Một Chút Thương Thương Nhớ Nhớ

Chương 1: Người bình thường



Tôi tên Võ Linh Lan, là một người bình thường giữa thế giới gần 8 tỉ người này.

Tôi có vẻ ngoài bình thường với khuôn mặt đại trà, không xinh cũng không xấu, nhìn một lần không hề có ấn tượng sâu sắc nào để lưu giữ lại trong kí ức.

Để miêu tả tôi ấy à, khuôn mặt không méo cũng không vuông, tóc ngang vai, để mái thưa, đầy đủ mắt, mũi, miệng.

Chiều cao cũng tầm thường y như mọi thứ liên quan đến tôi, cao ba mét nửa đôi cộng thêm 10 xăng - ti. Tôi không mập mạp cũng không gầy nhom, chỉ là ngực của tôi thì không được bình thường như người ta, tôi lép!

Tôi học tập tàm tạm, không quá giỏi cũng không quá ngu, chưa bao giờ là thành phần nổi bật của lớp, sợ rằng một số giáo viên còn không nhớ đến bản mặt của tôi.

Miêu tả như thế này, hẳn các cậu cảm thấy tôi chán lắm!

Ừ tôi nhạt nhẽo mà! Tôi là bà hoàng, chúa tể hướng nội, một lòng một dạ dành thời gian đọc truyện và viết fic cho otp.

Thế nên, ít ra tôi cũng được cái giỏi văn, nhờ đọc mấy bộ đam mẽo tràn ngập cảnh H rực lửa, cháy bỏng tay, bỏng mắt.

Tôi còn mắc một căn bệnh vô phương cứu chữa: khi gặp trai, cụ thể là trai đẹp, tôi bỗng trở thành người câm, người mù, mắt đối mắt với người ta không thể nào quá 3s, và hoàn toàn bó tay trong việc bắt chuyện với những người lạ " xinh dai".

Cũng vì lẽ đó, tôi chưa có nổi một mối tình vắt vai trong 17 năm cuộc đời. Các cậu chắc sẽ kêu ca: vậy thì đối với Hoàng Lê Nguyên Bảo, tôi tiếp xúc kiểu gì hả?

Tất nhiên " công túa " ngoại lệ rồi, " công túa" xinh đẹp tuyệt trần, da trắng ngang ngửa đứa trạch nữ như tôi, có mái tóc đen bồng bềnh, người lúc nào cũng thơm tho mùi Enchanter.

Các cậu thắc mắc con trai mà dùng sữa tắm Enchanteur á? Thì người ta là " công túa" mà.

" Công túa " có hàng lông mi đen dài cong vút khiến một đứa tương lai phải đi nối mi như tôi rất ghen tị, trên cả đặc biệt đó là đôi tay có phần hơi to, nhưng không mang cảm giác đáng sợ, những ngón tay thon dài, lại thêm vài đường gân xanh đẹp ngất ngây của " công túa " khiến tôi mê như điếu đổ luôn ý!

Tôi thích nắm tay " công túa" cực, lâu lâu hứng lên tôi còn thơm chụt chụt vô bàn tay xinh đẹp, hại " công túa " ngại ngùng, đỏ hết cả mặt như thiếu nữ "17 tuổi bẻ gãy sừng trâu" lần đầu gặp trai.

" Công túa " học giỏi lắm, hay nằm trong top của lớp, của trường, thậm chí " công túa " còn được dự đoán chắc chắn một suất đậu vào trường chuyên.

Nhưng cuộc đời đâu đoán trước được gì, công túa rớt thẳng về nguyện vọng 1, nhưng vẫn dư điểm để đậu vào A1, lớp chọn của trường THPT Bảo Lộc.

Tôi cũng thế, chỉ khác lạ là lúc làm bài, tôi rất vô tri, nhưng bằng một thế lực siêu nhiên nào đấy, tôi đủ điểm bài kiểm tra đầu vào môn anh để học chương trình mới, với những con người vô cùng đẳng cấp ở cái lớp chọn này.

Không sao, ít ra tôi vẫn được học với " công túa " là được rồi!