Một Chút Tình

Chương 10: Chiếc Lá



Cuộc đời con người giống như một chiếc lá!

Sự sống bắt đầu khi còn là một chồi non mới nhú đón giọt sương mai đầu tiên rơi trên mặt đất. Lất phất mưa phùn đầu xuân, chồi non lớn dần đón hạt mưa nhỏ như một đưa trẻ thơ nghịch ngợm, rung rinh trên thân cành mỏng manh. Chồi non được mẹ cây chở che nâng niu, bởi vì chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể làm chồi non sợ hãi thu mình lại.

Hạ sang, lá non lớn nhanh như thổi. Màu xanh nõn ngày nào đã dần chuyển sang màu xanh thẫm. Lá non giờ đây đã cứng cáp hơn, vui đùa với làn gió Tây khô nóng. Sau một thời gian dài hứng chịu sương gió, chiếc lá đã trưởng thành, có thể tự mình đứng vững trước mẹ thiên nhiên.

Thu tới, những cơn bão ập đến dồn dập, thân cây nghiêng ngả, chiếc lá gồng mình chống chọi với thời tiết khắc nghiệt. Sau những năm tháng gian nan, màu lá dần vàng úa, mệt mỏi ra rời. Chiếc lá dần dần thu mình lại né tránh bão giông.

Đông về, gió Bắc lạnh lẽo, chiếc lá kia không còn đủ sức vươn mình đón ánh nắng leo lắt nữa. Và rồi một ngày, cơn gió lạnh thét gào, cuốn chiếc lá xa lìa cành. Chiếc lá tung bay trong không trung lần cuối cùng trước khi trở về với đất mẹ.

Sau một thời gian dài nằm im lìm trên mặt đất, chiếc lá khô dần dần tan biến, hòa lẫn vào lớp đất dưới gốc cây, vun đắp cho mảnh đất này thêm phì nhiêu, góp phần nuôi dưỡng những mầm non mới nhú trên cành.

Cuộc đời giống như một vòng tuần hoàn, sinh – lão – bệnh – tử. Lá rụng bón gốc! Sinh ra từ cát bụi cuối cùng cũng sẽ trở về với cát bụi..

Cô yên lặng ngồi bên nôi, ngắm nhìn sinh linh bé nhỏ mới chào đời của mình. Chiếc lá cuộc đời đã bắt đầu vòng tuần hoàn của nó. Khi con cô vẫn còn là một bào thai trong bụng mẹ, cô đã bắt đầu lên kế hoạch sau này sẽ chăm sóc cho con thế nào, sẽ dạy dỗ con thế nào để con cô có thể trưởng thành trong sự yêu thương và hạnh phúc.

Cô mỉm cười nhìn con thêm lần nữa, rồi lại tiếp tục bắt tay vào kế hoạch của mình. Hôm qua cô đã viết đến chế độ dinh dưỡng của trẻ em ba tuổi rồi, hôm nay sẽ tiếp tục là phương pháp dạy con khi bắt đầu gửi nhà trẻ. Mặc dù tất cả mọi thứ đều có thể dễ dàng tìm kiếm trên internet, tuy nhiên cô cũng muốn tự mình tổng hợp lại, để sau này cho dù chỉ có bố nó ở nhà trông con, cũng biết là con đang ở giai đoạn nào của cuộc đời, và cần phải có phương pháp như thế nào cho phù hợp.

Trời dần tối, nhìn đồng hồ đã gần sáu giờ. Lúc này chắc bố nó đang trên đường về nhà rồi. Cô nhanh chóng gác bút, trước khi vào bếp chuẩn bị đồ ăn tối, cũng không quên nhìn lại bé con vẫn đang say ngủ.

Bữa cơm nóng hổi chỉ có hai người nhưng vô cùng đầm ấm. Chồng cô liên tục gắp thức ăn vào bát cho cô, chỉ sợ cô sẽ lười ăn mà không chịu ăn cho no. Bây giờ cô không chỉ nuôi bản thân, mà còn phải ăn để có sữa cho con bú nữa.

Ăn xong rồi anh lại chẳng thay quần áo, kiên quyết đẩy cô về phòng rồi tự mình xắn tay áo lên rửa bát. Gả cho anh có lẽ là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời cô. Anh rửa bát xong xuôi nhìn thấy cô đang ngồi ở bàn làm việc hí hoáy viết lách, anh chỉ đành cười khổ.

"Em đừng viết nữa, dành thời gian mà nghỉ ngơi cho khỏe, mấy chuyện chăm con này tìm kiếm trên mạng là được rồi mà.."

