Một Chút Vẩn Vơ

Chương 1: Bóng nước thủy tinh



Chiếc máy bay vẽ một đường khói dài, trắng xóa trên nền trời xanh bao la bất tận. Hạnh Tương ngẩn ngơ ngắm nhìn mà thở dài ngán ngẩm.

Một cuộc hôn nhân chớp nhoáng kết thúc bằng tờ giấy trắng. Cô không hối hận, cứ sống tự do tự tại tốt hơn chăng?

Mang chiếc túi sành điệu trên vai, cô vui vẻ xuống phố. Mẹ cô vẫn thái độ cũ, bà ấy thật sự rất đau đầu về cô con gái hai mươi bốn tuổi này.

Tình yêu lãng mạn của nữ họa sĩ xinh đẹp. Cô ấy suýt rơi vào trầm cảm trong cạm bẫy ngọt ngào đó. Lối thoát duy nhất là buông bỏ tất cả. Cô đã rời khỏi lễ đường khi biết vị hôn phu là kẻ không chung thủy.

Hai năm rồi nhỉ! Thời gian trôi nhanh thật. Nhìn dòng người tấp nập dưới phố, cô bỗng thấy chạnh lòng.

Con đường gợi bao suy nghĩ, kỉ niệm cứ thế ùa về. Mặc dù cô chẳng màng tới nhưng đáy lòng sao lại nhói đau?

Trời mưa rồi...

Những giọt thủy tinh trong trẻo sà xuống lấm tấm mái tóc xanh. Cô đưa tay hứng lấy, cười hồn nhiên như đứa trẻ.

Ai vẽ tình yêu trong cơn mưa dịu ngọt?

Cô thầm nhủ và giọt nước nặng hạt dần. Mọi người hối hả tìm chỗ trú. Cô hơi bối rối khi xung quanh đầy tiếng mưa rơi.

Nhưng...

Ngã tư đầu hồi, người đó vẫn ôm cây ghi ta thẫn thờ bên cơn mưa tầm tã.

Cô chợt suy nghĩ hình ảnh đó. Không ngăn nổi bước chân mình, cô chạy sang vạch trắng.

- Này, cậu!

Anh ta sực tỉnh, cô nhướng mày và kéo đến mái hiên của một tiệm tạp hóa gần đấy.

- Cậu ổn không?

Cô hỏi, anh ta trông rất kì lạ. Bộ quần áo ướt đẫm, gương mặt ngây ngô khá buồn cười. Ít nhất cô chấm chiếc mũi đấy, nó rất đẹp so với gương mặt thanh tú này. Nếu mời anh làm người mẫu vẽ thì tốt biết mấy.

- Ướt hết rồi! - Anh ta hốt hoảng lau sạch nước trên cây ghi ta. Hầu như chẳng quan tâm bản thân mình cũng đang ướt sũng.

Hắn bị hâm hâm hay sao ấy?

Cô nhún vai. Con người xa lạ này có cái gì đó không bình thường lắm. Anh ta trông như đứa con trai mới lớn, hơi gầy và da dẻ xanh xao.

- Nè!

Hạnh Tương chau mày, rõ ràng ánh mắt chằm chằm xuất phát từ con ngươi đen nhánh kia đang có tâm cơ gì đó. Anh ta cứ nhìn cô không chớp mắt.

- Này, cậu!

Hạnh Tương giật mình, ôi anh ta đang nắm bàn tay nhỏ bé của cô. Nụ cười lạ lùng xuất hiện, con người đó giống kẻ hoang dã hơn cô tưởng.

- Bộp!

Cô đập tay anh ta, kì thực cái con người xa lạ cô vừa vớ được tựa mớ rắc rối cô tự ôm vào.

Ôi chao!

Hạnh Tương rùng mình, cô giật phắt tay ra rồi vội đi ngay, không thèm nhìn lại.

...

Gió lùa qua khung cửa mát rượi, căn phòng rộn ràng hơn hẳn. Cô say mê nghe bài độc tấu ghi ta trên mạng. Thả hồn theo từng ngón tay lả lướt, cảm giác thư thái làm sao!

