Một Đêm Hoan Ái: Thầy Giáo, Mau Dừng Lại!

Chương 16: Món Quà Đặc Biệt



Không ngờ uy lực của Trầm Phong lại lớn đến vậy, chỉ bằng một câu nói của hắn, hạnh kiểm của Ninh Tịch và Gia Thiên Vũ được giữ nguyên không bị hạ trừ. Mọi chuyện kết thúc trong im lặng, tin đồn bị dập tắt, không một ai được phép nhắc đến nữa.

Tất cả chính là dùng một đêm hoan ái của cô để đổi lấy. Ninh Tịch cười nhạt, có chút khinh thường bản thân, không ngờ cô lại có thể trèo lên giường của một người đàn ông để cầu xin sự giúp đỡ, tệ hại hơn nữa đó lại chính là thầy giáo của cô, người mà hàng ngày cô đều phải đối mặt trên trường lớp.

Ninh Tịch rơi vào trầm tư, ngồi im lặng rất lâu trên bàn ăn trong canteen đến nỗi thức ăn đã nguội hết, cắn một miếng đã cảm thấy khó nuốt.

- Hey, Lớp trưởng!

Gia Thiên Vũ từ đâu xuất hiện đem phần cơm đặt lên bàn, hắn xuất hiện ở đây giống như một sinh vật lạ trong mắt mọi người. Ai nấy đều thấy lạ bởi vì trước giờ hắn chưa từng dùng bữa ở canteen, ngay cả Ninh Tịch cũng không khỏi thắc mắc:

- Sao hôm nay lại có nhã hứng dùng bữa ở đây vậy? Bình thường không phải cậu đều chê nơi này không sạch sẽ sao?

- Ừm, đúng là có chút không sạch sẽ, nhưng mà trong phạm vi chấp nhận được. - Gia Thiên Vũ kéo ghế ngồi xuống đối diện.

Dường như có một cơ duyên nào đó, bất kể nơi đâu có sự xuất hiện của hai người cũng đều sẽ có thêm sự xuất hiện của một người thứ ba - Trầm Phong.

Dáng vẻ tuấn tú, cao ngạo của hắn khiến cho người khác không thể rời mắt, bữa cơm cũng đặc biệt trở nên ngon miệng hơn.

Hắn mua một chai nước, không biết cố ý hay vô tình lại lướt qua bàn của Ninh Tịch.

- Thầy Trầm, muốn ăn không? Tôi mời thầy một bữa coi như cảm ơn.

Gia Thiên Vũ dùng điệu bộ không mấy nghiêm túc mặc dù đang đối diện với hắn chính là ân nhân đã cứu mình một bàn thua. Làm gì có ai lại mời cơm canteen để cảm ơn chứ?

Trầm Phong cũng nhận ra thái độ châm chọc của Gia Thiên Vũ song vẫn rất lịch sự đáp lời:

- Quà cảm ơn sao? Tôi đã nhận được rồi! - Ánh mắt mang chút ám muội nhìn Ninh Tịch, khoé miệng cong lên thành hình bán nguyệt. - Hơn nữa tôi còn rất thích món quà này...

Ninh Tịch bối rối né tránh, uống một ngụm nước đã liền bị sặc, ho khan từng cơn.

Trầm Phong ôm một lòng thoả mãn trở về phòng.

- Ninh Tịch, là cậu tặng quà cho hắn sao?

Ninh Tịch không biết nên trả lời ra sao, cũng chỉ ừm một tiếng liền bị Gia Thiên Vũ trách móc:

- Đồ nghèo kiết xác nhà cậu, ai cần cậu phải làm vậy? Trên đời này hắn còn thiếu thứ gì sao?

- Chỉ... chỉ là một món quà nhỏ thôi, thầy ấy...không phải nói rất thích sao?

- Đồ giả tạo đó, có khi giờ này đã ném quà của cậu đi đâu rồi!

Ninh Tịch im lặng ăn tiếp, e là món quà này hắn muốn vứt cũng không được, ngược lại còn rất thoả mãn thưởng thức, nhắc đến hắn hạ thể cô bỗng dưng đau nhói, dẫu sao một cô gái mới bước vào tuổi dậy thì chịu đựng được sự giày vò mãnh liệt suốt một đêm dài của hắn cũng đã là một kì tích.

