Một Chút Tình

Chương 3: Bình Yên Nghe Sóng Vỗ



Tớ ngồi đây và nghĩ về cậu, chàng trai có nụ cười tỏa nắng đã đánh cắp trái tim tớ. Chúng ta đến với nhau thật nhẹ nhàng cậu nhỉ, rồi chia tay cũng nhẹ nhàng. Nha Trang là nhà của cậu, không phải là nhà của tớ.

Một ngày tớ đã đến đây, mang theo giông bão đến với thành phố xinh đẹp yên bình này, đến cuộc đời của cậu. Tớ đã làm xáo trộn cuộc sống của cậu bằng một tình yêu vô cùng ích kỷ. Tớ tỏ tình với cậu và cậu đã đồng ý. Sáu tháng bên nhau chúng ta đã yêu xa một tháng. Thời gian còn lại thì chính là sự cãi vã.

Tớ nói tớ muốn về quê, tớ sẽ không ở lại đây lâu đâu. Cậu thì nói rằng lấy chồng phải theo chồng, tớ sẽ phải theo cậu ở lại đây. Nha Trang xinh đẹp như vậy, tại sao tớ lại muốn quay về. Nhưng cậu không hiểu, cho dù Nha Trang có đẹp đến mấy, cũng không phải là nhà của tớ. Quê hương của tớ là mảnh đất miền Trung gió Lào nắng cháy, bão tố triền miên, là những cánh đồng xanh ngát và những ngọn đồi cao vút sau nhà.

Tuy nói là vậy, nhưng chúng ta đương nhiên cũng có niềm vui. Những buổi tối cậu đèo tớ lang thang trên còn đường ven biển. Gió biển mát rượt thổi vào lòng tớ. Tớ yêu biển giống như yêu cậu vậy.

Lúc đó tớ là một cô sinh viên thực tập năm cuối đến với thành phố xinh đẹp này để làm hướng dẫn viên thực tập, còn cậu là một anh lái cano dân biển chính hiệu với làn da ngăm đen rám nắng.

Những lần gặp nhau trên đảo khiến chúng ta dần dần có cảm tình, rồi tớ thích cậu cũng từ những lần đó. Tình yêu của chúng ta nhẹ nhàng êm đềm giống như thời tiết Nha Trang, ban ngày nắng cháy, ban đêm gió lộng.

"Làm người yêu tớ nhé, tớ cho cậu một ngày để suy nghĩ?"

Hai chúng ta đều biết thời gian một ngày suy nghĩ chỉ là nói cho có mà thôi, bởi vì câu trả lời là gì, cả hai chúng ta đều hiểu rõ. Sau khi chia tay người cũ, cậu đã đến với tớ. Khi đó tớ chẳng hề suy nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng mọi chuyện đều là do duyên số, cũng chẳng hề nghĩ liệu có phải do mình mà cậu mới chia tay người ta hay không.

Nha Trang chưa bao giờ có bão. Đó là những gì mà người dân bản địa nói với tớ. Vậy mà từ ngày tớ đến, giông bão không ngừng. Chẳng ai có thể ngờ Nha Trang cũng có lúc chịu thiệt hại vì bão biển đến như vậy. Có phải là sự hiện diện của tớ, cũng đã mang đến giông bão cho cuộc đời cậu hay không?

Niềm vui là vậy, nhưng sao bây giờ nghĩ lại, tớ chỉ thấy toàn là khổ đau. Nụ cười của cậu, nụ hôn của cậu, vòng tay của cậu đều trở thành nỗi đau trong tớ. Chiếc vòng tay cậu tặng cho tớ, chính tay tớ đã xem xuống biển Nha Trang khi chúng ta chia tay lần đầu tiên.

Sau một thời gian không nói chuyện với nhau, sau đó cậu lại tìm đến tớ, cậu muốn một cơ hội để bắt đầu lại. Khi đó tớ đã nói với cậu rằng, nếu quay lại với nhau, tớ không dám chắc là mình sẽ yêu cậu được như ban đầu đâu. Nhưng cậu vẫn chấp nhận và đến bên tớ. Cái ôm trong buổi tối trước cửa nhà tớ, cậu đã bảo là tớ gầy đi nhiều quá. Cậu còn mua một chiếc vòng khác để đền bù lại chiếc vòng cũ mà tớ đã ném đi.

