau mới dần bình ổn lại.

Quý Huyên một mực khẳng định, tối hôm sinh nhật Dịch Nhiên, thằng bé đã ở riêng với người yêu.

Nhưng Mục Đồng lại nói, tối đó con ăn mừng sinh nhật cùng Dịch Nhiên.

Con trai bà không biết nói dối, nếu lúc đó con không nói thật, chắc chắn Mục Hy Tình có thể nhìn thấu ngay.

Nếu Mục Đồng nói thật, vậy nói cách khác, vào tối ngày sinh nhật của Dịch Nhiên, quả thực con đã ăn mừng sinh nhật cùng đối phương.

Vậy... chẳng nhẽ người yêu mà Dịch Nhiên nói chính là Mục Đồng?

Phân tích như thế, dường như đúng là có khả năng này.

Trước đây Mục Hy Tình chỉ một lòng để tâm chuyện chữa bệnh của con trai, nên khó tránh khỏi lơ là những phương diện khác.

Nhưng thực ra chỉ cần quan sát kỹ, tất thảy đều lưu lại dấu vết.

Chẳng hạn, rõ ràng quan hệ hiện tại của con bà và Dịch Nhiên còn tốt hơn quan hệ với Quý Nhuệ.

Chẳng hạn, rất lâu về trước, thực chất Mục Đồng cũng để lộ một vài dấu hiệu ở phương diện này.

Hồi cấp ba, Mục Hy Tình vào phòng con trai quét dọn vệ sinh giúp cậu, lúc dọn dẹp, bà vô tình phát hiện mấy cuốn tiểu thuyết đam mỹ dưới gối của con.

Lúc đó Mục Hy Tình không hề biết đam mỹ là gì, dưới sự tò mò, bà tiện tay lật mở cuốn sách xem thử, phát hiện sách viết về những mối quan hệ mập mờ giữa con trai và con trai.

Giờ cơm tối, Mục Hy Tình hỏi con bà mấy câu, lúc đó ánh mắt của con bà nhuốm vẻ hoảng hốt, vội vàng giải thích với bà, đó là sách mà mấy người bạn trên lớp cho con mượn đọc.

Có lẽ từ lúc đó, con trai bà đã nhận thức được xu hướng tính dục của mình, nhưng lại không dám bộc bạch với bà, sợ sau khi mẹ biết chuyện sẽ nổi cơn thịnh nộ, đau lòng hoặc khó chịu, rồi sửa lại xu hướng tính dục của con.

Mười mấy năm sống dưới một mái nhà với con trai, nhưng Mục Hy Tình phát hiện ra rằng, thì ra với tư cách một người mẹ, hiểu biết của bà về con mình lại ít đến thảm thương.

Bà không phải kiểu phụ huynh có suy nghĩ bảo thủ, nhất là sau khi trải qua nỗi đau suýt nữa đánh mất con mình vào năm năm trước, Mục Hy Tình đã xem nhẹ rất nhiều chuyện.

Tất nhiên bà bất ngờ và kinh ngạc, nhưng sau khi cảm xúc sửng sốt qua đi, Mục Hy Tình có thể dùng thái độ bình thản để đối diện chuyện này, vì bà nhận ra, so với xu hướng tính dục của con, bây giờ bà càng để ý đến cảm nhận trong lòng Mục Đồng hơn.

Mục Đồng ăn cơm trưa ở nhà Dịch Nhiên rồi mới về, lúc đến nhà, Mục Hy Tình đang ngồi xem phim trong phòng khách.

Đây là một khung cảnh rất bình thường, nhưng hôm nay, nội dung bộ phim đang chiếu hơi khác.

Đó là một bộ phim cũ rất lâu về trước.

Không, trọng điểm là, đó là một bộ phim về tình yêu đồng giới!