- Gia Thiên Vũ? Tôi không nhìn lầm chứ?

- Cậu có ý gì?

- Cậu xem, cậu làm mọi người ngỡ ngàng đó, trước giờ mới thấy cậu nghiêm túc đến lớp nghe giảng như vậy.

Gia Thiên Vũ cũng nhận ra ánh mắt mọi người hôm nay nhìn mình khác lạ. Chỉ là muốn nghiêm túc học hành thôi mà, đâu cần mọi người phải để tâm đến vậy.

Quả thật từ ngày nhập học, số buổi hắn đến lớp chỉ tính trên đầu ngón tay nhưng dạo gần đây lại rất thường xuyên đến lớp, hơn nữa thái độ học cũng không hề cợt nhả như trước kia.

Người không biết đều nghĩ hắn phải chăng đã ăn nhầm thứ gì mà không nghĩ rằng hắn thay đổi chính là vì muốn Ninh Tịch sẽ không phải chịu phạt vì thành tích thấp kém của mình, hắn muốn được Ninh Tịch chú ý.

Hoá ra khi thích một người, bản thân lại có thể thay đổi ngoạn mục, trở thành người mà bản thân từng rất ghét trong quá khứ.

———————-

- Trầm Phong, con lại đây!

Trầm Thiệu mang dáng vẻ rất nghiêm túc ngồi trên sofa, có vẻ như đã ở đó chờ đợi con trai trở về rất lâu rồi.

Trầm Phong cảm thấy có chút phiền phức, hắn vừa bước tới, tay vừa nới lỏng cà vạt trên cổ.

- Nghe quản gia Lưu nói tối qua con đã ở cùng một cô gái...

Trầm Phong đưa ánh nhìn sắc bén về phía quản gia Lưu lại nhận được cái cúi đầu né tránh từ ông lão, mặc dù đã được Trầm Phong căn dặn kĩ lưỡng tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này cho ba hắn nhưng rốt cuộc ba hắn lại biết hết mọi chuyện.

Hắn che giấu chuyện này cũng là vì không muốn ba hắn gây phiền phức đến Ninh Tịch bởi vì một khi thân phận của cô bị bại lộ, ba hắn chắc chắn sẽ điều tra đến cùng.

- Con im lặng như vậy, xem ra chuyện này là thật rồi. Cô gái đó rốt cuộc là ai vậy?

- Học sinh, đến nhờ chỉ bài.

- Chỉ bài mà cần phải cởi quần áo sao? - Trầm Thiệu tức giận đem đồ của Ninh Tịch ném xuống trước mặt con trai. - Trầm Phong à, con cũng biết đó là học sinh mà, con không thể coi thường pháp luật như vậy được! Quan hệ bất chính với trẻ vị thành niên phải ngồi tù bao nhiêu năm con biết không?

Trầm Phong dường như chẳng thèm quan tâm cũng không nhiều lời giải thích, cúi người xuống thu dọn quần áo của Ninh Tịch vương vãi trên mặt đất rồi ung dung trở về phòng.

Hắn biết ba hắn tức giận bởi vì người bao lâu nay ông ấy muốn hắn yêu đương là Dư Dở Hạ chứ không phải bất kì một cô gái nào khác.

Nhưng hắn phải làm sao để nảy sinh mối quan hệ với một người mà mình không hề có một chút tình cảm nào, thậm chí còn không thể chạm vào người cô ta?

Nếu bắt buộc phải chọn, người hắn chọn cũng vĩnh viễn không phải là Dư Sở Hạ.

Trầm Phong vừa suy nghĩ một lát liền có cảm giác mềm mại dưới chân, chú cún con trắng muốt không ngừng nũng nịu cọ người vào chân hắn.

- Tiểu Tịch, ngoan nào! - Trầm Phong vuốt bộ lông mượt mà, cún con có vẻ rất thích, mắt nhắm lại giống như đang tận hưởng. - Cùng là Tiểu Tịch mà tại sao một người lại đáng ghét đến vậy?

Tiểu Tịch trong tay hắn sủa lên vài tiếng, không biết là đồng tình hay phản đối!