Một Đêm Hoan Ái: Thầy Giáo, Mau Dừng Lại!

Chương 14: Hạ Hạnh Kiểm



- Tiểu Tịch, con làm sao vậy?

Thoáng thấy nét mặt Ninh Tịch không tốt, mẹ cô không khỏi lo lắng nhìn cô. Ninh Tịch vội vàng trở lại vẻ mặt tươi cười như không có chuyện gì xảy ra, thời gian này cô không muốn để mẹ phải phiền não vì chuyện của mình.

- Con không có, chỉ là hôm nay đến ngày đèn đỏ nên hơi khó chịu một chút.

Câu trả lời có vẻ khiến mẹ cô cảm thấy yên tâm, bà suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:

- Hay là con về nhà nghỉ ngơi đi, cũng không thể ở mãi nơi này được!

- Với con chỉ cần ở cùng mẹ, nơi đâu cũng là nhà. Mẹ yên tâm nghỉ ngơi đi, con không sao thật mà!

Ninh Tịch cố gắng nở nụ cười trấn an sự lo lắng của mẹ, che giấu một mớ khổ tâm hỗn động trong lòng. Thật sự lúc này cô cảm thấy mọi thứ rất rối ren, chuyện xảy ra lúc chiều đã khiến tất cả mọi người nhìn cô với ánh mắt khác, mặc dù đó chỉ là hiểu lầm nhưng lại không biết làm cách nào để thanh minh cho bản thân.

————————

Bởi vì hôm trước xảy ra sự cố bị nhốt trong phòng dụng cụ, hôm sau trong trường đã rộ lên một tin đồn ác ý về Ninh Tịch và Gia Thiên Vũ: " Cùng nhau ăn trái cấm trong phòng dụng cụ."

Phản ứng của mọi người trong trường khi nghe được tin đồn này được chia làm ba nhóm: nhóm đầu tiên là những người không hề quan tâm, chuyện này không có gì đáng nói, nhóm thứ hai - không thể tin được lại có chuyện này xảy ra, hình tượng học sinh ưu tú, xuất sắc của Ninh Tịch hoàn toàn sụp đổ, nhóm thứ ba chính là nhóm dành riêng cho những nữ sinh hâm mộ Gia Thiên Vũ - Ninh Tịch, cô ta quả thật rất thủ đoạn!

Đối diện với những lời chỉ trích, những ánh mắt miệt thị, cô chưa bao giờ cảm thấy trường học lại đáng sợ như lúc này.

Đứng trước hành lang đông người không hiểu sao không đủ dũng khí bước tiếp, cô bất giác lùi lại, lại va phải một người phía sau. Là Gia Thiên Vũ.

Hắn dường như hiểu được tâm tư sợ hãi của Ninh Tịch, trấn an cô bằng cách ôm lấy bờ vai đang run, không ngần ngại đưa cô rẽ qua đám đông thị phi. Đối với hắn, không làm sai không hổ thẹn, mà có sai thì vẫn sẽ hiên ngang đối mặt, sợ hãi chính là điểm yếu chí mạng.

Có hắn ở đây, không cho phép bất cứ ai làm tổn thương Ninh Tịch.

- Cô nói gì cơ? Tại sao lại là hạ hạnh kiểm?

- Đây là hành vi liên quan đến chuẩn mực đạo đức, cậu xem, hạ một bậc hạnh kiểm đã là quá châm chước cho hai người rồi.

Gia Thiên Vũ vò đầu - Chủ nhiệm, giữa em và Ninh Tịch không hề xảy ra chuyện gì cả, chỉ là vô tình bị nhốt ở đó khi đang tìm kiếm dụng cụ học tập thôi.

- Không cần nói gì thêm nữa. Ngày mai tôi sẽ gửi kiến nghị lên trên, chuyện này nên kết thúc ở đây thôi!

Chủ nhiệm thở dài nhìn Ninh Tịch, ánh mắt tràn đầy thất vọng vì trước giờ vẫn luôn ưu ái dành mọi đặc quyền cho cô. Chỉ tiếc niềm tin đã trao sai người.

Vô duyên vô cớ bị đổ oan, bị hạ hạnh kiểm, Ninh Tịch uất ức bật khóc.

Việc hạ hạnh kiểm vào năm cuối ảnh hưởng rất lớn tới tương lai sau này của cô, ước mơ thi vào trường top đầu, tất cả đều tan biến hết vào ngày mai.

Gia Thiên Vũ ân cần ngồi xuống trước mặt cô, bàn tay chạm đến gạt những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên gò má Ninh Tịch.

- Đừng khóc, tôi đi tìm người giúp! Cậu sẽ không bị hạ hạnh kiểm nữa, được không?