Mục Đồng rất thích bộ phim này, dù kết cục đong đầy tiếc nuối nhưng cũng khiến người ta phải rơi lệ, ngày còn đi học, cậu đã xem hơn chục lần, cậu khắc sâu vào ký ức mỗi khung cảnh trong bộ phim này.

Bây giờ bộ phim đang chiếu đến phân cảnh khi tình tiết đã bước vào đoạn kết.

"Về rồi à?" Mục Hy Tình vẫn hỏi han Mục Đồng như mọi ngày, giọng điệu của mẹ nghe chừng không có gì khác thường: "Con ăn trưa chưa?"

"Hồi nãy con ăn ở nhà anh Nhiên rồi, mẹ thì sao?"

"Buổi sáng mẹ đi dạo phố cùng mẹ của A Nhiên, hai mẹ ăn trưa rồi mới về."

"À, vậy ạ." Mục Đồng rót ly nước, ra phòng khách ngồi xuống, cùng Mục Hy Tình xem hết kết cục của bộ phim.

Lúc bộ phim hạ màn, Mục Hy Tình xúc động trăm bề thở dài một hơi: "Đáng tiếc."

"Đáng tiếc gì vậy mẹ?" Mục Đồng biết mẹ đang nói đến kết cục tiếc nuối của bộ phim, nhưng cậu đang giữ suy nghĩ thăm dò nên vẫn cố tình hỏi.

"Rõ ràng cặp tình nhân kia đều rất thích đối phương, nhưng kết quả không thể ở bên nhau, cũng không biết rốt cuộc biên kịch làm cái gì nữa, cứ khăng khăng phải viết ra tình tiết khiến người ta nhói lòng."

"Cặp tình nhân mẹ nói là hai nam chính trong phim ạ?"

"Ngoài hai cậu trai đó, mẹ không thấy người nào khác trong phim yêu nhau cả."

Mục Hy Tình đứng lên duỗi người, bà hoàn toàn mù tịt về đồng tính luyến ái, nhưng bà lại hy vọng có thể hiểu con trai nhiều hơn, vậy nên, cách duy nhất bà nghĩ ra là chỉ có thể bắt đầu từ phim đồng tính.

Có lẽ nội dung của tác phẩm phim ảnh là hư cấu, nhưng dù hư cấu thế nào đi nữa, một vài thứ bên trong cũng liên quan mật thiết đến hiện thực.

Mục Đồng trầm ngâm "dạ" một tiếng, thực ra trong lòng cậu rất muốn thăm dò mẹ nhiều hơn về tình tiết liên quan đến bộ phim, nhưng cậu lại lo rằng nếu nói quá sâu sẽ lộ tẩy mục đích của mình, cuối cùng muốn nói lại thôi.

Cậu đổi câu hỏi: "Hôm nay mẹ và dì Quý dạo phố mua gì vậy?"

"Mẹ không mua gì hết, chủ yếu cùng Quý Huyên chọn quà."

"Chọn quà gì ạ?"

"Chẳng phải khoảng thời gian trước là sinh nhật Dịch Nhiên à, ban đầu dì Quý muốn gọi thằng bé về nhà để tổ chức chúc mừng nó, nhưng tối hôm đó thằng bé ở cùng người yêu, dì Quý muốn bù cho nó một món quà sinh nhật."

Mục Đồng nghe lời trần thuật của mẹ mà lòng thấy hơi chột dạ.

Tối hôm đó sau khi đón sinh nhật cùng Dịch Nhiên rồi về nhà, cậu cũng không định nói cho mẹ biết, nhưng cậu lại quên mất chuyện Quý Huyên và Mục Hy Tình quen biết nhau, chỉ cần hai người đối chiếu lời kể với nhau thì tất thảy đều được phơi bày.

Mục Đồng không thoải mái, cậu không dám nhìn thẳng mắt mẹ, khẽ cúi đầu, láo liên giữa hai cốc nước trên bàn trà.