Thế nhưng có lẽ chúng ta đều hiểu, yêu lại người cũ sẽ chẳng có kết quả gì tốt đẹp. Có lẽ cậu sẽ chẳng bao giờ biết được, tớ thực sự đã thay lòng. Sự xuất hiện của người đó khiến tớ lại có thêm sự so sánh. Người ta trưởng thành hơn cậu, điềm tĩnh hơn cậu. Tuy người ta không quan tâm tớ như cậu, nhưng lại khiến cho tớ cảm thấy tò mò.

Có lẽ đối với người ấy, tớ chỉ là một cô gái thú vị và họ muốn chơi đùa, chứ chẳng hề có cái gọi là tình yêu, vậy mà tớ vẫn lao vào cuộc chơi đó như một con thiêu thân. Tớ quyết tâm chia tay cậu trước khi bản thân làm những chuyện có lỗi với cậu, với mối quan hệ của chúng ta.

Lý do tớ đưa ra chỉ là vì cảm thấy không hợp, cho dù đã cố gắng hàn gắn nhưng vẫn không hợp. Thậm chí tớ còn nói rằng tớ cảm thấy mình chỉ là người thay thế, khi mà cậu vừa chia tay người cũ đã đến với tớ. Tất cả chỉ là những cái cớ khi người ta mong muốn kết thúc một chuyện tình mà thôi. Và thế là lại chia tay.

Ngay sau đó tớ đã đến với người kia. Người ta không hiền lành như cậu, mà là một người dân chơi chính hiệu. Tớ đi uống bia cùng anh ta, đi xem phim cùng anh ta, dạo trên bờ biển cùng anh ta, chỉ thiếu chút nữa là lên giường cùng anh ta luôn rồi. Thế nhưng không hiểu vì lý do gì, tớ đã dừng lại trước khi quá muộn.

Sau những ngày điên cuồng đó, tớ không gặp lại anh ta nữa, cũng không quay lại với cậu. Vì tính chất công việc nên thỉnh thoảng chúng ta vẫn gặp nhau trên những chuyến cano chở khách lên đảo du lịch. Chỉ có điều là cậu không còn nắm tay tớ kéo lên đảo như mọi lần, cũng không còn mỉm cười rạng rỡ mỗi khi vô tình nhìn thấy bóng dáng của tớ trên chiếc cano bên cạnh nữa.

Điều tớ không ngờ được là, lần cuối cậu hẹn gặp tớ ở bờ biển, cậu vẫn muốn quay lại với tớ. Nhưng rồi lần này, chiếc vòng tay cậu tặng tớ, người ném nó xuống biển lại chính là cậu. Chúng ta cãi nhau vì tớ không ở lại Nha Trang nữa, tớ sẽ quay về nhà. Cậu níu kéo, cậu đau khổ, rồi cậu lại níu kéo. Đến cuối cùng tớ vẫn tàn nhẫn ra đi.

Bây giờ thì cậu đã có người mới, còn tớ vẫn loay hoay với sự cô đơn. Cách mà cậu đến với người ta cũng nhanh như cách cậu đến với tớ trước đây vậy. Cậu không phải là người thích đăng ảnh lên facebook. Trước đây những bức ảnh chụp chung cũng là tự tay tớ dùng nick của cậu để đăng lên. Vậy mà sau khi bắt đầu một mối quan hệ mới, hàng ngày đều là những bức ảnh hạnh phúc của hai người.

Tớ không biết là do cậu tự đăng lên hay là cô ấy vào nick của cậu. Thế nhưng cho dù là ai đi chăng nữa thì cũng chẳng liên quan gì đến tớ cả. Bởi vì không muốn phải nhìn thấy những bức ảnh đó nữa, cho nên tớ đã block nick của cậu ngay sau đó.

Nhiều năm sau khi trở về từ Nha Trang, có đôi lúc tớ vẫn cảm thấy nhớ về mảnh đất đó. Có những đêm tớ cũng sẽ bất giác nghe thấy tiếng sóng biển, cảm giác như chỉ cần mở mắt ra và bước ra ngoài cửa, sẽ có thể nhìn thấy sóng biển rì rào.

Có lẽ là quả báo cậu nhỉ?