"Em cũng biết thế, nhưng mà lỡ như mai này em đi rồi, anh có sẵn một tập tài liệu trong nhà có phải là đơn giản hơn không, lúc ấy mới tìm thì lại luống cuống.."

Mặc dù cô vừa nói vừa cười, nhưng bầu không khí bỗng nhiên trở nên căng thẳng. Cô còn chưa nói hết câu đã nhận ra mình lỡ lời. Cô mím chặt môi nhìn về phía anh. Tuy anh cố gắng tỏ ra bình thản, nhưng cô biết trong lòng anh chắc chắn đang rất khó chịu.

Từ ngày cô xuất viện, anh đã nói là hai người sẽ không nói gì đến bệnh tình của cô nữa. Chỉ cần cô đừng suy nghĩ nhiều, cứ vui vẻ hạnh phúc bên cạnh bố con anh là được. Thế mà cô vẫn chẳng thể nào làm được. Cho dù cô có cố giả vờ như không biết, cho dù đã phẫu thuật cắt bỏ khối u thì nguy cơ vẫn ở đó.

Hàng tháng cô vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra định kỳ. Bác sĩ cũng đã nói là tái khám chỉ là để đề phòng bệnh tái phát mà thôi. Thế nhưng cô cũng hiểu rõ đề phòng có nghĩa là vì nguy cơ quá cao. Ai mà biết được một ngày nào đó cô một đi không trở lại kia chứ.

Ví không muốn anh lo lắng cho nên ngày ngày cô vẫn nở nụ cười vui vẻ tiễn anh đi làm, rồi sau đó chuẩn bị bữa tối chờ anh về nhà. Vậy mà hôm nay cô lại buột miệng nói ra những lời làm anh không vui. Cô đặt bút xuống, rón rén bước về phía anh. Cô ngồi xuống giường ngay bên cạnh anh, đầu tựa vào vai anh, nhìn đứa bé đang say sưa ngủ trong nôi, khẽ thì thầm, "Em xin lỗi! Em không nên nói những lời không hay như vậy. Em chắc chắn sẽ không đi đâu cả, chỉ là em muốn tự mình chuẩn bị, để sau này khi em cần cũng có thể lấy ra được ngay để áp dụng thôi mà.."

Nào ngờ anh chẳng nói chẳng rằng đã gục đầu vào tường. Cô bối rối lắng nghe tiếng nấc nghẹn ngào của anh. Người đàn ông mà cô tưởng rằng mạnh mẽ nhất thế gian lúc này đang khóc nức nở nhưng lại phải đưa tay bịt miệng để ngăn tiếng khóc thoát ra bên ngoài. Cô đưa tay vuốt ve tấm lưng rộng của anh, cố gắng an ủi anh như an ủi một đứa trẻ. Thế nhưng lại chẳng thể nào an ủi được anh.

Đứa bé trong nôi cũng tỉnh giấc và bật khóc. Anh giật mình vội vàng lau những giọt nước mắt còn đang lấm lem trên má, đôi tay thô ráp vụng về đỡ bé con lên rồi đung đưa để dỗ dành. Cô ở bên cạnh chỉ biết bật cười, xem ra anh cũng biết cách chăm con đấy chứ, cô thực sự có thể yên tâm được rồi.

Để con lại cho anh trông, cô đi ra ngoài nhà bếp. Rõ ràng vừa nãy còn vương mùi thức ăn thơm lừng, bây giờ đã thoáng mùi ẩm mốc vì lâu ngày không sử dụng. Cô giật mình chạy tới trước tủ lạnh, mở ra nhìn thử thì bên trong đều là các loại đồ hộp chất kín. Rõ ràng là cô đã dặn anh đừng ăn đồ hộp nhiều không tốt cho sức khỏe đâu, vậy mà chẳng biết anh đã lén lút mua nhiều như vậy từ khi nào.

Cô định bụng chạy về phòng dạy dỗ anh một trận, ai ngờ anh đã bế con lên tầng từ lúc nào. Cô nhẹ nhàng bước lên cầu thang đi theo anh. Thấy anh đưa con vào căn phòng trống ở tầng trên, hai vợ chồng định sau này khi con lớn sẽ cho con ở riêng trong phòng đó, cho nên hiện tại vẫn để trống làm phòng chứa đồ.

Cánh cửa phòng mở ra, cô như chết lặng.

Tấm ảnh cô đang mỉm cười đặt trên bàn thờ. Bé con vừa nhìn thấy cô nín ngay không còn khóc quấy nữa. Lại nghe tiếng anh thì thầm trong căn phòng lạnh lẽo, "Đúng là chỉ có em mới có thể dỗ được con thôi.. Anh và con nhớ em nhiều lắm.."