Có những chuyện sớm muộn gì cũng phải nói ra, giờ đây gia đình này chỉ còn hai mẹ con họ, Mục Hy Tình chọn cách nói thẳng, đi thẳng vào vấn đề với con trai.

"Bây giờ con và Dịch Nhiên đang hẹn hò à?" Không chất vấn hùng hổ, giọng điệu của mẹ cực kỳ bình tĩnh.

Mục Đồng thấy da đầu tê rần, im lặng hồi lâu mới sượng cứng khẽ gật đầu một cái, trả lời một cách khô khan: "Dạ."

May sao đã có thời gian tiêu hoá tin này, Mục Hy Tình nghe được đáp án thẳng thắn con trai đưa ra, lòng bà nhẹ nhõm nhiều.

"Mẹ ơi, con không cố ý giấu mẹ." Mục Đồng cảm giác hình như mình đã làm sai, lúc nói chuyện cũng thiếu tự tin: "Con chỉ, không biết phải nói với mẹ thế nào..."

Rất lâu về trước, cậu cũng từng mường tượng khung cảnh một ngày nào đó trong tương lai sẽ phải thẳng thắn với mẹ xu hướng tính dục của mình.

Cậu đã nghĩ có khả năng mẹ sẽ giận tím mặt, hoặc vì quá thất vọng mà ngồi một mình lặng lẽ rơi lệ.

Hiện tại, phản ứng của Mục Hy Tình bình tĩnh thế này lại là điều cậu chưa bao giờ dự liệu.

Mục Đồng hơi lo, dưới mặt biển êm đềm có thể là ngọn núi lửa chực chờ phun trào.

Cậu cam chịu nhắm hai mắt lại, chờ đợi núi lửa phun trào dung nham nhấn chìm cả người cậu.

Mấy phút sau, mặt biển êm đềm vẫn không một gợn sóng.

Cậu không thấy núi lửa phun trào, mà đợi được một câu hỏi đầy quan tâm từ mẹ: "Con thích thằng bé không?"

Mục Đồng đắn đo hồi lâu mới gật đầu, thành thật thừa nhận: "Dạ thích."

Mục Hy Tình gật đầu, tỏ ý đã hiểu, bà lại hỏi con trai: "Vậy thằng bé có tốt với con không?"

"Siêu tốt luôn ạ."

Vậy là đủ rồi.

Ngoài chuyện này ra, dường như Mục Hy Tình cũng không định dò hỏi những chuyện khác.

Trái lại điều này khiến Mục Đồng bồn chồn lo sợ, cậu hỏi: "Mẹ ơi, mẹ không muốn hỏi con gì nữa à?"

Chẳng hạn, cậu thích con trai từ khi nào? Tại sao lại thích con trai? Là bẩm sinh đã thế hay sau này mới thay đổi...

Mục Hy Tình cười, duỗi tay vỗ trán cậu: "Chẳng nhẽ con thích con trai thì con không phải con của mẹ?"

Đôi mắt của cậu cay xót vì câu nói của mẹ, cậu khẽ hít mũi, lắc đầu.

Mục Hy tình nói với cậu: "Trước đây mẹ từng nói với con rồi, con vui là được, những chuyện khác không quan trọng."

Cậu sinh ra trong gia đình đơn thân, trước đây cậu luôn ngưỡng mộ một nhà ba người người ta vui vẻ hòa thuận, đến tận hôm nay, cậu mới nhận ra, thì ra mình thật sự rất may mắn.

Ngưu Ngưu nói đúng, cậu rất may mắn, vì cậu có một người mẹ cực kỳ yêu thương cậu.

Buổi tối lúc về giường đi ngủ, Mục Đồng nhận được một bức ảnh do Dịch Nhiên gửi đến.