Đôi lúc ngẫm nghĩ chuyện đã qua như giấc mơ cổ tích. Bao phiền muộn lạc lõng chơi vơi, trái tim không buồn không dỗi. Thời gian xóa nhòa đi tất cả. Nhiều khi tự hỏi bản thân muốn tìm kiếm điều gì. Tình yêu như trái ngọt đầu mùa, ấy thế vẫn khổ đau, rơi nước mắt.

Cơn mưa năm nào còn dư âm mãi. Cô chợt hồi tưởng thứ hương vị xa xăm bất tận. Hơi đất nồng nàn cùng hạt mưa lung linh tựa những bông hoa thủy tinh óng ánh.

Tình yêu là thế! Rất đẹp nhưng cũng vô cùng mong manh...

Một cách tình cờ mà thật sự cô chưa rõ bản chất cái suy nghĩ này. Cô đang quanh quẩn trước câu lạc bộ ghi ta. Phải nói rằng hôm nay trời rất đẹp, tâm trạng cô tốt hơn bao giờ hết.

Thôi kệ!

Cô ngại ngùng bước vào. Phòng ốc bày trí đơn giản mà vô cùng đẹp mắt. Ghế xếp tỏa tròn hình vòng cung, nhiều chiếc ghi ta treo trên tường. Các học viên ngồi sẵn chờ đợi.

Cô đã ghi danh từ trước nhưng tận hôm nay mới đến. Nhiều tâm hồn đồng điệu cùng đến đây học đàn. Họ nói chuyện rôm rả, cười đùa thoải mái. Cô gật đầu chào rồi tìm chỗ ngồi cho mình.

Họ mải mê bàn tán chủ đề không lạ lắm. Chỉ là đa số học viên đều khá cứng tuổi, phụ nữ lại chiếm số đông.

Cô lắng nghe thử câu chuyện gần mình nhất. Thì ra người dạy nhạc là một thầy giáo trẻ. Thảo nào phụ nữ đến học nhiều thế!

Cánh cửa dần hé mở, mọi người bắt đầu im lặng. Hạnh Tương thấy vị giáo viên tay cầm cây đàn bước vào. Anh ta ngồi xuống chiếc ghế đặt ở giữa sau khi chào mọi người.

Hạnh Tương quá đỗi ngạc nhiên, chính xác là khi anh ta vừa nhìn thoáng qua thì cô vô cùng lúng túng.

Ôi, là gã hâm hâm đấy à?

Không thể tưởng tưởng tượng nổi, cả buổi học cô ngoài việc tập trung gảy đàn ra chứ chẳng dám nói thêm câu nào.

- Như thế chưa ổn!

Mặt cô đỏ ửng, dĩ nhiên! Anh ta đang vòng tay qua chỉ cô đánh đàn mà. Dáng vẻ khác hoàn toàn lúc cô gặp ở ngã tư. Anh ta là thầy giáo thật sao?

- Ơ, tôi...

Hạnh Tương ái ngại trong khi thầy giáo khá "tận tâm" chỉ dạy. Cái âm điệu dần hình thành, tự dưng cô quên hẳn ngượng ngùng và say mê theo tiếng nhạc.

- Ôi!

Hạnh Tương nhăn mặt, dây đàn tự dưng bị đứt. Ngón tay cô chảy máu. Có thể cô gảy quá mạnh, anh ta nhanh chóng đem băng gạc tới băng cho cô.

Mọi người xung quanh trông trầm trồ lại có phần ghen tị. Ai cũng muốn được thầy giáo điển trai chăm sóc như vậy. Hạnh Tương xấu hổ lắm, cô vội về nhà ngay lúc đó.

- Này, cô!

Giọng anh ta gọi khi cô vừa ra ngoài cửa. Cô dừng lại.

- Cô lại đến nữa chứ?

Anh ta hỏi mà cô thấy đắn đo quá. Hạnh Tương cố cười dù chẳng thoải mái lắm.

- À, nếu có thời gian...

- Cô hứa rồi nhé!

Anh ta cười và trở lại lớp học. Hạnh Tương ngẩn người nhìn bóng thầy giáo khuất sau ô cửa kính.

Đã hứa khi nào đâu? Lạ thật!