Vốn tưởng rằng hắn chỉ nói như vậy để an ủi, không ngờ sau khi đưa Ninh Tịch về lớp hắn rời đi không hề quay lại nữa.

Ngạc nhiên hơn, người hắn tìm đến không ai khác chính là Trầm Phong.

- Tôi không nghĩ mình lại được cậu xem trọng như vậy.

- Bản thân anh thừa biết vị trí của mình ở đâu, chỉ cần một câu nói của anh thôi.

- Gia Thiên Vũ... Cậu đang muốn tôi giúp cậu dọn dẹp hậu quả bê bối mà chính cậu gây ra sao? - Trầm Phong bỏ kính xuống, đặt ngay ngắn lên bàn, uy nghiêm khoanh tay trước ngực.

- Anh thực sự nghĩ tôi giở trò đồi bại với Ninh Tịch? Tôi đính chính lại một lần nữa, tôi với người khác muốn chơi đùa sao cũng được nhưng với Ninh Tịch tôi hoàn toàn nghiêm túc!

Trầm Phong hừ một tiếng khinh miệt - Tôi quan tâm đến những chuyện này sao? Tôi không giúp được cậu! Về đi!

- Người tôi muốn anh giúp là Ninh Tịch. Không phải tôi! - Gia Thiên Vũ lại nghĩ đến dáng vẻ lúc nãy của Ninh Tịch, không khỏi cảm thấy áy náy, nhất định phải giúp cô ấy bằng mọi cách dù hôm nay có phải cầu xin người đàn ông này. - Cô ấy không thể vì chuyện này mà ảnh hưởng đến thành tích sau này được, anh không phải không biết cô ấy đã cố gắng như thế nào để có được ngày hôm nay.

Trầm Phong nhìn dáng vẻ kiên quyết của Gia Thiên Vũ lại có chút nực cười, đúng là một kẻ si tình mù quáng. - Cô ta không xứng đáng để cậu phải nhọc lòng như vậy.

- Nếu tôi nói cô ấy hoàn toàn xứng đáng thì sao?

- Cậu về đi, tôi chuẩn bị tan làm rồi!

—————

- Ninh Tịch, không ngờ cậu lại thích người như Gia Thiên Vũ. Nếu tiêu chuẩn đã thấp như vậy, chi bằng chấp nhận tôi được không?

- Diên Hạo, cậu đang làm tôi đau đó.

Ninh Tịch vùng vẫy khỏi bàn tay to lớn của cậu bạn kia, bản thân lại bị mấy tên vô lại dồn vào góc tường không cách nào thoát được.

- Tôi cũng có thể làm cậu thoả mãn giống như Gia Thiên Vũ đó, thậm chí có thể hơn.

Diên Hạo vừa dứt lời đã cùng mấy tên kia phá lên cười khoái chí, giây sau đã đỏ mặt vì cái bạt tay không thương tiếc của Ninh Tịch. Hắn ôm mặt.

Cái tát này quá nhẹ so với việc xúc phạm người khác mà hắn đang làm.

Hắn trừng mắt nhìn cô - Dám đánh tôi? Xem hôm nay tôi xử cậu ra sao?

Hắn phất tay, mấy tên bên cạnh cười nham hiểm tiến lại gần, cô hoảng loạn, thân hình nhỏ nhắn bị năm sáu tên cao lớn bao vây, cô nhất thời nghĩ lần này mình không thoát được rồi, mắt nhắm tịt chờ đợi số phận an bài.

- Dừng lại!

Âm thanh đầy uy lực vang lên, Ninh Tịch vừa mở mắt đã thấy mấy tên kia vắt chân lên cổ mà chạy, chỉ còn lại chủ nhân của giọng nói quen thuộc đứng trước mặt cô.

Đối diện với người này, Ninh Tịch vẫn luôn có chút sợ hãi. Song, cô vẫn nên lịch sự cảm ơn:

- Thầy Trầm, cảm ơn thầy!

Trầm Phong quay người đi, thâm tâm không hiểu tại sao lại có lòng tốt giúp cô giải vây, không phải cô rất xứng đáng bị như vậy sao.

- Thật thảm hại. Gia Thiên Vũ rốt cuộc tại sao lại vì một người như cô mà đến cầu xin tôi giúp đỡ chứ?

- Cậu ấy đã đến tìm thầy?

- Ngoài tôi ra, còn ai có thể giúp cô lúc này đây? Nhưng thật không may, tôi đã từ chối cậu ta rồi!

Ninh Tịch ngẩn người nhìn theo điệu bộ kiêu ngạo bước đi của Trầm Phong, hắn thật sự có thể giúp cô không bị hạ hạnh kiểm sao?