Kẻ chơi đùa với tình cảm sẽ phải sống mãi trong sự cô đơn. Tớ không biết liệu có phải bản thân đã bị trừng phạt bởi những gì mình đã gây ra hay không, mà không một mối quan hệ nào sau này của tớ có thể kéo dài được vài tháng.

Tớ đã từng nghĩ về những lời nguyền dành cho kẻ phản bội. Chỉ có những người xứng đáng mới có được hạnh phúc, còn những kẻ phụ tình sẽ phải sống kiếp cô độc suốt đời. Tớ lao vào làm việc và quên đi việc bản thân mình cũng cần có một người ở bên cạnh.

Có một thời gian tớ đã đi công tác ở Nha Trang. Biển Nha Trang vẫn đẹp như xưa. Chỉ có điều tớ không dám đi cano lên đảo nữa. Tớ sợ rằng có những thứ đã ngủ yên sẽ lại dậy sóng, lại càng không muốn vô tình bắt gặp cậu trên một chiếc cano quen thuộc nào đó.

Buổi tối tớ lại cùng các đồng nghiệp lên bar quẩy đến sáng. Mấy chị em uống say mèm đến mức chẳng còn biết trời đất gì mới quay về khách sạn. Có lẽ khi những cảm xúc cạn kiệt thì say là cảm giác mà tớ thích nhất. Khi đó tớ mới thực sự được sống thật với chính mình. Tớ có thể cười điên dại hoặc khóc lóc thảm thương mà không bị ai cười chê.

Đêm cuối cùng trước khi rời xa Nha Trang, tớ lại một mình lang thang trên con đường ven biển. Sau những ngày chơi bời xả láng, có lẽ cũng cần nhưng không gian của riêng mình như vậy.

Nha Trang buổi tối lại càng đẹp hơn. Ngồi trên những hàng rào bê tông ven biển, có thể nhìn thấy cả hòn đảo Vinpearl lung linh ánh đèn ở phía đối diện. Bờ biển buổi tối cũng rất đông người. Những gia đình đưa con ra biển chơi, những đôi tình nhân ngồi bên nhau trên bãi cát.

Bên cạnh chỗ tớ ngồi, có nhiều hơn là một đôi tình nhân đang ôm ấp âu yếm nhau. Tớ không cảm thấy cảm giác này có gì xa lạ, bởi vì tớ và cậu cũng đã có một thời gian giống như bọn họ, đắm chìm trong hạnh phúc quên cả thời gian.

Vậy mà bây giờ ngồi một mình ở đây, tớ lại chẳng hề cảm thấy bồi hồi khi nhớ về những kỉ niệm đó. Có lẽ người ta nói không sai, cô đơn lâu ngày sẽ quen dần với cô đơn. Tớ giờ đây đã chẳng còn muốn nếm thử cảm giác tình yêu là gì nữa rồi. Sóng biển vẫn rì rào, nhưng lòng tớ lại bình yên đến lạ.

Cậu biết không, nơi mà tớ đang ngồi chính là nơi mà chúng ta đã từng ngồi bên nhau mỗi buổi tối đấy. Nơi này dường như đã chứng kiến toàn bộ quá trình chúng ta yêu nhau, cãi nhau và chia tay. Có lẽ tất cả mọi thứ nên kết thúc ở nơi mà nó đã bắt đầu.

Mười hai giờ đêm, tớ mới rời khỏi đó. Trên đường lúc này đã vắng người qua lại. Tớ cũng chẳng muốn gọi xe, một mình lang thang trên đường về khách sạn. Một bên là những tòa cao tầng của các khách sạn, một bên là tiếng sóng biển vỗ bờ.

Nhắm mắt lại tớ có thể cảm nhận được cả mùi vị của biển. Biển rộng mênh mông, biển sâu thăm thẳm. Tất cả mọi thứ một khi chìm xuống đáy biển sẽ trở về với cát bụi. Con người, dù sớm hay muộn cũng sẽ trở về với cát bụi.

Hình như trong khoảnh khắc đó, tớ đã mỉm cười. Ngày mai, tớ sẽ quay về thành phố của tớ, sẽ tiếp tục những ngày tháng bận rộn với công việc. Cuộc đời cũng nên bận rộn một chút, để quên đi tất cả những muộn phiền.

Hy vọng là ở một nơi nào đó sâu dưới đáy biển, hai chiếc vòng của chúng ta đã tìm được nhau!