Quý Huyên mua cho anh một chiếc ghế mát xa làm quà sinh nhật, nhưng thể tích của ghế mát xa thực sự quá lớn, để ở góc nào trong phòng khách cũng quá chiếm chỗ, bây giờ anh hơi đau đầu vì không biết phải để ghế mát xa ở chỗ nào mới tiết kiệm được một ít không gian.

[Mục đồng]: Ghế mát xa thoải mái không anh?

[R]: Cũng tạm, chiếm diện tích quá.

[R]: Anh nghe mẹ anh nói, hôm nay bà ra ngoài dạo phố, chọn ghế cùng dì Đồng.

Mục Đồng chuẩn bị trả lời tin nhắn, mới gõ được mấy chữ, Dịch Nhiên đã gọi đến.

"Sao không gõ chữ?" Mục Đồng hỏi.

"Trước khi ngủ muốn nói chuyện cùng em, nghe giọng của em." Giọng Dịch Nhiên hơi uể oải, có vẻ cũng thấm mệt.

"Ngoài ghế mát xa, mẹ anh còn nói chuyện nào khác với anh không?"

"Có, bà bảo lần sau rảnh thì dẫn người yêu về cho bà nhìn xem."

Ủa? Nói vậy, chẳng nhẽ Mục Hy Tình chưa nói cho Quý Huyên biết?

Mục Đồng suy tư một hồi rồi nói với Dịch Nhiên: "Mẹ em biết chuyện em và anh yêu nhau rồi."

Có vẻ Dịch Nhiên cũng không lường được, đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc mới cất lời: "Dì có nói gì không?"

"Mẹ hỏi em có thích anh không."

Hình như Mục Đồng nghe thấy hơi thở của người bên kia khá nặng nề.

"Vậy... em trả lời thế nào?"

"Đương nhiên em nói thích rồi."

"Sau đó mẹ lại hỏi em là anh có tốt với em không."

"Em nói siêu tốt luôn."

"Sau khi nghe xong, mẹ rất yên tâm."

Mục Đồng trốn trong chăn, nâng điện thoại cười thầm.

Đầu xuân sang là điềm báo vạn vật sống lại, chuyện hồi phục sức khoẻ và cả quan hệ giữa hai người, dường như tất thảy đều đang tiến triển theo chiều hướng tích cực, thuận buồm xuôi gió.

Quý Nhuệ biết chuyện Mục Đồng sẽ quay lại trường vào nửa cuối năm từ chỗ mẹ mình, đúng lúc mấy ngày gần đây cậu chàng về trường họp lớp, lúc gửi tin nhắn cho Mục Đồng, cậu chàng tiện thể hỏi cậu một câu.

[Quý Nhuệ]: Đồng Đồng, hai hôm nữa tớ về trường đại học tham gia họp lớp, cậu muốn đi cùng tớ không? Dù gì bây giờ tớ cũng là đàn anh của cậu, dẫn cậu đến trường trước làm quen trường học tương lai của cậu nhé.

Lúc nhận được tin nhắn, Mục Đồng đang ở cùng Dịch Nhiên.

Cậu biết Dịch Nhiên cực kỳ thích ghen với Quý Nhuệ, vậy nên, trước khi trả lời đối phương, cậu vẫn thận trọng đưa tin nhắn cho Dịch Nhiên xem qua.

Dịch Nhiên liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, hỏi: "Em muốn đi không?"

Mục Đồng gật đầu, đáp một tiếng "dạ".

Cậu đã bỏ lỡ trường đại học mình đăng ký thuở đầu trong năm năm, bây giờ có cơ hội, cậu muốn đến xem thử.

Trái lại Dịch Nhiên rất ủng hộ: "Em muốn đi vậy thì đi thôi."

Đương nhiên có một điều kiện tiên quyết: "Đến lúc đó anh đi cùng em."

Quý Nhuệ không ngờ Dịch Nhiên cũng đi cùng, hôm xuất phát, lúc thấy ông anh mình xuất hiện, cậu chàng chợt thấy khó hiểu.

"Anh, sao anh cũng tới?"

Dịch Nhiên mở miệng là móc mỉa cậu chàng: "Muốn tới thì tới, còn cần báo cho mày biết chắc?"

Quý Nhuệ đã quen với giọng điệu nói chuyện của ông anh mình, mặt dày đi ké xe anh: "Anh cũng lái xe à, thế lại vừa hay, tư thế kỹ thuật lái của anh vững vàng, em ngồi xe anh."

Thằng nhóc này chỉ muốn ngồi mát ăn bát vàng thôi, Dịch Nhiên biết tỏng cái nết của cậu chàng.

Đại học K ở thành phố kế bên, lái xe từ đây qua đó tốn chừng ba tiếng đồng hồ.

Buổi sáng lên đường, có thể đến nơi trước giờ cơm trưa.

Quý Nhuệ và bạn đại học của cậu chàng hẹn nhau ở một nhà hàng nào đó gần trường, Dịch Nhiên thả cậu chàng xuống xe, trước khi đi anh nói với cậu chàng: "Về sau sống chết mặc bây."

"Dạ dạ dạ, các anh chơi của các anh, anh à anh thích làm gì thì làm đi." Quý Nhuệ vẫy tay với anh, thấy Mục Đồng vẫn chưa xuống xe, cậu chàng giục: "Đồng Đồng, anh tớ sắp đi rồi, cậu còn không xuống nữa là anh ấy đuổi xuống đấy."

"Chị dâu mày không chung đường với mày."

Dịch Nhiên lại bất thình lình xuất chiêu, vừa nói vậy đã khiến cả Mục Đồng và Quý Nhuệ hoảng hồn.

Quý Nhuệ thần kinh thô, một lúc lâu sau vẫn chưa hiểu mô tê gì, mặt ngơ ngác nhìn khắp xung quanh: "Ai là chị dâu của em? Chị dâu của em ở đâu? Người đâu? Người đâu?"

Duỗi dài cổ ngó nghiêng một hồi lâu, cậu chàng bỗng nhận ra, lúc này Mục Đồng ngồi trên ghế phụ lái đang nhìn ông anh nhà mình bằng ánh mắt trách móc.

Quý Nhuệ: "!!!"

Bấy giờ cậu chàng mới ý thức được, hoá ra chị dâu của mình chính là bạn thân của mình?!

"Khoan, rốt cuộc hai người giấu em lén lút ở bên nhau hồi nào?" Quý Nhuệ dò hỏi, cậu chàng vẫn chưa hoàn hồn từ cơn địa chấn ngay được.

Dịch Nhiên giẫm chân ga, miệng ống xả khí ở đuôi xe thình lình phụt một cái vào Quý Nhuệ, phóng vụt đi.

"Anh lại thế rồi..." Mục Đồng dẩu môi, hơi giận dỗi vì câu trả lời tự tiện vừa rồi của Dịch Nhiên.

"Mỗi lần thấy dáng vẻ ngổ ngáo không tim không phổi của thằng nhóc đó, anh lại không nhịn được muốn khịa nó." Dịch Nhiên giữ vẻ mặt bình tĩnh tiếp tục lái xe, anh hỏi: "Bây giờ qua đại học K à?"

"Lát nữa đi, tới khách sạn cất đồ đã."

Lúc nói hai chữ "khách sạn" ra khỏi miệng, Mục Đồng thấy xấu hổ lạ thường, giống như mình đã vô thức đưa ra ám hiệu nào đó với Dịch Nhiên vậy.

Mục Đồng nhớ lại, buổi tối trước khi xuất phát đến đây, cậu đang ở trong phòng sắp xếp hành lý, bỗng nhiên Mục Hy Tình đi vào, hỏi cậu một vấn đề vô cùng đường đột.

Bà hỏi con trai: "Con cảm thấy mình là 0 hay 1?"

Sau khi biết được xu hướng tính dục của Mục Đồng, trước đó Mục Hy Tình cố tình lên mạng tìm kiếm nội dung về phương diện này, bắt đầu phổ cập một ít kiến thức.

Lần đầu tiên Mục Đồng thảo luận chuyện riêng tư như vậy cùng người nhà, nhất thời cậu ngượng ngùng khó mà mở lời được.

Mục Hy Tình nhìn gương mặt đỏ bừng của con trai, biết cậu dễ ngại, mặc dù mình cũng hiểu biết lơ mơ, nhưng vẫn chủ động chỉ dẫn con trai.

"Không sao, dù là dị tính luyến hay đồng tính luyến, ai cũng có lần đầu tiên thử cả. Lúc mẹ dạo trên diễn đàn đồng tính, mẹ thấy cư dân mạng đề cử một trang web video dạy học, trong đó có rất nhiều thứ, nếu con không hiểu, con có thể tham khảo thử xem."

Mục Hy Tình nói xong còn chuyển tiếp liên kết bà lưu về máy cho con trai.

Nói vậy thôi, chứ cậu vẫn chưa xem tin nhắn mẹ gửi đến.

Mục Đồng lấy điện thoại ra, sau khi gửi cho mẹ một câu đã nhận được tin nhắn bèn tìm liên kết Mục Hy Tình gửi hôm qua, nhấp vào.

Trang web chạy mượt như sunsilk, vừa nhấp vào, bên trong toàn là những trang bìa thô thiển nam nam ôm nhau, làm tình.

Dễ nghe một chút thì là trang web video dạy học, nói trắng ra, thực chất là trang web phim sex gay.

"Em lấy đủ đồ chưa?"

Mải mê xem điện thoại, Mục Đồng hoàn toàn không phát hiện đã đến khách sạn họ đặt.

Dịch Nhiên thấy cậu cứ cúi đầu không lên tiếng nên đi qua, ghé vào tai cậu, gọi cậu một tiếng: "Đồng Đồng."

Mục Đồng bị doạ run rẩy cả người, cậu vốn định tắt màn hình trước khi anh chú ý đến màn hình điện thoại của mình, nhưng đã không kịp nữa rồi.

"Mẹ em gửi tin nhắn cho em." Mục Đồng cất điện thoại, giải thích.

Dịch Nhiên không nói gì, chỉ có khóe miệng khẽ nhếch lên, nhướng mày ý vị sâu xa.

"Có lẽ mẹ sợ em không hiểu chuyện này nên... tự lên mạng tìm lung tung mấy cái liên kết gửi cho em, nói là cho em học hỏi tham khảo."

Không giải thích còn đỡ, giải thích thế này hình như triệt để đi theo hướng hiểu nhầm một đi không trở về.

Mục Đồng ngậm miệng theo trực giác, theo Dịch Nhiên vào nhận phòng.

Phòng họ đặt là phòng tình nhân, hai người đã sớm xác định quan hệ, không cần phải suy nghĩ đắn đo kiêng dè như trước nữa.

Dịch Nhiên giúp Mục Đồng để hành lý lên ghế.

Ngồi xe mấy tiếng hơi kiệt sức, Mục Đồng vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo.

"Em có cần khăn không?" Dịch Nhiên hỏi.

Mục Đồng gật đầu: "Dạ có."

Dịch Nhiên giúp cậu mở hành lý, lục tìm khăn bên trong, lập tức mò được một cái hộp nhỏ.

Thoạt đầu, anh tưởng đó là hộp đựng sữa rửa mặt mang theo.

Đúng lúc Mục Đồng đang rửa mặt, anh tiện tay lấy ra, lúc chuẩn bị đưa qua, động tác trên tay đột ngột dừng lại, anh nhìn kỹ lần nữa, vậy mà phát hiện trên hộp in mấy chữ to đùng "siêu mỏng trơn trượt", "bao cao su".